Chọc Giận Bảo Bối - Chương 26

Tác giả: Hề Yên

Sau khi rời khỏi hội sở tạo hình, Thi Vực mang theo Thẩm Chanh lên một máy bay tư nhân, máy bay lượn quanh bờ biển thành Đô rồi dừng ở trên đảo nhỏ.
Trên đảo, tọa lạc một tòa khách sạn sừng sững.
Tòa khách sạn tràn ngập cảm giác trang trọng, một gạch một ngói, bộ dáng giống như là niên đại rất xa xưa.
Dưới ánh mặt trời, giống như một tòa cung đình thần bí.
Ngoài vườn hoa khách sạn, hoa hồng trắng noãn xinh đẹp nở rộ, nhìn từ xa, đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.
Năm trăm mét bên ngoài giáo đường, mặt đất phủ kín tơ lụa màu trắng, hai bên treo đầy bong bóng màu sắc rực rỡ và rất nhiều bách hợp.
Một tờ biểu ngữ trăm mét treo ở trên lầu chín khách sạn, phía trên là một đôi tân nhân xứng lứa vừa đôi, ảnh cưới chụp ở trong biển hoa.
Lúc này, khách mời đã ngồi đầy.
Nguyên một đám quang vinh chói lọi, nét mặt tươi sáng, nâng ly chạm vào hàn huyên.
Chú rể hôm nay tên Phan Dương, cha là thương nhân, cũng coi là nhân vật có mặt mũi ở thành Đô.
Tuy anh ta là Phú Nhị Đại điển hình, nhưng mà không thích tiêu xài, dốc sức làm ở thành Đô mười năm, sáng lập một công ty mậu dịch xuất nhập khẩu.
Vì vậy địa vị nhà họ Phan ở thành Đô, suy nghĩ một chút liền biết.
Hôm nay người tới tham gia hôn lễ, ít nhất có một nửa người không phú thì quý.
Cô dâu Lâm Tiểu Miêu mặc một bộ áo cưới khảm kim cương lộng lẫy, đeo sợi dây chuyền và nhẫn kim cương, đến cả vòng tai, cũng là bản số lượng hạn chế năm con số.
Mà một trong một đám phù dâu mặc lễ phục màu trắng, Hạ An An là bắt mắt nhất, suýt chút nữa đè xuống danh tiếng của cô dâu.
"An An, cậu có chút quá mức đi, một thân lễ phục gần mười vạn, chúng tớ để dành một năm cũng không được nhiều tiền như vậy."
Trong đoàn phù dâu đã bắt đầu có người ồn ào.
"Bạn trai cậu đối với cậu thật là tốt, tùy tùy tiện tiện tham gia một hôn lễ liền làm cho cậu có thể diện như vậy, cậu thật sự là có phúc khí...."
Nghe lời a dua nịnh hót của mọi người, Hạ An An cười đến vô cùng đắc ý, nhưng ở trên tiệc cưới của người khác, cô ta cũng quá mức lộ liễu rồi.
Móng tay sơn màu đỏ nhẹ nhàng kéo tóc uốn xoăn, "Các cậu cũng đừng trêu đùa tớ nữa, một thân lễ phục của tớ kém hơn Tiểu Miêu của chúng ta không chỉ một đoạn đâu. Chỉ là, bạn trai tớ yêu tớ cũng không phải giả, mọi việc đều đặt tớ ở vị trí thứ nhất."
Có người dám thán: "Thật hâm mộ cậu mà...."
Cũng có người buôn dưa lê: "An An này, rốt cuộc bạn trai cậu là thần thánh phương nào? Sao có thể mạnh tay như vậy?"
Hạ An An kiêu ngạo hất cằm lên, "Anh ấy à, chính là một cổ đông nhỏ của tập đoàn Đế Cảnh ...."
"Gì? Đế Cảnh!"
"Đây chính là tập đoàn lớn nhất thành Đô của chúng ta đó, các mảng phía dưới rất rộng, tài chính, ăn uống, bất động sản, tư pháp,.... Đến cả giới giải trí, cũng bị Đế Cảnh độc quyền!"
Hạ An An cười cười, "Thì ra các người cũng đã nghe nói đến Đế Cảnh sao!"
"Chỉ sợ không có người nào là không biết! Đây chính là đế quốc của thành Đô! Liên quan đến mạch máu kinh tế cả thành Đô!"
"Nghe nói người nắm quyền Đế Cảnh là đại thiếu nhà họ Thi.... Nhưng gần hai năm nay, rất ít khi nhìn thấy anh ta xuất hiện ở tầm mắt công chúng, tin tình cảm thì càng đừng nói làm gì..."
"An An, địa vị bạn trai cậu ở đế cảnh khẳng định là rất cao đúng không?"
"Cậu và Tiểu Miêu thật tốt số, một gả cho Vương Lão Ngũ, một tìm được người ưu tú...."
"Ây da, các cậu cũng đừng buôn dưa lê, chờ sau này có cơ hội, tớ bảo anh ấy mời các cậu ăn bữa cơm, cho các cậu quen biết một chút được không?"
Nở mày nở mặt ở trước mặt mọi người một phen, Hạ An An kịp thời thu lưới, thông minh dời chủ đề đi, "Sao Thẩm Chanh còn chưa tới? Không phải nói hôm nay cô ta cũng là phù dâu sao?"
"Không rõ lắm, có thể là có chuyện nên chậm trễ thôi ...."
"Người ta không giống một đám các cậu có xe riêng đặc biệt đưa đón, đón xe tới nơi này, muộn không cũng là đúng thôi."
"Liễu Phiêu Phiêu, không có phát hiện cậu thật biết tổn hại người đấy!" Tuy trên mặt Hạ An An là một bộ dáng rất không thèm để ý, nhưng trong lòng ước gì miệng các cô độc một chút, bỡn cợt người cô ta ghét càng thấp càng tốt.
"Tớ tổn hại? Còn không phải học theo Hạ đại tiểu thư của chúng ta sao! Hơn nữa, vật họp theo loài, nếu tớ không tổn hại, có thể đi gần được các cậu như vậy ư?"
"Ha ha ...."
Tiếng cười nói của một đám phù dâu xinh đẹp ở trên tiệc cưới, hấp dẫn phần đông tầm mắt khách mời.
Đội hình đoàn phù dâu cường đại, có thể nói là ngoại trừ cô dâu thì còn một người khác nhìn được một chút.
Trong lúc cười nói, có người đến nhắc nhở giờ lành sắp đến rồi.... -
"Nhanh, phải cử hành nghi thức rồi!"
"Thiếu Vân, cậu đi cầm sâm banh và ly đi!"
"Nhiễm Nhiễm cậu đi cầm ống pháo hoa!"
"Phiêu Phiêu, cậu đi cầm tiền lì xì ...."
"Cũng sắp đến giờ rồi!"
Nhóm phù dâu dùng tốc độ cực nhanh phân tán ra, chuẩn bị tất cả ổn thỏa, mới đứng ở sau lưng cô dâu.
Sắp sửa phải gả cho người ta, Lâm Tiểu Miêu cực kỳ căng thẳng, quay đầu lại nhìn nhóm phù dâu, thấp thỏm nói: "Phải làm sao đây, thật khẩn trương."
Hạ An An kéo tay của cô, động viên cô, "Kết hôn là chuyện vui, cậu căng thẳng làm gì, thả lỏng một chút, lấy ra một mặt đẹp nhất, làm một cô dâu thật xinh đẹp."
Lâm Tiểu Miêu hít vào một hơi thật sâu, gật gật đầu.
Lúc này mới phát hiện, hình như đoàn phù dâu thiếu một người.
"Sao Thẩm Chanh còn chưa tới?!"
"Đúng vậy, còn chưa tới đâu." Hạ An An nhìn quanh bốn phía một cái, xác định không thấy được Thẩm Chanh, mới thêm mắm thêm muối nói: "Sao cô ta vẫn là không đáng tin cậy như vậy chứ, mắt thấy sắp cử hành hôn lễ, cô ta còn chưa tới, đây không phải cố ý làm cho người khác khó xử sao?"
"Nếu tới thì đã sớm tới rồi, nhìn xem hiện tại đã mấy giờ rồi..."
"Thật không biết cô ta là không tìm được chỗ, hay là không có tiền đón xe?"
"Tớ thấy cô ta á .... Là xấu hổ tới nên không đến nữa ...."
Mấy người nói tới nói lui những câu mang ý châm biếm, hận không thể ghim người ta thành cái sàng.
"Sao tôi lại xẩu hổ?"
Giọng nói bất ngờ vang lên, rõ ràng êm tai, lại làm cho người ta không khỏi lòng bàn chân phát lạnh.
Quay đầu lại nhìn thấy người tới, ngoại trừ bàng hoàng, vẫn là bàng hoàng.
Hôm nay Thẩm Chanh đẹp đến nỗi giật nảy mình, không thể bắt bẻ.
Một váy dài cúp *** biểu lộ rõ tư thái uyển chuyển, một sợi dây chuyền số lượng có hạn toàn cầu càng thêm đoạt mắt người.
Ở trên cổ cô, đóa tường vi sống động càng phát sáng ở dưới mặt trời.
Giống như Thẩm Trung Minh nói, cô ngoại trừ tính tình xấu một chút, quả thật có thể nói là hoàn mỹ!
Sự xuất hiện của cô, có thể nói là xinh đẹp không ai sánh bằng.
"Thẩm Chanh?"
Mấy người sửng sốt hơn nửa ngày, mới nhận ra người trước mặt.
"Đừng gọi tên tôi, tôi ngại bẩn." Thẩm Chanh nhíu mày, giọng nói lạnh đến mức giống như là một miếng băng mỏng.
Thủ đoạn làm mất mặt này, cao minh!
Ở trên tiệc cưới của mình, Lâm Tiểu Miêu tự nhiên sợ làm trò cười, vội giảng hòa: "Thẩm Chanh, nếu cậu đến rồi là tốt rồi, nhanh chuẩn bị một chút, nghi thức liền sắp bắt đầu rồi."
"Không chuẩn bị." Giọng nói không có chút nhiệt độ nào, giống như đang nhắc nhở mấy người vừa rồi nói quá mức ở sau lưng.
Chỉ có Hạ An An tỉnh táo nhất, vẻ mặt xem thường nói: "Không chuẩn bị thì cô tới làm gì?"
Vẻ mặt Thẩm Chanh gió thoảng mây trôi, "Chân ở trên người của tôi, cô đặc biệt quản được sao?"
"An An!" Lâm Tiểu Miêu kịp thời kéo tay Hạ An An lại, liếc mắt ra hiệu với cô ta, "Ít nói một chút đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc