Chọc Giận Bảo Bối - Chương 282

Tác giả: Hề Yên

Đúng lúc đó, trợ lý chậm rãi đi tới từ một bên.
Cô ta là đến nói xin lỗi, nhưng lại không biết mở miệng nói như thế nào.
Bởi vì lúc trước, thái độ của cô ta quá kém.
Nghe được giọng nói này, Thẩm Chanh ngược lại ngẩng đầu lên trước nhìn một cái.
Thấy là người trợ lý ngăn cản cô lúc trước, cũng không có ý định để ở trong lòng, đứng dậy nói với Tô San một câu: "Đi trước đây." Vẫn không quay đầu lại chút nào, rời khỏi studio.
"San, chị San...."
Nhìn Thẩm Chanh đi xa, trợ lý mới chuyển dời tầm mắt đến trên người Tô San.
Tô San đứng dậy, nhìn cô ta một cái: "Tự cầu nhiều phúc đi."
Nói xong, xoay người rời đi.
Lưu lại trợ lý đứng một mình tại chỗ, không biết làm sao.
Chưa đến mấy phút, đã có người tới nói với trợ lý, cô ta bị đuổi việc.
Nguyên nhân bị đuổi việc là: Làm việc quá chuyên nghiệp, thế cho nên ngăn cản người không nên ngăn cản.
Đương nhiên, chuyện này cũng không có bao nhiêu liên quan với Thẩm Chanh.
Bởi vì trợ lý bị đuổi việc, hoàn toàn là bởi vì người phụ trách đoàn làm phim không muốn để cho mình bị liên quan đến.
Đắc tội với người phụ nữ của Thi Vực, luôn có người phải trả giá thật lớn.
Sau khi Thẩm Chanh rời khỏi tổ phim, lái xe đi tiệm chụp ảnh áo cưới Danh Nhân Quốc Tế, thử quần áo.
Tiệm ảnh định chế cho cô hai bộ quần áo, một bộ là áo cưới, một bộ là áo sơ mi và quần soóc.
Áo cưới là định chế theo số đo thân thể, vừa người, thiết kế áo cúp ***, kiểu dáng đơn giản và thanh lịch, tuy rằng chất liệu áo cưới không tính là rất tốt, nhưng mặc lên người hiệu quả tổng thể lại rất không tồi.
Thiết kế quần áo sơ mi thì càng thêm bình thường, kiểu rộng thùng thình, chiều dài vừa vặn đến bắp đù*.
Thật ra tác dụng quần soóc không lớn, chẳng qua chỉ để tránh lộ ra mà thôi.
Nhưng cho dù là quần áo bình thường như vậy, mặc ở trên người Thẩm Chanh, cũng làm cho cô mặc ra hương vị khiến người kinh sợ.
Áo sơ mi màu trắng mặc lên người cô, gợi cảm lại quyến rũ.
Thẩm Chanh đứng ở trước gương, cúi đầu chỉnh sửa lại quần áo.
Đột nhiên, bên hông phủ lên một bàn tay to ấm áp.
Cô hoảng hồn, chợt ngẩng đầu lên.
Từ trong gương nhìn thấy, một người đàn ông dáng người cao lớn đang dán thật chặt sau lưng cô, một tay ôm eo của cô, một tay nắm một lọn tóc của cô lên để tới dưới mũi ngửi.
Tư thái người đàn ông lười biếng, vẻ mặt quyến rũ, mặc một bộ áo sơ mi màu đen cùng kiểu, cổ áo khẽ rộng mở lộ ra *** màu lúa mì, khiến người ta vừa nhìn liền không dứt ánh mắt ra được.
Thẩm Chanh xoay người, ngước mắt nhìn anh, "Anh đến đây lúc nào?"
Thi Vực dùng tay vòng lên eo cô, dùng sức mang cô về phía trước, để cô hoàn toàn dán ở trên thân thể của anh, híp đôi mắt thâm sâu lại, khóe môi giương nhẹ: "Ở trước khi em tới."
Ở trước khi em tới?
Thẩm Chanh không kiềm được nhíu mày, "Vậy sao em không thấy được xe của anh?"
Thi Vực dùng tay chỉnh sửa đầu tóc hơi có chút rối bời thay cô, trầm giọng mà quyến rũ: "Có xe riêng đưa."
Thẩm Chanh ồ một tiếng, mới sực nhớ ra gì đó, hỏi anh, "Anh biết em sẽ đến đây?"
"Ừ."
"Làm sao anh biết."
Thi Vực cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn lỗ tai của cô, mờ ám thổi một ngụm hơi nóng: "Anh cảm giác được."
Thẩm Chanh đưa tay đẩy mặt của anh ra, "Cũng biết đùa bỡn lưu manh!"
Thi Vực một phát bưng lấy mặt của cô, hôn ở môi cô một cái, dùng chóp mũi ma xát cánh môi của cô, mờ ám nói: "Mới mấy giờ không gặp em, đã nhớ em nhớ đến sắp điên khùng. Hơn nữa, mỗi thời mỗi khắc đều muốn giở trò lưu manh với em."
Thẩm Chanh liếc nhìn anh: "Vậy nếu ngày nào đó em rời khỏi anh thì phải làm sao đây."
Môi mỏng Khêu g** khẽ mím động: "Trên cơ bản, khả năng này chỉ là con số lẻ."
Thẩm Chanh đương nhiên biết những lời này của anh không phải nói suông thôi.
Mà cô vô cùng rõ ràng, sợ rằng đời này đừng hòng rời khỏi bên cạnh anh.
Cô đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi của anh một chút, dời chủ đề: "Anh đầu tư một bộ phim mới?"
Nghe cô hỏi như vậy, Thi Vực chỉ ừ một tiếng.
Anh cúi người, nhấc đầu gác cằm lên trên vai của cô, tham lam ngửi mùi trên người cô.
Thẩm Chanh thuận tiện đưa tay móc ở trên cổ anh, khẽ ngẩng đầu lên, "Vừa rồi em đi gây chuyện."
"Anh biết."
Giọng nói sâu lắng vang lên, dồi dào từ tính, vẫn là dễ nghe như vậy.
"Biết tại sao em đi gây chuyện không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Hửm?"
"Nghe nói, đạo diễn họ Mã kia đặc biệt háo sắc, còn chưa quay ông ta đã quy tắc ngầm hơn mười người diễn viên hạng ba rồi. Những diễn viên kia đều bị ông ta hoa ngôn xảo ngữ dỗ dành lên giường, nói gì mà ngủ một giấc, có thể làm cho bọn họ làm ngôi sao nữ hạng nhất, một lần liền thành danh. Kết quả người lên giường với ông ta không chỉ không có kiếm được chỗ tốt, còn bị ông ta vận dụng quan hệ tẩy chay đi."
Thi Vực cười khẽ ở bên tai cô: "Làm sao em biết?"
"Buổi sáng lúc ra cửa xem một chút tin tức bát quái, tất cả đầu đề trang báo đều là lão lừa ngốc đó, sau đó liền baidu ông ta một chút."
Cô cũng từng thấy nhiều người không biết xấu hổ, nhưng cô vẫn là lần đầu tiên gặp tên đàn ông thối không tự trọng này!
Ỷ vào mình quay được mấy bộ phim hot, làm hại vô số người.
Hạ lưu!
Thi Vực dùng tay nâng cằm của cô lên, dùng chóp mũi ***ng vào chóp mũi của cô, "Nếu em không thích, anh rút tiền."
"Em không thích!"
"Ừ, vậy rút lui."
Thi Vực nói xong, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.
Sau khi điện thoại tiếp thông, anh lạnh lùng mở miệng: "Hủy bỏ đầu tư bộ phim mới với đạo diễn Mã."
Một câu, liền nghịch chuyển cả cục diện.
Bên kia, đạo diễn Mã đang mắng mẹ kiếp: "Tao mẹ kiếp hắn! Nói rút tiền liền rút tiền, coi mình là đại gia à? Một tỷ rất giỏi hả! Ông chủ lớn muốn đầu tư tao quay phim rất nhiều đó, Thi Vực mày mẹ kiếp được tính là hàng gì! Vì một người phụ nữ tổn thất nhiều như vậy, kiếp trước chưa thấy qua phụ nữ sao? Đói khát như vậy! Dựa vào...."
Mấy nhân viên công tác bên cạnh cúi đầu, không nói lời nào.
Bọn họ không phải không hiểu rõ Thi Vực có bao nhiêu năng lực, đừng nói là một đạo diễn ông, dù ông cố chấp gấp một vạn lần, cũng không thể đối nghịch với Thi Vực!
Đạo diễn Mã mắng nhiều như vậy nhưng vẫn còn chưa hết giận, một phát hất cái ly trên bàn đi, rống giận: "Về sau tuyệt đối đừng để tao nhìn thấy mày, nếu không tao sẽ *** mày! Shit!"
Ông ta mắng rất thống khoái, nhưng lại không biết những lời này bị người trong lòng có quỷ thu âm lại.
Thừa dịp lúc ông ta vẫn chưa nguôi giận, người nọ lặng lẽ chuồn ra phòng quay phim, tìm một địa phương vắng vẻ gửi ghi âm cho truyền thông.
Không tới nửa tiếng, ghi âm liền lưu truyền ra ngoài.
Sau đó ....
Một đám người áo đen xông vào tổ phim, đánh đạo diễn Mã một trận.
Tất cả những người kia đều là người luyện võ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, khiến cho đạo diễn Mã hoàn toàn không có đường sống phản kháng, đến cả bảo vệ tổ phim cũng không dám tiến lên nhúng tay.
Thế cho nên đến cuối cùng, đạo diễn Mã bị đánh thành đầu heo.
Tay chân bị đánh gãy, mũi nát bấy gãy xương, răng cửa mất ba cái.
Hiện tại bộ dạng này của ông ta, chỉ có thể dùng một thành ngữ để hình dung.
Đó chính là .... Thê thảm không nỡ nhìn!
Nhìn thấy video Tôn Nham truyền tới, khóe môi Thi Vực nâng lên một độ cong cười như không cười.
Mắng anh có thể, nhưng nhất định đừng dính đến người phụ nữ của anh.
Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc