Chọc Giận Bảo Bối - Chương 285

Tác giả: Hề Yên

Bàn tay to giữ trên eo cô chậm rãi siết chặt, anh đối diện với đôi mắt cô, mở miệng nói: "Người phụ nữ ngốc."
Thẩm Chanh liếc nhìn anh, không vui nói: "Anh mới ngốc!"
Thi Vực buông tay phủ trên eo cô ra, một phát nắm lấy bờ vai của cô kéo cô vào trong иgự¢, thấp giọng nói: "Ăn béo một chút, ít để đàn ông khác nhớ thương."
Thẩm Chanh ngẩng đầu, nhướng mày: "Phúc hắc!"
Thi Vực giương môi lên, nụ cười bên môi lúc sáng lúc tối, "Đối phó với tiểu yêu tinh giày vò người như em, không phúc hắc sao được."
Nói xong, anh cúi đầu ngậm lấy môi của cô, nhẹ nhàng gặm cắn.
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, không khách khí cắn một cái ở trên môi của anh.
Cô vừa khẽ cắn, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Thi Vực chẳng những không có buông cô ra, còn càng thêm dùng sức ôm sát cô, đầu lưỡi bá đạo cạy hàm răng cô, quét khắp mỗi một chỗ trong khoang miệng của cô, ʍúŧ lấy ngọt ngào của cô.
"Ưm ...."
Vẫn luôn hôn đến cô sắp hô hấp không nổi, Thi Vực mới buông cô ra.
Thẩm Chanh thở dốc, trên mặt mang theo đỏ hồng say lòng người, vừa nhìn đã biết là bị nụ hôn nóng bỏng này làm rối loạn tâm thần.
"Thích không?"
Thi Vực cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như điêu khắc nổi thoáng hiện lên nụ cười xấu xa.
Thích cọng lông!
Người đàn ông này, được tiện nghi còn khoe mẽ!
Thẩm Chanh giãy ra từ trong иgự¢ anh, sau đó nói hai chữ: "Không thích!"
Thi Vực ý vị thâm trường ừ một tiếng, hỏi cô: "Là cảm thấy kỹ thuật hôn của anh không được, hay là tư thế chưa bày tốt?"
Thẩm Chanh vén tay áo sơ mi lên, xoay người đi đến trước bàn ăn, vượt qua ngồi lên, lúc này mới nhìn về phía Thi Vực, lạnh nhạt mở miệng: "Kỹ thuật hôn không tệ, nhưng còn cần phải nâng cao. Tư thế nha, miễn cưỡng có thể tiến hành, nhưng không có cảm giác."
Thi Vực chậm rãi đi tới, đứng thẳng ở trước mặt cô, híp híp mắt: "Còn cần phải nâng cao? Không có cảm giác?"
Ngữ khí của anh, mơ hồ có vài phần hơi thở nguy hiểm.
Khụ!
Đây là lại làm tức giận rồi?
Thẩm Chanh xê dịch thân thể ra phía sau, nói: "Không sao, luyện tập nhiều một chút là tốt rồi."
"Ừ, vậy thì đến luyện tập một lần." Thi Vực nói xong, dùng hai tay chống ở trên bàn cơm, cúi người tiến gần sát cô, "Em hôn anh, anh phối hợp với em."
Thẩm Chanh nghe tiếng, không kịp suy nghĩ liền nói: "Em từ chối!"
"Từ chối?" Anh lặp lại.
"Từ chối!" Cô đáp.
"Ừ, rất tốt."
Thẩm Chanh cho là anh sẽ cứng rắn, không ngờ anh lại đột nhiên đứng thẳng người, sau khi liếc cô một cái, liền xoay người đi.
"Này!" Cô gọi anh.
"Nói." Anh dừng chân, không quay đầu lại.
"Anh muốn đi?"
"Ừ."
"À!"
Nghe được Thẩm Chanh đáp lại qua loa, cuối cùng Thi Vực quay đầu lại nhìn cô một cái, mấp máy môi , lạnh lùng phun ra một câu: "Anh đi tìm người luyện tập một chút."
"...."
Thẩm Chanh quan sát anh khoảng năm giây, mới chậm rãi mím động cánh môi: "Ừ."
Đáp án cô cho ra, chỉ có một chữ đơn giản này.
Thẩm Chanh xuống từ trên bàn cơm, trực tiếp đi qua từ bên cạnh anh: "Em cũng đi tìm người luyện tập."
Thi Vực nhíu mày, trong lúc nhất thời, sát khí bốn phía, ánh mắt lạnh đến mức dọa người.
Ngay tại lúc Thẩm Chanh đi tới cửa, nắm vặn cửa muốn mở cửa ra, Thi Vực đưa tay, nắm chặt lấy cổ tay của cô.
Bàn tay to thoáng dùng sức, liền kéo cô đến trước mặt.
Ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng đôi mắt Thẩm Chanh, để cô đọc được một cổ lệ khí nồng đậm.
Đây là biểu hiện anh tức giận.
Cô cứ nhìn anh như vậy, nhìn nét mặt của anh càng ngày càng lạnh lùng, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
"Muốn tìm người luyện tập, hửm?"
Anh mở miệng, giọng nói sâu lắng không có một chút nhiệt độ đáng nói.
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn anh, "Chẳng phải anh cũng muốn đi tìm người luyện tập sao?"
"Anh có thể, em không được."
"Dựa vào cái gì anh có thể, em lại không được?"
Thi Vực gằn từng chữ: "Bởi vì em là phụ nữ, người phụ nữ của anh. Người phụ nữ của anh, chỉ có thể một mình anh thương một mình anh yêu, một mình anh cưng chiều sủng ái, một mình anh hôn một mình anh ngủ."
Nghe được lời của anh, Thẩm Chanh lập tức không vui, "Vậy anh cũng là người đàn ông của em thôi! Người đàn ông của em, cũng chỉ có thể một mình em thương một mình em yêu, một mình em cưng chiều sủng ái, một mình em hôn một mình em ngủ!"
Mới vừa rồi người đàn ông còn là vẻ mặt lạnh lùng, sau khi nhìn thấy phản ứng này của cô, liền giương môi cười.
Bộ dạng phóng đãng không kiềm chế được này, đúng thật là không ai bì nổi.
"...."
Lúc này Thẩm Chanh mới sực tỉnh hiểu ra được gì đó....
Mα túч!
Người đàn ông này, cố ý!
"Thi Vực, anh không ...."
Ba chữ biết xấu hổ còn chưa nói ra miệng, đã bị Thi Vực một phát ôm vào trong lòng, cúi đầu ngăn chặn miệng của cô.
Lần này, chỉ là hôn khẽ một cái, dừng lại một giây, liền rời đi.
Anh cười như không cười nhìn cô, môi mỏng nhẹ nâng lên, bộ dáng mang theo vài phần tà khí: "Bà xã, anh vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một mình em, bất kể là thân, hay là trái tim."
Thẩm Chanh chợt phát hiện, mình hoàn toàn không ngăn cản nổi thế công ôn nhu của anh.
Một người đàn ông hoàn mỹ như vậy đứng ở trước mặt, nói ra lời nói tình cảm dịu dàng, dù trái tim làm bằng tảng đá, sợ rằng cũng phải bị hòa tan rồi.
Huống hồ, tim của cô là làm từ thịt, kháng cự không được nhu tình của anh.
Cô khẽ nhíu đầu lông mày: "Buổi sáng anh ăn mật hả?"
Thi Vực cười nhẹ một tiếng: "Buổi sáng anh ăn em, còn ngọt hơn cả mật."
Buổi sáng ăn cô....
Vậy hộp mười bao chỉ còn lại bảy, chẳng lẽ là lúc trời tối hôm qua hai lần, buổi sáng hôm nay một lần?
Nhưng tại sao cô không nhớ rõ?
Thi Vực dường như là đã nhìn thấu tâm tư của cô, mờ ám nói nhỏ ở bên tai cô: "Không nhớ rõ buổi sáng mình có bao nhiêu đói khát ư? Bà xã?"
Thẩm Chanh bỗng cảm thấy lỗ tai có chút nóng lên, hơn nữa còn nóng đến rất lợi hại.
Không đợi cô mở miệng nói chuyện, bên tai lại vang lên giọng nói cực kỳ từ tính kia: "Anh vừa tỉnh ngủ em liền hô muốn .... Vô cùng gấp gáp muốn anh. Em còn không chịu anh ở phía trên, nhất định nữ trên nam dưới."
Gì? !
Cô vô cùng gấp gáp muốn anh?
Còn nhất định gì mà .... Nữ trên nam dưới?
"Anh nói lung tung!"
Dù đúng thật là cô nghĩ muốn, cũng không nhất định nữ trên nam dưới.
Từ trước đến nay đều chưa từng thử qua loại tư thế đó, sao cô có thể sẽ yêu cầu anh dùng loại tư thế lộ liễu đó!
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Thi Vực bất giác bật cười, tiếng cười khàn khàn, nghe thế nào cũng mang theo vài phần hương vị lưu manh.
"Biết em sẽ không tin."
Anh nói xong, lấy điện thoại di động ra, ngón tay khớp xương rõ ràng xẹt qua ở trên màn hình điện thoại di động, sau đó mở album photo ra cho Thẩm Chanh xem.
Trong ablum photo chỉ có tám tấm hình, tất cả ngày tháng ảnh chụp đều là sáu giờ sáng hôm nay.
Trong tám tấm ảnh, có sáu cái là chụp một mình Thẩm Chanh.
Trong tấm ảnh, cô nằm ở trên giường, trên người đang đắp một mền tơ hơi mỏng, lộ ra tất cả bộ phận từ xương đòn vai trở lên.
Tóc tai rối bù, tư thế quyến rũ các loại, làm cho người mơ màng hết lần này đến lần khác.
Mà hai tấm hình còn lại, là .... Là .... chụp cảnh giường chiếu!
Cô gái nhỏ trong tấm ảnh, nằm sấp ở trên thân người đàn ông, sắc mặt đỏ hồng, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn kiểu gì cũng giống như vừa trải qua một trận hoan ái hô mưa gọi gió.
Mà đàn ông dưới thân, trên mặt không có vẻ mặt dư thừa, chỉ có khóe môi, thoáng mang theo nụ cười xấu xa nghiền ngẫm đến cực điểm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc