Chọc Giận Bảo Bối - Chương 287

Tác giả: Hề Yên

Quản lý lườm cô ta một cái: "Nếu cô lớn tiếng thêm chút nữa, tiệm ảnh của chúng ta có thể đóng cửa rồi!"
Nhân viên công tác đó nghe tiếng, vội vàng che miệng.
Lại nói, Thi Vực là nhân vật nào, yêu cầu anh nói, ai dám không nghe theo?
Anh muốn làm gì, hoàn toàn không tới phiên các cô - những nhân vật nhỏ này đến khoa tay múa chân!
Sau khi đi ra từ tiệm ảnh, Thẩm Chanh vẫn không nói chuyện nhiều với Thi Vực.
Đến khi cô ngồi vào trong xe, cho nổ máy, mới quay đầu nhìn người đàn ông đang nghiêng dựa vào trên cột đèn đường hút thuốc: "Em trở về đây."
Thi Vực híp mắt, chậm rãi phun ra một vòng khói với cô: "Lái xe cẩn thận."
"Ừ."
Thẩm Chanh đáp lại một tiếng, liền đạp xuống chân ga, lái xe rời đi.
Đến khi xe biến mất trong tầm mắt, Thi Vực mới thu hồi ánh mắt.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, Tôn Nham lái xe chạy tới.
Anh lên xe, ngồi trên chỗ ngồi phía sau, Tôn Nham theo thói quen đưa một phần tạp chí tài chính ngày đó cho anh.
Thi Vực đưa tay nhận lấy, ngưỡng dựa vào trên ghế sau, lật xem.
Xe chậm rãi lăn bánh, tốc độ xe từ từ tăng cao, Tôn Nham nghĩ đến cuộc điện thoại nhận được vào hai mươi mấy phút trước, liền nhìn Thi Vực từ trong kính chiếu hậu, hỏi: "Ông chủ, ngài tìm chuyên gia xăm hình, có phải là muốn xăm hình không?"
Thi Vực ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.
Tôn Nham: "Không phải chỉ có lưu manh mới xăm hình sao? Ông chủ, chẳng lẽ ngài muốn vứt bỏ thương nhân theo hắc đạo, làm Young and Dangerous (tên một bộ phim)? Giống như trong bộ phim kia, trái Thanh Long phải Bạch Hổ, vung tay áo lên là có thể khiến người sợ tới mức đánh rắm chảy nước tiểu ...."
Tôn Nham chưa nói hết câu, liền cảm nhận được một ánh mắt nguy hiểm phóng tới từ phía sau lưng, vì vậy vội vàng ngậm miệng.
Trên đường lái xe trở về công ty, anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng, nhưng vẫn đang tưởng tượng hình ảnh hình xăm của Thi Vực.
Anh ta vốn cho rằng Thi Vực thật sự sẽ vân Long * hổ báo hoặc là đầu sói linh tinh, không ngờ là một hình vẽ nhỏ và mấy chữ cái.
Ở trên vai trái anh, xăm một hình tròn lên chung quanh một hàng dấu răng.
Trong vòng xăm bốn chữ cái: S, H, E, N.
Phiên dịch ra, cũng chính là một chữ Thẩm.
Đợi đến khi chuyên gia xăm hình xăm hình vẽ xong cho Thi Vực, sau khi khử hết độc, Tôn Nham lập tức nói: "Cũng xăm cho tôi luôn!"
Bởi vì Thi Vực xăm trên bờ vai, cho nên anh ta chỉ có thể đổi chỗ khác, vì vậy xăm ở vị trí trên xương bả vai.
So với hình xăm của Thi Vực, Tôn Nham muốn tương đối đơn giản một chút.
Anh ta chỉ xăm hai chữ cái: S&S.
Hai chữ này, đại biểu Tô San.
Có nhân viên lúc đi qua bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, xuyên qua khe hở bức màn không khép chặt thấy được bên trong.
Vì vậy vội vàng phất tay gọi tới mấy người nhân viên còn lại, đè thấp giọng nói: "Trợ lý Tôn không mặc quần áo làm gì ở bên trong? Có phải là cái kia cái kia với Boss của chúng ta không ...."
"Nói bậy, Boss mới không thích đàn ông. Bằng không, cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với thư ký Thẩm đâu!"
"Nói cũng đúng."
"Mau nhìn mau nhìn, là đang xăm hình! Thấy được người đeo khẩu trang vào bao tay bên cạnh không, đang xăm hình cho trợ lý Tôn đấy!"
"A? Thiệt hay giả?"
"Thật sự đó, hình như là xăm hai chữ cái. Chờ một chút... Tôi nhìn thử xem. Hình như là A, hình như lại là S ....
"Chữ cái quá nhỏ, không thấy rõ lắm...."
"Làm trợ lý tổng giám đốc thật tốt, ngay cả xăm hình cùng có thể xăm ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Nói thật, tôi rất hâm mộ trợ lý Tôn và thư ký Thẩm, có thể thường hay tiếp xúc với tổng giám đốc."
Mấy người nhân viên nằm sấp ở trên cửa sổ xì xào bàn tán một hồi, bởi vì không dám kinh động người ở bên trong, đành phải thôi.
Trước khi chưa bị phát hiện, nhanh chóng quay về khu vực làm việc.
Đêm đến, sâu lắng.
Trong phòng trẻ, một tay Thẩm Chanh ôm Tiểu Ngạo Tước, một tay vén bức màn lên.
Ngôi sao nhấp nháy, ngọn đèn mờ nhạt làm biệt thự tăng thêm hơi thở ấm áp, ánh trăng nhàn nhạt chiếu ở trên người đứa nhỏ khác trên giường em bé.
Tiểu Thiên Tước đang ngủ say, ngậm ngón út trong miệng, nhìn có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Thẩm Chanh đi tới đi lui cạnh cửa sổ, nhỏ nhẹ dỗ dành dụ dỗ Tiểu Ngạo Tước chìm vào giấc ngủ.
Trẻ con chính là như vậy, bởi vì vừa sinh ra không bao lâu, cho nên lúc nào cũng sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Cho nên mỗi lần muốn ngủ, đều sẽ khóc rống dữ dội, nếu như không tìm được một cái ôm thoải mái và an ổn, sẽ luôn khóc không ngừng.
Nhìn đứa nhỏ trong иgự¢ từ từ yên tĩnh lại, cái miệng nhỏ vốn đang ʍúŧ ngón tay cũng chầm chậm buông ra, nhắm mắt lại ngủ thi*p đi.
Lại ôm Tiểu Ngạo Tước hơn mười phút, Thẩm Chanh mới cẩn thận đặt thằng bé đến bên cạnh Tiểu Thiên Tước.
Thay hai tiểu tử kia đắp chăn mỏng lên, cô ngồi xuống ở bên cạnh, tay dựa vào trên giường chống càm, cười tươi như hoa nhìn hai đứa bé xinh xắn.
Lúc này, một nữ hầu lặng lẽ đi vào từ bên ngoài, khom người về phía Thẩm Chanh, đầu cúi xuống, giọng nói ôn hòa, "Thiếu phu nhân, vừa rồi thiếu gia điện thoại tới, nói chỉ khoảng mười phút nữa sẽ về đến nhà."
Nghe tiếng, Thẩm Chanh ừ một tiếng, đứng dậy nhìn nữ hầu: "Một lát nữa đợi bọn chúng tỉnh dậy, nhớ đút chút nước lọc, rồi để bọn chúng nằm sấp trên giường năm phút."
"Vâng, thiếu phu nhân."
Thẩm Chanh xoay người, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng trẻ, quay về phòng ngủ.
Xưa nay Thi Vực luôn rất đúng giờ, hơn mười phút đồng hồ sau liền lái xe trở lại biệt thự, sau khi lên lầu trực tiếp đẩy cửa vào.
Ánh mắt nhanh chóng quét trong phòng một vòng, rơi xuống trên người Thẩm Chanh đang ngồi ở sofa trên ban công, đưa lưng về phía anh.
Anh khẽ cong khóe môi, cởi bỏ áo khoác trên người ném sang một bên.
Nghe được tiếng bước chân trầm ổn, đang từng bước tới gần mình, lông mày Thẩm Chanh luôn nhíu chặt lại.
Cô cũng chưa quên chuyện mấy tấm ảnh kia!
Nghĩ tới những ảnh giường chiếu kia, cô liền tức giận!
Vì vậy, làm ra bộ dáng rất không vui.
Thi Vực chú ý tới tâm tình nhỏ của cô, nhưng lại cố ý bỏ qua, đi đến sau lưng cô, duỗi cánh tay dài ra ôm cô vào trong lòng.
Anh siết chặt cánh tay, bao bọc dáng người nhỏ nhắn của cô chặt chẽ, động tác lại mang theo bá đạo không thể nghi ngờ.
Đến khi trong lỗ mũi chui vào mùi vị quen thuộc trên người cô, trong lòng anh mới thoải mái than thở một tiếng, cúi người tiến đến cạnh tai cô hạ thấp giọng nói, giọng nói khàn khàn, "Nhớ tới anh sao?"
"Không nhớ." Giọng nói Thẩm Chanh lành lạnh.
Thi Vực nghe tiếng, buông cô ra quan sát một lát, hỏi cô: "Vẫn chưa nguôi giận?"
Thẩm Chanh quay đầu nhìn nơi khác, tránh đi tầm mắt của anh, "Không có."
"Còn nói không có." Thi Vực nâng mặt cô lên, nhìn chằm chằm cô, khóe môi khêu gợi giương lên, "Xóa ảnh chụp, cũng cắn anh rồi, còn chưa hết giận?"
Thẩm Chanh vẫn không nhìn anh, không nói năng gì.
Thi Vực đưa tay đẩy tóc tán loạn ở trên gò má của cô, thấp giọng nói: "Không có lưu lại phần nào."
Sao anh lại không biết cô gái nhỏ trước mặt này đang tức giận chuyện gì, cho nên chuyện nên làm chính là, phải dỗ dành cô cho tốt.
Nghe được những lời này của anh, cuối cùng Thẩm Chanh cũng nhìn anh một cái, sau đó nhíu mày, "Thật sự?"
Thi Vực: "Anh đã lừa gạt em bao giờ chưa."
Thẩm Chanh ừ một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: "Nếu không có lưu lại, miễn cưỡng có thể rộng lượng bỏ qua cho anh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc