Chọc Giận Bảo Bối - Chương 263

Tác giả: Hề Yên

Một ý đồ khác này, rơi vào đáy mắt Thi Vực, trong đôi mắt thâm sâu lộ ra ý cười lúc sáng lúc tối.
Tay lớn ôm gắt gao eo cô vào lòng, bước đi ra bệnh viện.
Mới đi ra từ bệnh viện, Thẩm Chanh liền hoảng sợ một chút.
Tràng diện này, quá rung động rồi!
Cửa bệnh viện, đổ một chiếc Bugatti Veyron, 18 cỗ xe dài Rolls-Royce số lượng có hạn theo sát phía sau.
Vệ sĩ mở hai cái dây cảnh giới, tạo ra một lối đi rộng 20m.
Hai bên dây cảnh giới, tụ tập rất nhiều phóng viên giải trí.
Tất cả đều cầm máy ảnh, không ngừng ấn chớp, đều muốn bắt được nữ chính hôm nay.
Thi Vực cái tên này, có thể nói là như sấm bên tai ở thành Đô, xưa nay đều là đề tài nói chuyện say sưa của mọi người.
Còn trẻ như vậy đã trở thành phú hào đứng thứ ba trong thế giới, xí nghiệp trải rộng trong ngoài nước, phú khả địch quốc, quyền thế ngập trời.
Vốn đã đủ khiến người ghen tỵ rồi, lại còn có một khuôn mặt yêu nghiệt khiến người thần đều căm phẫn.
Bất kể là thiên kim nhà giàu muốn trèo lên Thi Vực, hay là thiếu nữ mới biết yêu, phụ nữ muốn gả cho anh, có thể nói là nhiều vô số kể.
Nhưng xưa nay Thi Vực luôn là vật cách điện với phụ nữ, khuôn mặt hàn băng giống như cấm dục, không biết tổn thương bao nhiêu trái tim phụ nữ.
Cho nên lúc ban đầu mới có báo giải trí nói, Thi Vực không thích phụ nữ.
Mà phóng viên đưa tin kia, đương nhiên cũng bỏ ra một cái giá lớn, đồng thời còn có hơn mười tòa soạn đóng cửa.
Còn lần này, sau khi tin tức Thi Vực đã kết hôn, hơn nữa còn thăng cấp làm ba truyền đi ....
Những phóng viên giải trí không sợ ૮ɦếƭ kia lại bắt đầu bát quái, thậm chí là muốn bới ra thân phận và bối cảnh của Thẩm Chanh.
Đối mặt với nhiều camera như vậy, tuy Thẩm Chanh có không vui, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ, biểu cảm trên mặt cũng rất bình tĩnh.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô một cái, dường như là đọc ra được điều gì từ trong mắt của cô, ngẩng đầu lên lẫn nữa, trong con ngươi đã là một mảnh âm u.
Lạnh lùng nhìn lướt qua đám người, trong đôi mắt sâu thẳm phát ra ánh sáng u hàn, một đám phóng viên không rét mà run.
Anh, là vương giả trời sinh, khí tràng cường đại có thể làm cho người ta theo bản năng cúi đầu xưng thần.
Các phóng viên lần lượt để camera xuống, ít nhát có hơn phân nửa người yên lặng cúi đầu, sau đó tự giác xóa bỏ ảnh trong máy ảnh.
Tài xế đã sớm chờ ở trước xe, nhìn thấy Thi Vực ôm Thẩm Chanh đi tới, lập tức mở cửa xe, cúi người đứng ở một bên chờ đợi.
Trước tiên Thi Vực đặt Thẩm Chanh vào trong xe, rồi mới tự mình lên xe.
Trên đường trở về biệt thự, Thẩm Chanh dựa vào ở trên cửa kính xe nhìn phong cảnh bên ngoài.
Sau khi xe lái một chuyến hành trình, cô liền có chút không nhẫn nại được, đưa tay hạ cửa kính xe xuống....
Lái xe không phải rất nhanh, chỉ thổi vào được một chút gió nhẹ, nhẹ nhàng lướt qua cổ Thẩm Chanh, vén mái tóc dài của cô lên, rất khoan khoái.
Chỉ là, cô vẫn chưa hưởng thụ được mấy giây, một bàn tay to lớn liền duỗi tới, đóng cửa sổ xe lại.
Sau đó ra lệnh một tiếng: "Quên khóa."
Tài xế nhìn anh từ trong kính chiếu hậu, lập tức khóa cửa sổ xe lại.
Thẩm Chanh quay đầu nhìn, Thi Vực đang chuyên tâm trí chí xem báo chí kinh tế, dường như vừa rồi người đưa tay không phải là anh.
Thẩm Chanh thoáng nhíu nhíu mày.
Vừa sinh đứa nhỏ xong, thân thể đang lúc suy yếu, không thể gặp gió, cô biết.
Cũng biết vừa rồi là anh sợ cô trúng gió lạnh, thân thể tổn thương, nhưng không biết tại sao .... Vẫn cảm thấy có chút buồn bực.
"Quá đáng!"
Cô khẽ hừ một tiếng.
Thi Vực như là không nghe thấy giọng nói của cô, không phản ứng, tiếp tục lật xem báo chí trên tay.
Qua một hồi lâu, Thi Vực mới khép tờ báo trên tay lại.
Anh dùng tay nắm lấy cổ tay Thẩm Chanh, nhẹ nhàng kéo một cái, Thẩm Chanh liền dựa lên trên người của anh.
Không đợi Thẩm Chanh phản ứng, anh liền lấy hai tờ giấy ra, đưa cho Thẩm Chanh, môi mỏng khẽ nhúc nhích: "Nhìn xem."
Thẩm Chanh liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay anh, nhíu mày, "Gì vậy?"
"Khai sinh."
Khai sinh?
Lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến, lại có thể quên mất một chuyện quan trọng như vậy.
Hiện tại có khai sinh, chẳng phải có nghĩa là, tên của đứa nhỏ đã đặt rồi.
Cô nhận lấy hai tờ giấy, nhưng không có mở ra xem, chỉ là nghiêm túc hỏi anh: "Tên là gì?"
Thi Vực nhắm nửa mắt, môi mỏng chậm rãi mím động: "Thi Gian."
"Gì?"
"Thi Gian." Thi Vực nhẫn nại tính tình lặp lại lần nữa.
"Anh chắc chứ?"
"Ừ." Anh nặng nề đáp lại.
"Thật là khó nghe!"
"Ừ."
"Vậy tên còn lại thì sao?"
Cánh môi khiêu gợi khẽ nhếch, tràn ra hai chữ từ giữa răng môi: "Thi Hậu."
Lần này, Thẩm Chanh ngây ngốc một lát, sau đó giọng nói đề cao vài phần: "Gì?!"
"Thi Hậu."
Một Thi Gian, một Thi Hậu.
Thẩm Chanh chỉ muốn nói .... quá khó nghe rồi!
Cô không có để ý người đàn ông trấn định tự nhiên bên cạnh, mở hai tờ giấy khai sinh trên tay ra.
Bản thứ nhất:
Tên: Thi Ngạo Tước.
Ngày tháng năm sinh: Ngày 6 tháng 6 năm XX.
Người giám hộ: Thẩm Chanh, Thi Vực.
Biết ngay mà!
Loại đàn ông theo đuổi hoàn mỹ kia, làm sao có thể đặt tên cho con trai của mình là Thi Gian và Thi Hậu?
Thẩm Chanh thở phào một hơi, lại mở cuốn thứ hai ra.
Tên: Thi Thiên Tước.
Ngày tháng năm sinh: Ngày 6 tháng 6 năm XX.
Người giám hộ: Thẩm Chanh, Thi Vực.
Một Ngạo Tước, một Thiên Tước?
Cộng lại, là ý tự cao tự đại sao?
Khép khai sinh lại, Thẩm Chanh quay đầu nhìn về phía Thi Vực, thấy anh đang nhắm mắt thư giãn, liền đưa tay lôi kéo tay áo của anh: "Tên, anh nghĩ?"
Thi Vực không mở mắt, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.
"Dễ nghe."
Thẩm Chanh không thể không thừa nhận, hai cái này tên thật sự rất đặc biệt.
Nếu để cho cô đặt tên cho con trai, sẽ đặt tên gì thì cô cũng không dám nghĩ đến....
Thi Vực không nói thêm gì nữa, chỉ là vươn tay kéo vai của cô qua, để cô tựa ở trên vai của anh.
Trong lúc nhất thời, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập một loại chân tình khác thường.
Ở dưới cái nhìn của Thẩm Chanh, là hạnh phúc.
Tài xế nhìn hai người trên ghế sau từ trong kính chiếu hậu, thấy hai người dựa vào nhau, vội vàng dời tầm mắt.
Sau khi yên lặng lau mồ hôi lạnh, tiếp tục hết sức chuyên chú lái xe.
Trước khi Thẩm Chanh và Thi Vực về đến, đứa nhỏ đã được mang về biệt thự trước, lúc này đã ngủ thiếp đi dưới sự chăm sóc của chuyên gia rồi.
Trong lúc Thẩm Chanh nằm viện, biệt thự tiến hành một phen cải tạo.
Tầng hai, hai gian phòng khách hướng mặt trời bị đổi thành phòng ngủ của trẻ con, cùng phòng chơi âm thanh hình ảnh của đứa nhỏ.
Trong phòng ngủ, đặt hai giường trẻ con rộng lớn.
Chỗ bên cạnh bị cách ra một nơi để đặt đồ chơi, món đồ chơi để ở đó, là dành cho đứa bé một tháng.... đến một tuổi.
Mà mấy món đồ chơi đó đều là thứ tốt nhất, sẽ không sinh ra một chút tổn hại với đứa nhỏ.
Nghe nói, chỉ những món đồ chơi này thôi đã tốn hơn mười vạn.
Đối với Thi Vực mà nói, hơn mười vạn hoàn toàn không tính là gì, nhưng đối với người bình thường mà nói, lại là giá trên trời.
Xe, chậm rãi lái vào tòa nhà biệt thự, những chiếc xe khác đều dừng ở trên đường xe chạy bên ngoài biệt thự.
Các người làm trong nhà đã sớm xếp chỉnh tề thành hai hàng, cung nghênh Thẩm Chanh về nhà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc