Chọc Giận Bảo Bối - Chương 302

Tác giả: Hề Yên

"Còn chưa xong?"
Ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh lùng của Tần Cận, hiển nhiên là đã tiêu hao hết nhẫn nại, đợi đến không nhịn nổi.
"Xong rồi, anh chờ em thêm một chút!"
Diệp Tử lại thử lần nữa, nhưng vẫn dùng thất bại chấm dứt.
Tay nắm vặn cửa nhẹ nhàng đè xuống, cửa phòng bị cô mở ra một đường nhỏ.
Diệp Tử thò đầu ra từ cửa, ánh mắt nhìn Tần Cận có chút trốn tránh, "Anh có thể giúp em một chút hay không?"
"Dì cả lại tới rồi?"
Cho rằng Diệp Tử là muốn anh hỗ trợ cầm một băng vệ sinh qua, Tần Cận ngược lại nói rất trực tiếp.
Diệp Tử vội vàng giải thích, "Không phải không phải,."
"Vậy thì cái gì?"
Tần Cận dựa vào ở trên lan can cầu thang bên ngoài nhìn cô, trong con ngươi mang theo vài phần ý vị tìm kiếm.
Diệp Tử lại mở cửa ra một chút, sau đó chậm rì rì xoay người cho anh xem, đưa lưng về phía anh nói: "Anh có thể giúp em kéo lên không?"
"Ngu ngốc."
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tần Cận vẫn đi tới, kéo khóa kéo trên lưng cô lên.
Bộ lễ phục này không lớn không nhỏ, mặc ở trên người Diệp Tử rất vừa người.
Tần Cận thuận tiện vịn vai quay cô lại, híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen.
Dáng người Diệp Tử vốn nhỏ xinh, mặc bộ lễ phục này lên càng lộ ra uyển chuyển, địa phương nên lồi sẽ lồi, địa phương nên lõm sẽ lõm.
Trên mặt không mang theo chút trang điểm, nơi duy nhất được trang điểm, là lông mày của cô, phác thảo vài nét Pu't tinh tế, vừa đúng.
Trong mắt Tần Cận mang theo nóng rực, dường như rất hài lòng với cách ăn mặc của cô.
Không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh đã dùng tay kéo cô từ trong phòng ra ngoài, nhẹ nhàng kéo vào trong ***, nắm eo của cô.
"Rất đẹp."
Anh đang nói một câu trầm thấp ở bên tai cô.
Diệp Tử không nghe rõ lời anh nói, không kiềm được ngẩng đầu lên nhìn anh, "Gì?"
Tần Cận giương khóe môi lên, "Anh nói, nếu em mặc bộ lễ phục này đi ra ngoài thật sự bị bắt đi, anh sợ rằng không bảo vệ được em."
Diệp Tử nghe tiếng sửng sốt, sau đó lôi kéo anh dừng lại.
"Sao anh lại thế!"
Cô dậm chân, bộ dạng vừa nóng vừa giận đáng yêu không thôi.
Tần Cận thích nhìn thấy cô phát tính khí nhất, vì vậy cười đến càng thêm nghiền ngẫm một chút: "Anh thế nào?"
"Anh khi dễ người!"
"Không có cách nào, anh rất thích bắt nạt em."
Tần Cận nói xong, đột nhiên đưa tay ôm chầm cô, nhỏ giọng nói nhỏ ở bên tai cô: "Thích em, mới có thể ngày ngày bắt nạt em."
Thích cô mới có thể ngày ngày bắt nạt cô ....
Diệp Tử kinh ngạc.
Đây, là thổ lộ?
Tần Cận nắm cả vai của cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Quần áo mặc trên người em, anh đã sai người đi trả tiền rồi, cho nên cứ việc yên tâm can đảm mặc, không ai dám bắt em."
Diệp Tử ngước mắt, "Trả tiền xong rồi?"
"Ừ."
"Bại hoại, thì ra vừa rồi anh đang hù dọa em!"
Tần Cận câu môi, tay ôm Diệp Tử càng siết chặt hơn, anh quay đầu, dán sát mặt đến trên mặt Diệp Tử: "Không hù dọa em một chút, em không biết tầm quan trọng của anh."
Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, Tần Cận lái xe mang theo Diệp Tử đi đến biệt thự của Thi Vực.
Cũng cùng thời gian đó, trong biệt thự.
Bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, giờ Thẩm Chanh mới vừa tỉnh.
Lấy di động qua liếc mắt nhìn thời gian, vừa vặn bảy giờ hai mươi.
Cô xoay người xuống giường, vốn định vào phòng tắm tắm rửa, kết quả quay người lại liền nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một kiện lễ phục, là màu đen.
Cô đi qua cầm lấy lễ phục xem, chất liêuhj, đường cắt, chế tác, đều là hạng nhất.
Chỉ liếc mắt một cái, có thể nhìn ra đây là một lễ phục chế tác hoàn toàn thủ công.
Hơn nữa nhất định là giá trị xa xỉ.
Cô cong cong khóe môi, chỉ cần là liên quan đến cô, cho dù là một chi tiết rất nhỏ, anh cũng sẽ để ở trong lòng.
Thẩm Chanh vào phòng tắm tắm rửa một cái, thay lễ phục.
Quả nhiên là làm theo số đo thân hình của cô, dù là chiều rộng của vai, hay là vòng eo, đều bao bọc rất vừa vặn.
Cô tìm từ hộp đồ trang sức trước bàn điểm ra một sợi dây buộc tóc màu đen, buộc lên đầu.
Nhìn bộ dáng đơn giản và thanh lịch mà không mất mỹ cảm trong gương, cô nhếch môi cười.
Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó truyền đến giọng nói của người giúp việc: "Thiếu phu nhân, cô dậy chưa?"
"Ừ."
Nghe được giọng nói của cô, người giúp việc lập tức nói: "Hai vị tiểu thiếu gia đang tìm mẹ, vẫn luôn không chịu Pu' sữa, cô xem bây giờ có thể bồi hai đứa nhỏ trước không?"
Thẩm Chanh không có trả lời, mà là đứng thẳng dậy mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô đi ra, người giúp việc giải thích: "Hai vị tiểu thiếu gia tỉnh hơn một tiếng rồi, trong lúc đó chỉ uống một chút nước sôi, sau đó vẫn làm ầm ĩ ngay cả sữa cũng không chịu uống."
"Ừ, cô đi đem sữa bột pha xong chưa, tôi thử xem một chút."
Thẩm Chanh nói xong, đẩy cửa đi vào phòng trẻ.
Hai tên nhóc kia nằm mặt đối mặt ở trên giường, em bắt của bàn tay nhỏ bé anh, anh cầm lấy chân nhỏ của em, trong miệng còn phát ra âm thanh y y nha nha.
"Bé cưng."
Thẩm Chanh ngồi xổm xuống ở bên giường, đưa tay chia ra P0'p khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bảo bối một chút.
"Oa!"
"Oa...."
Vừa ***ng phải, bọn chúng liền cùng khóc lên.
Loại tiếng khóc không giống đói rồi mệt nhọc như lúc bình thường, không có quá thương tâm, nghe vào ngược lại như là đang đòi yêu thương từ mẹ.
"À, ngoan."
Thẩm Chanh ôm Tiểu Ngạo Tước vào trong lòng, nhẹ giọng trấn an.
Vừa nghe thấy được mùi hương trên người cô, Tiểu Ngạo Tước liền chợt ngừng tiếng khóc, ngay sau đó duỗi đầu ngón út vào trong miệng, *** chậc chậc.
Đứa nhỏ này.
Thẩm Chanh bất lực cười cười, động tác dịu dàng đặt bé đến trên giường.
Sau khi để xuống không có lập tức rời khỏi thằng bé, mà là dán thân thể ở trên người bé, lấy tay nhẹ nhàng trấn an nó.
Sau khi dỗ dành bé xong, Thẩm Chanh lại bế Tiểu Thiên Tước còn đang khóc lên.
"Oa ...."
Tiếng khóc đột nhiên nhỏ đi, sau đó lại biến thành tiếng cười \'Khanh khách\'.
Thằng bé nhìn Thẩm Chanh, không ngừng vung múa bàn tay nhỏ bé của nó, "Khanh khách ...."
Thẩm Chanh cúi đầu nhìn túi sữa nhỏ trong ***, không khỏi xiết chặt mi tâm.
Không có cách nào lên mặt, càng không có cách nào nắm bắt hai đứa nhỏ này.
Trước kia là dỗ dành một người đàn ông, hiện tại phải dỗ dành ba người!
Người giúp việc rất nhanh pha tốt sữa bột cầm vào, lúc này Thẩm Chanh mới để Tiểu Thiên Tước tới bên cạnh Tiểu Ngạo Tước.
Lấy tay dò xét nhiệt độ sữa một chút, lúc này mới phóng tâm đưa bình sữa tới bên miệng đứa nhỏ.
Một tay cô cầm một bình sữa, đồng thời cho Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước ăn.
Vừa rồi hai tên nhóc kia vẫn luôn làm ầm ĩ không chịu Pu' sữa, thoáng ngậm lấy *** cao su.
"Chậc chậc ...."
Dùng sức hút.
Pu' sữa cũng muốn chọn người?
Thật khó hầu hạ.
Sau khi cho bọn họ Pu' hết sữa, Thẩm Chanh mới giao phần chuyện còn lại cho người giúp việc.
Vừa đi tới ngưỡng cửa, đã bị một dáng người cao lớn ngăn đường đi lại, người đàn ông lấy tay chống đỡ ở trên khung cửa, đang nhìn cô cười như không cười.
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc anh ta một cái, "Sớm như vậy?"
"Ừ, đến xem hai cháu trai của tôi một chút."
Phượng Cửu Mị nói xong, thu hồi tay chống đỡ ở trên khung cửa, bước đi tiến vào gian phòng.
Thẩm Chanh vốn định đi ra ngoài, nhưng nhìn thấy anh ta đi vào, vì vậy lại đi theo anh ta trở về.
"Mẹ chồng đâu?"
Cô hỏi anh ta.
"Đi mua quà tặng rồi." Vẻ mặt Phượng Cửu Mị nhu hòa nhìn chằm chằm hai túi sữa nhỏ, nhìn một lúc, khóe môi anh ta nâng lên thành nụ cười: "Giống như em, rất đẹp."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc