Chọc Giận Bảo Bối - Chương 27

Tác giả: Hề Yên

Hạ An An vốn định phát tác, nhưng lại không thể không cho Lâm Tiểu Miêu mặt mũi.
Cô ta không chịu thua liếc nhìn Thẩm Chanh, hừ nhẹ một tiếng, tuy rằng không có cam lòng, nhưng lại không thể không đè lửa giận trong lòng xuống.
Thấy cô ta không nói gì, Thẩm Chanh nhếch môi cười, sau đó dời tầm mắt khỏi người cô ta.
Rất nhanh, lại rơi vào trên người Liễu Phiêu Phiêu.... ....
"Cô nói một chút, sao tôi lại xấu hổ vậy?"
Hiển nhiên, cô không định bỏ qua chuyện này.
Loại tiểu nhân hèn hạ thích chọc cột sống sau lưng người ta như vậy, cô liền muốn vui đùa thật tốt với bọn họ một chút.
Đối diện với con ngươi sắc bén này, da đầu Liễu Phiêu Phiêu tê dại một trận, "Tôi ...."
"Ừ cô nói, tôi nghe đây." Thẩm Chanh nhìn cô ta, nụ cười bên môi càng thêm xán lạn.
Khí tràng của cô quá mức mạnh mẽ, khiến Liễu Phiêu Phiêu càng không thở được, "Tôi chỉ đùa một chút ...."
Nói đùa?
Đây quả là lý do tốt.
Thẩm Chanh híp híp mắt, "Vậy tôi cũng nói đùa với cô, làm phiền cô giúp tôi thăm hỏi cả nhà cô."
Mặt Liễu Phiêu Phiêu lần lượt một trận xanh một trận trắng, càng không có dũng khí nói thêm lời nào, yên lặng cúi đầu xuống.
"Thẩm Chanh cô đừng khi dễ người, nếu muốn gây rối thì cô đi khác chỗ ngồi, đừng làm cho Tiểu Miêu không xuống đài được!" Hạ An An không nhẫn nại được, đưa tay liền kéo Liễu Phiêu Phiêu đến sau lưng.
Nụ cười nơi khóe môi Thẩm Chanh thu lại vài phần, lạnh nhạt mở miệng: "Không có cách nào, sở thích làm người lớn nhất của tôi chính là khi dễ người."
Nghe cô nói như vậy, Hạ An An giống như giễu cợt dò xét liếc nhìn cô, "Giọng điệu lớn như vậy, cũng đừng mặc một thân hàng nhái ra ngoài! Bao nhiêu chân thì mặc bấy nhiêu giày, cô không biết à ...."
"Nhãn hiệu quốc tế lớn bảy con số, còn là số lượng có hạn toàn câu, ngay cả có tiền cũng không mua được, loại hàng nhái thấp kém thô tục như cô lại không biết xấu hổ mặc ra cửa?"
"Ha ha, về sau lúc mua hàng nhái nhớ suy nghĩ một chút, cũng đừng làm trò cười nữa! Nhanh đi đổi một thân lễ phục đi, đỡ phải mất mặt xấu hổ ...."
Thẩm Chanh cười khẽ, "Thấp kém cũng tốt hơn cô, xịt nước hoa hàng hiệu cũng không giấu được một thân mùi vị cặn bã của cô."
"Thẩm Chanh! Có bản lĩnh cô nói lại lần nữa!"
"Một cuộc điện thoại của tôi có thể khiến cho cô bị mang đi ra ngoài, cô tin không? Nếu cô dám ngang như vậy, xem tôi có cho người xé miệng của cô không!"
"Dựa vào tiểu tiện nhân không biết xấu hổ như cô sao!"
Cuộc chiến mắng chửi liên tục thăng cấp, trong lúc nhất thời khói thuốc S***g nổi lên bốn phía.
Bắt đầu có khách mời nghe tiếng xúm lại đây.... ....
"Được rồi mà mọi người!"
Một hôn lễ thật tốt, còn chưa bắt đầu đã bị phù dâu của mình quấy rối đến long trời lở đất, Lâm Tiểu Miêu ở trước mặt đã không nhịn được rồi.
Tâm tình vốn rất tốt đã hoàn toàn mất sạch, cô ta gấp đến độ suýt chút nữa khóc lên.
Chú rể Phan Dương nhìn thấy bên này gây ra động tĩnh lớn, vội vàng thả tay chuyện trong tay xuống đi tới, kéo Lâm Tiểu Miêu đến bên cạnh hỏi: "Đây là làm sao vậy?"
Mắt Lâm Tiểu Miêu ngấn lệ, "Ông xã, bọn họ cải vã! Em khuyên sao cũng không khuyên được! Đều tại em, nếu không phải em liều ૮ɦếƭ giữ mặt mũi, cũng không biến thành như vậy ...."
"Anh xem, tất cả mọi người đang chế giễu rồi!" Cô không nhịn được khóc lên, "Ba mẹ anh sẽ không trách em chứ ông xã...."
"Em á." Phan Dương thở dài, nhíu mày, "Được rồi, đừng khóc, việc này để anh xử lý."
Bốp.... ....
Âm thanh vang lên đột ngột.
Trước mắt bao người, Hạ An An ăn một cái tát.
Ánh mắt Thẩm Chanh lạnh lẽo nhìn cô ta: "Đặc biệt sao, cô mắng ai đó!"
Hạ An An che mặt nóng hổi lại, vẻ mặt không thể tin, hiển nhiên không ngờ rằng Thẩm Chanh sẽ động thủ đánh cô ta.
Một lúc lâu sau, cô ta mới phản ứng được, hét lớn một tiếng xông về phía Thẩm Chanh: "Tiện nhân! Cô lại dám đánh tôi!"
"Cô đáng đánh."
Giọng nói chợt vang lên, giống như là hờ hững, lại khí phách hùng hồn.
Người đàn ông thong thả đi đến, cổ áo sơ mi màu đen khẽ rộng mở, lộ ra làn da nâu rắn rỏi.
Trên khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc hiện lên nụ cười ý vị không rõ, thần bí và làm cho người ta sợ hãi.
Anh vừa xuất hiện, chung quanh liền nổ tung.
Thẩm Chanh giương mắt nhìn lại.... ....
Thi Vực nhếch môi, cười như không cười, tư thái cao ngạo lại hết sức khinh cuồng, giống như vương giả khống chế thế gian.
"Còn nói tôi đáng đánh sao? Có bản lĩnh ***ng đến một đầu ngón tay của tôi thử xem!" Hạ An An che mặt nóng hừng hực lại, một bộ dáng khinh thường.
Ánh mắt Thi Vực đột nhiên lạnh đến đóng băng....
Lời của Hạ An An, dường như chạm đến đến điểm mấu chốt của anh.
Trong mắt sâu thẳm, bắn ra một ánh sáng lạnh, hơi lạnh thấu xương giống như là có thể đông cứng tất cả xung quanh.
Hơi thở nguy hiểm này, khiến người chung quanh đều yên tĩnh lại, lập tức im lìm tĩnh mịch....
"Nhìn ở phân thượng dáng dấp xấu xí của cô, cho cô một cơ hội sám hối, tự đánh mặt mình."
Nhìn người đàn ông bá đạo bên cạnh, Thẩm Chanh nhíu mày.
Quả nhiên.... Thằng nhãi này vẫn là không ai bì nổi như vậy!
"Bảo tôi tự đánh mặt mình? Nằm mơ!" Hạ An An hừ nhẹ một tiếng, phách lối kiêu ngạo không có hạ thấp chút nào.
"Không đánh sao?"
Giọng nói của anh đột nhiên cất cao, mang theo sát khí nồng đậm, hơi lộ ra có thể lăng trì người.
"Dựa vào cái gì muốn tôi tự đánh mặt của mình ...." Cô ta cũng không phải kẻ điên!
Dựa vào cái gì? Lời của cô ta khiến Thi Vực cười khinh thường một tiếng, nụ cười nơi khóe môi càng thêm lạnh lùng, "Dựa vào cô đắc tội người của tôi."
Thẩm Chanh không nói gì:....
Còn có xấu hổ hay không hả? Cô thành người của anh ta từ bao giờ vậy!
Hạ An An bị tức giận không nhẹ: "Đắc tội người của anh thì thế nào! Người của anh cũng đắc tội tôi đấy! Tôi cho anh biết, hôm nay anh không bảo cô ta nói xin lỗi tôi, tôi liền không để yên cho các người!"
"Không để yên như thế nào?" Loại đàn ông giống như đế vương này lại đột nhiên nổi lên hứng thú rồi.
"Chỉ một cái tát kia của cô ta, tôi liền có thể kiện cô ta một tội cố ý đả thương người!"
"Sau đó?"
"Sau đó cô ta cứ chờ ngồi xổm ở trong tù cho tôi!"
"Vậy cô đi kiện thử xem, nhìn xem ai có lá gan để cho phụ nữ của Thi Vực tôi, gắn một tội danh cố ý đả thương người không."
"Thi Vực thì thế nào ...."
Sau khi Hạ An An nói những lời này, lập tức liền hối hận.... ....
Cô ta không chỉ một lần nhìn thấy ở trong máy truyền tin của bạn trai mình, có hai chữ Thi Vực ở đằng sau dấu ngoặc đại BOOS.
Nếu như cô ta không có nhớ lầm, người nắm quyền ở Đế Cảnh, tên là Thi Vực.
Người đàn ông có thể đi ngang ở thành Đô, hơn nữa muốn cho người nào sống không bằng ૮ɦếƭ, vậy thì người đó không thể nào ૮ɦếƭ!
Người đàn ông đã nói là làm, chưa từng có ai dám đắc tội!
Hạ An An nắm chặt hai tay, móng tay gần như đâm vào trong lòng bàn tay, giống như muốn dùng cảm giác đau đớn như vậy để làm giảm lo lắng xông ra mãnh liệt trong tim.
Lúc này chú rể Phan Dương chen vào đám người, mở miệng cười: "Hôm nay là ngày đại hôn của Phan Dương tôi, coi như mọi người nể mặt mũi, dừng ở đây đi."
Thi Vực lạnh nhạt liếc nhìn Phan Dương, khinh thường nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu như tôi nói không thì sao?"
Phan Dương mới vừa nhận ra người đàn ông cuồng vọng trước mặt, sau khi hết khiếp sợ, anh hạ thấp tư thế vài phần: "Nếu Thi đại thiếu nể mặt tham gia hôn lễ người bình thường Phan Dương tôi, vậy thì xin cho Phan Dương tôi một chút mặt mũi, có lời gì ngồi xuống rồi nói...."
Không sai, ở trước mặt Thi Vực, mọi người tìm mọi cách nịnh bợ nhà họ Phan cũng chẳng được gì
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc