Chọc Giận Bảo Bối - Chương 275

Tác giả: Hề Yên

Cho rằng Thẩm Chanh là tới mua say, người pha chế tốt bụng nhắc nhở vài câu, nói nơi này rất loạn, đừng uống quá nhiều.
Không ngờ, Thẩm Chanh uống tròn một bình R*ợ*u, người còn rất thanh tỉnh.
Người pha chế thấy cô không có một chút dấu hiệu uống R*ợ*u, trong lòng lẩm bẩm một câu: Mẹ trứng, gặp được Tửu Thần rồi!
Đây là lần đầu tiên, Thẩm Chanh cảm thấy uống R*ợ*u không có mùi vị.
Giống như nước lọc, hoàn toàn không say được người.
Cô trả tiền R*ợ*u, đi ra quán bar, gió đêm thổi tới trên mặt cô, có chút lạnh bạc.
Lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng.
Không có một cuộc gọi nhỡ nào, không có một tin nhắn chưa đọc nào.
Cũng không biết người đàn ông đó đang làm cái gì ....
Nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy đầu bắt đầu có chút phát nặng.
Thẩm Chanh nhẹ nhàng lắc đầu một chút, đuổi không thoải mái đi, nhưng trong dạ dày lại đột nhiên bốc lên một trận.
Xe thể thao dừng ở ven đường xa xa, Thi Vực liếc mắt liền thấy người mình nhớ thương cả đêm đang ngồi xổm ở phía trước không ngừng nôn.
Chợt, cái trán nổi gân xanh lên, đôi mắt sâu thẳm nheo lại, đáy mắt lộ ra lạnh lẽo từng chút một.
"Anh .... tại sao anh lại ở chỗ này?"
Tầm mắt Thẩm Chanh rõ ràng, thấy rõ người đàn ông đang đi về phía mình.
Thi Vực sải bước lên trước, Ng'n t suông dài chụp tới, không ngờ lại bị lực lớn giãy ra, không khỏi nổi giận vài phần.
"Hơn nửa đêm uống tới như vậy? Hửm?"
"Ai cần anh lo .... . Ưm!"
Không đợi Thẩm Chanh nói xong, Thi Vực duỗi cánh tay dài ra, nắm chặt lấy cô, tay kia đè gáy cô, cúi đầu ngăn chặn miệng của cô, hung hăng *** vào.
Thẩm Chanh chỉ cảm thấy đại não có chút thiếu dưỡng khí, muốn mở miệng nói gì đó, chưa nói ra lại bị Thi Vực ép trở về.
Thi Vực chỉ cảm thấy trong bụng một trận tà hỏa, con ngươi cũng nhuộm lên một lớp đỏ thắm.
"Ưm ...." Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh.
Nhưng Thi Vực không chịu buông tay, càng thêm dùng sức ôm chặt cô, bá đạo cạy môi của cô.
Hương vị cồn nồng đậm, trong nháy mắt khiến anh mất đi lý trí, dùng đầu lưỡi quét khắp mỗi một chỗ trong khoang miệng của cô.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, Thi Vực mới thả Thẩm Chanh ra.
Trên mặt Thẩm Chanh, hiện ra hai mảnh đỏ ửng khả nghi, nhìn có vẻ gợi cảm hấp dẫn.
Thi Vực lạnh mặt, một phát chế trụ cổ tay của cô, thô lỗ kéo đến bên cạnh xe, mở cửa xe một phát liền nhét cô vào.
Ngay sau đó anh cũng lên xe, một cước chân ga, rời khỏi nơi này.
Trong biệt thự, kim đồng hồ mạ vàng trên tường chỉ đến 2h35.
Rầm một tiếng.
Thi Vực dùng một cước đá văng cửa phòng đóng chặt ra, kéo Thẩm Chanh đi vào.
Đầu óc Thẩm Chanh trống không một giây, không đợi cô làm ra bất kỳ một phản ứng nào, người đàn ông bên cạnh lại nóng nảy hôn xuống.
"Ưm ...."
Hành động của anh rất hung mãnh, trong lúc hôn cô cũng bức cô đến góc tường.
Thẩm Chanh chống đỡ lưng ở trên tường, ngay sau đó thân thể Thi Vực cũng đè xuống, một tay chụp lên eo của cô, dò xét vào *** áo cô, một tay xuyên qua phần gáy của cô một chút, khống chế được đầu của cô.
"Ưm ...."
Thẩm Chanh giãy dụa, đưa tay muốn đẩy anh ra, nhưng phát hiện hoàn toàn đẩy không nhúc nhích được.
"Ưm!"
Âm thanh cô phát, dường như có thể trong nháy mắt K**h th**h lửa dục của người khác, khiến Thi Vực rất khó khắc chế, càng thêm dùng sức hôn sâu cô.
Một cổ mùi thơm ngát nhàn nhạt, xen lẫn hương vị TL, truyền vào trong miệng.
Thẩm Chanh muốn khép cánh môi lại, nhưng vừa khép lại một chút, liền có mềm mại nóng ẩm gì đó cố gắng cạy môi của cô.
Thi Vực hôn rất bá đạo, đầu lưỡi rất nhanh mà cường ngạnh chui vào trong miệng Thẩm Chanh, mềm mại mỗi một tấc trong miệng của cô.
Trong nháy mắt lý trí còn sót lại trong đầu Thẩm Chanh cũng bị tước đoạt, cô mở mắt ra, nhưng trước mắt tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy rõ.
Vốn lực của R*ợ*u đã dâng lên, bị anh vừa hôn như vậy, cả người cô đều choáng váng xây sẩm, hoàn toàn đánh mất lý trí.
Hai tay không tự giác trèo lên bờ vai của anh, chủ động đáp lại anh.
Trong phòng khách tăm tối, phủ kín một lớp sắc điệu mờ ám, vang lên tiếng thở dốc vội vàng của hai người.
Hai người dính sát chung một chỗ, không có chút khe hở.
Thẩm Chanh đột nhiên cảm giác được, nơi nào đó đang bị một cứng rắn chỉa vào, trên người lập tức bắt đầu nóng lên.
Thi Vực hôn một đường xuống phía dưới, gặm cắn xương đòn vai tinh tế của cô....
Đột nhiên, Thẩm Chanh bị anh bế lên, cô theo bản năng lấy tay ôm cổ của anh, sau đó anh lại cúi đầu hôn xuống.
Thi Vực cứ ôm cô sải bước vượt lên thang lầu như vậy, bước chân anh vững vàng, lập tức vươn tay không thấy năm ngón trong đêm tối, anh cũng không nhận được một chút ảnh hưởng.
Sau khi lên lầu, anh khẽ chuyển thân thể một chút, dùng sau lưng ***ng vỡ cửa phòng khép hờ.
Thẩm Chanh bị anh thả đến trên giường, còn chưa kịp thở một hơi, thân thể của anh liền đè xuống.
Nút trên áo sơ mi bị gấp gáp giật ra, lộ ra một mảnh cảnh tượng tốt đẹp.
"Anh làm gì?"
Thẩm Chanh một phát bắt lấy tay của anh, trong tiếng còn có chút không ổn định.
Động tác trên tay Thi Vực bởi vì cử động của cô mà dừng lại, giọng nói khàn khàn dữ dội: "Làm gì? Em dám uống R*ợ*u, lẽ ra nên nghĩ đến sẽ có một màn say R*ợ*u loạn tính."
"Ai bảo anh không nhận điện thoại của em!"
Sau khi Thẩm Chanh nói những lời này mới sực tỉnh ý thức được, mình lại tức giận bởi vì anh không nghe điện thoại.
Cô sẽ đi quán bar uống R*ợ*u, cũng là vì hờn dỗi.
Tức giận, hờn dỗi?
Cô là một người phụ nữ rất cởi mở sảng khoái, thế nhưng lại sẽ làm loại chuyện trẻ tuổi này?
Cô thật sự là điên rồi sao? !
Thi Vực đột nhiên rút tay từ trong tay cô ra, một phát chế trụ cằm của cô, giọng nói càng lạnh hơn vài phần: "Không nhận điện thoại của em, là muốn cho em nhớ kỹ, về sau những thứ như R*ợ*u đó, không có lệnh của anh, không cho phép em ***ng vào."
"Dựa vào cái gì em uống R*ợ*u còn phải trải qua sự cho phép của anh?"
Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt không nhìn thấy quấ rõ ràng trong bóng tối.
"Dựa vào anh là người đàn ông của em."
Mấp máy môi, phun ra từng chữ từng câu những lời này.
"Anh là người đàn ông của em thì thế nào? Là đàn ông của em thì có thể hạn chế tự do cuộc đời của em sao? Em muốn uống R*ợ*u, em thích uống R*ợ*u ca hát, em chính là muốn uống R*ợ*u, anh có thể làm gì em!"
Tay nắm cái cằm cô chậm rãi căng thẳng, giọng nói lạnh lùng nguy hiểm mà trí mạng: "Bây giờ tình huống thân thể của em, có thể uống R*ợ*u sao?"
Thẩm Chanh: "...."
Nói nhiều như vậy, là đang lo lắng cho thân thể của cô?
"Anh đang hỏi em."
Anh trầm thấp lên tiếng.
Giọng nói Thẩm Chanh thoáng thả thấp xuống, mới vừa rồi cô còn giống như là con mèo hoang giương nanh múa vuốt, đột nhiên dịu ngoan xuống: "Bây giờ thân thể em rất tốt ...."
"Hửm?"
"Từ khi mang thai đến hiện tại, em đều không uống R*ợ*u, cho nên muốn uống."
Sau khi nghe những lời này của cô, ánh mắt Thi Vực mơ hồ nhu hòa vài phần, nhưng giọng nói vẫn lạnh chìm: "Muốn uống cũng không được, không thể dùng thân thể để nói đùa."
Thẩm Chanh trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, cô mới lên tiếng: "Cùng lắm thì em đáp ứng anh, trong ba tháng không ***ng vào R*ợ*u nữa."
"Sáu tháng."
Thi Vực cho cô kỳ hạn, nhiều thêm ba tháng.
"Bốn tháng."
Thẩm Chanh đưa ra nhượng bộ lớn nhất, vẫn cộng thêm một tháng trên ba tháng kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc