Chọc Giận Bảo Bối - Chương 303

Tác giả: Hề Yên

"Lời này anh cũng đừng để cho người nào đó nghe được."
Cái hủ dấm chua kia, nếu nghe được người khác khen vợ anh xinh đẹp, còn không biết sẽ làm ra chuyện khác người gì.
Đút sủi cảo, hẳn coi như là nhẹ nhàng rồi đi!
Phượng Cửu Mị nghe tiếng, nụ cười lan tràn đến càng sâu, sau khi xem qua hai tiểu bảo bối, anh ta xoay người đưa hộp nhỏ tinh tế trên tay mình tới trước mặt Thẩm Chanh, khẽ cười nói: "Mở ra nhìn xem."
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, "Gì?"
"Em nhìn xem một chút thì sẽ biết thôi."
Anh nói xong, trực tiếp nhét cái hộp vào trong tay của cô.
Thẩm Chanh chần chờ một chút, vẫn là mở cái hộp ra.
Trong hộp đặt hai khối ngọc bội được mài tinh tế, trong suốt thông thấu, màu sắc trắng thuần, không có nhiều màu, ôn nhuận sáng bóng, giống như Dương Chi.
Đây là ngọc dương chi, hơn nữa là phẩm chất hạng một.
Chính giữa hai khối ngọc bội, chia ra khắc có một chữ \'Ngạo\' và \'Thiên\'.
Đều nói ngọc dưỡng người, người nuôi ngọc, cho nên bất kể là tặng người lớn hay là đứa nhỏ, ngọc đều là lựa chọn tốt nhất.
"Cảm ơn."
Thẩm Chanh không có từ chối tấm lòng của anh ta, nhận hai khối ngọc bội này.
"Đưa tôi." Nhưng đột nhiên, Phượng Cửu Mị đưa tay ra về phía cô, ý bảo cô đưa ngọc bội cho anh ta.
Thẩm Chanh nâng lông mày lên, "Sao, tặng còn muốn thu hồi?"
Phượng Cửu Mị nghe tiếng, bên môi vạch ra hình cong nụ cười đẹp mắt, anh ta nói: "Tôi là muốn tự tay đeo cho bọn chúng."
"Vậy thì không sai biệt lắm."
Thẩm Chanh giao cái hộp lên tay anh lần nữa.
Phượng Cửu Mị lấy ngọc bội từ trong hộp ra, cúi người, cẩn thận đeo ở trên cổ hai tên nhóc kia.
"Khanh khách ...."
Tiểu Thiên Tước nhìn Phượng Cửu Mị, hoa chân múa tay vui sướng cười.
"Ê a...."
Tiểu Ngạo Tước cũng hưng phấn vung tay mập lên, bộ dạng đáng yêu, khiến trái tim người ta đều hòa tan.
"Thật đáng yêu."
Phượng Cửu Mị yêu thương cưng chìu chạm chóp mũi bọn chúng một chút, trong con ngươi, là nhu tình không tiêu tan.
Có người nói, thích một người sẽ thích tất cả của người đó.
Phượng Cửu Mị từng nói anh thích Thẩm Chanh, cho nên cũng sẽ thích toàn bộ của cô.
Dù là người của cô, hay là tính xấu của cô, hoặc là con của cô, anh đều thích.
Mà thích, không nhất định phải lấy được.
Có đôi khi yên lặng bảo vệ cũng là một loại hạnh phúc.
Thẩm Chanh đứng dựa vào ở bên cạnh, khóe môi vẽ ra một nụ cười yếu ớt: "Nếu không cho anh ôm một đứa về nuôi?"
"Không được." Phượng Cửu Mị lắc lắc đầu, từ chối vô cùng dứt khoát, dừng lại một giây, lại nghiêm trang nói: "Nếu như tặng nhỏ kèm theo tặng lớn, có thể miễn cưỡng suy nghĩ."
Anh ta nói xong, liếc mắt nhìn phương hướng cửa.
Thi Vực đang dựa ở trên khung cửa, híp mắt nhìn hai người trong phòng.
Biểu cảm trên mặt anh không có dao động gì, nhưng cao thấp quanh thân toát ra một cổ lệ khí rất dọa người.
Tầm mắt Phượng Cửu Mị khẽ quét qua ở trên người anh, sau đó dời đi, khóe môi vẫn luôn mang theo ý cười.
Thẩm đại mỹ nhân còn chưa ý thức được nguy hiểm đang ép gần, cô câu môi, "Tặng nhỏ kèm theo tặng lớn, đề nghị này không tệ. Để ba của bọn nhỏ trở về bàn với anh đi?"
Tiếng nói mới rơi xuống, bên tai liền vang lên một giọng nói sâu lắng lại trêu tức: "Thẩm Chanh Tử, có người từng nói qua với em không thể nói lời tùy tiện, nếu không sẽ phải trả giá thật lớn chưa?"
"...."
Khụ!
Người đàn ông này vào từ bao giờ?
Thẩm Chanh vẫn không quay đầu lại chút nào, liền muốn đi về phía trước.
Nhưng không ngờ ....
Cô còn chưa kịp mở bước chân ra, cổ tay đã bị người đàn ông phía sau nắm chặt.
Sau đó, cả người liền ngã vào một vòng tay ấm áp.
Thi Vực kéo Thẩm Chanh đến trong иgự¢, không phải hạch hỏi cô, mà là thay cô kéo áo lên trên một chút.
Thật ra đây là lễ phục thiết kế cổ áo vốn rất bảo thủ, chỉ lộ ra bộ phận xương đòn vai trở lên, nhưng anh vẫn cảm thấy lộ quá nhiều.
"Tôi đi xuống trước."
Phượng Cửu Mị đã đi tới, cười vỗ ở trên bờ vai Thi Vực một chút, liền trực tiếp đi qua từ bên cạnh anh, sải bước ra khỏi phòng.
Sau khi anh ta ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng.
Trên giường, không biết tại sao hai tiểu bảo bối lại lay động thân thể, sau đó ôm lấy nhau.
Tiểu Thiên Tước nâng bàn chân nhỏ lên, lảo đảo đưa tới trước mặt Tiểu Ngạo Tước.
"Y ...."
Tiểu Ngạo Tước chợt ôm lấy chân của Tiểu Thiên Tức, ngậm vào trong miệng ʍúŧ.
"Chậc chậc ...."
Vừa ʍúŧ lấy chân béo ụt ịt, vừa không ngừng chảy nước miếng.
"A a ...."
Tiểu Thiên Tước bị ôm lấy chân, không lật thân thể nhỏ được, vì vậy cũng ôm lấy tay Tiểu Ngạo Tước ʍúŧ.
Trong lúc ʍúŧ chậc chậc, nước miếng chảy ra theo khóe miệng của bé....
Nghe thế tiếng động, Thẩm Chanh quay đầu liếc mắt nhìn.
Thấy hai túi sữa nhỏ đang ôm nhau ʍúŧ, không kiềm được cau mày lại, "Xem con trai của anh đi."
Thi Vực nhìn lướt qua trên giường, dửng dưng mở miệng: "Con trai anh thì sao?"
"Vừa uống sữa xong liền đói rồi, thấy cái gì thì ngậm cái đó, ngậm lấy cái gì liền ʍúŧ cái đó. Ngay cả đầu ngón chân cũng không buông tha, hơn nữa còn ăn đến rất vui vẻ." Thẩm Chanh ngước mắt nhìn anh, "Có phải học theo anh không?"
"Hửm?"
"Anh cũng thấy em liền hôn, hôn liền ăn."
Mắt sắc Thi Vực u ám, "Thẩm Chanh Tử, em lại làm chọc lửa?"
"Không trêu chọc lửa, nói sự thật mà thôi." Thẩm Chanh nói xong, đi đến bên giường ngồi xuống, động tác dịu dàng tách hai tên nhóc kia ra, sau đó cầm lấy ngọc bội trên cổ bọn chúng cho Thi Vực xem, "Anh trai của anh tặng."
Thi Vực cũng đi tới, ngồi xuống ở cạnh cô, nhìn thấy hai khối ngọc bội này, anh chỉ ừ một tiếng.
"Chắc là có chút mắc."
Chỉ nhìn riêng độ sáng bóng của ngọc bội, Thẩm Chanh liền cảm thấy giá trị nhất định xa xỉ.
Huống hồ, còn là ngọc dương chi thượng đẳng.
Thi Vực cũng không quá để ý, "Mắc một chút cũng được, dù sao anh ta cũng không thiếu tiền."
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, anh lại đứng lên, căn dặn nói: "Thời gian gần tới, em trước sửa soạn một chút, anh xuống dưới chờ em."
Thẩm Chanh gật đầu, chờ anh rời khỏi phòng, tự mình thay đổi quần áo cho hai tiểu bảo bối.
Sau khi tất cả sẵn sàng, cô ôm lấy Tiểu Thiên Tước, cũng căn dặn người giúp việc ôm Tiểu Ngạo Tước cùng xuống lầu với cô.
"Để tôi ôm."
Lúc người giúp việc đang muốn tiến lên đi ôm đứa nhỏ, chợt nghe được giọng nói của Ôn Uyển.
Nhìn thấy Ôn Uyển tiến vào từ bên ngoài, người giúp việc lễ phép hô một tiếng: "Phu nhân." Sau đó liền lui sang một bên.
"Mẹ chồng, sao mẹ mua nhiều đồ như vậy?"
Thấy trên tay bà mang theo bao lớn bao nhỏ, Thẩm Chanh không kiềm được nhíu mày.
Cô ôm Tiểu Thiên Tước đi lên trước, muốn cầm đồ giúp Ôn Uyển.
Nhưng Ôn Uyển không cho: "Con ôm đứa nhỏ đừng lộn xộn, để mẹ tự làm."
Bà nói xong, vượt qua Thẩm Chanh thả đồ trong tay đến bên cạnh ngăn tủ, tiếp theo lấy từ bên trong ra nhiều cái hộp, mở từng hộp ra.
"Đây là ngọc như ý ...."
"Đây là cài bình an...."
"Đây là khóa trường mệnh...."
"Đây là vòng bạc đeo chân ...."
Giới thiệu xong thứ trong hộp, Ôn Uyển lại nói: "Những vật này có thể bảo vệ bình an, tránh tai nạn, trừ tà linh. Không nhất định phải mang ở trên người, thả bên trong gối nằm hoặc là treo ở trên đầu giường cũng được."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc