Chọc Giận Bảo Bối - Chương 246

Tác giả: Hề Yên

Lập tức, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người quý phụ kia.
Bệnh lây qua đường sinh dục ....
Một giây ngập ngừng qua đi, tất cả mọi người yên lặng lui về phía sau một bước, duy trì khoảng cách nhất định với cô ta.
Mấy người cách quý phụ tương đối gần, trong mắt nhiều thêm vài phần xem thường.
Bởi vì là tất cả mọi người cảm thấy, chỉ có phụ nữ không sạch sẽ, không đứng đắn, làm càn làm ẩu với đàn ông, mới có thể mắc bệnh lây qua đường sinh dục!
Lại nhìn cách ăn mặc của quý phụ, một thân hàng hiệu, trang điểm diêm dúa lòe loẹt, mùi nước hoa trên người vừa nồng đậm lại gay mũi, nhìn kiểu gì cũng không giống như là người đứng đắn.
Sau khi cảm nhận ánh mắt khác thường của người khác, cảm xúc quý phụ đột nhiên bị kích động: "Tôi kiểm tra bệnh lây qua đường sinh dục cái gì chứ! Tôi không có bệnh!"
Không có bệnh tới làm kiểm tra làm gì?
Mọi người không nhịn được oán thầm trong lòng.
Bác sĩ bình tĩnh nhìn cô ta một cái, "Bệnh viện cấm tiếng động lớn ào, máu của cô đã rút xong, hiện tại đưa đi xét nghiệm, ba ngày sau tới lấy kết quả."
"Ba ngày sau lấy kết quả? Cô cho là tôi không có kiểm tra máu thường xuyên sao? Một phút đồng hồ liền có thể ra kết quả, cô lại có thể để cho tôi chờ ba ngày! Còn nói là bệnh viện hạng A, tôi thấy hạng ba thì đúng hơn!" Quý phụ càng nói càng kích động, một mặt thoa dày đặc phấn lót càng nghẹn càng hồng.
Bác sĩ cầm hóa đơn thu phí chỉ cho cô ta xem hạng mục trên xét nghiệm, "Mình muốn tra bệnh gì cũng không biết sao? Nơi này, thấy không, kiểm tra bệnh lâu. Bệnh lậu, tục xưng là bệnh lây qua đường sinh dục."
Mặt quý phụ hết đỏ lại trắng, trắng rồi lại xanh, "Tôi .... đây không phải hóa đơn của tôi!"
"Tạ Tú Dung, nữ, bốn mươi hai tuổi, có phải là cô không?" Bác sĩ lại chỉ vào tên họ trên tờ đơn hỏi cô ta.
"Là tôi ...." Quý phụ vừa nóng vừa giận, "Nhưng rõ ràng tôi không có bệnh lây qua đường sinh dục! Sao có thể muốn kiểm tra bệnh lây qua đường sinh dục!"
"Có bệnh lây qua đường sinh dục hay không, chờ kết quả kiểm tra mới biết được." Bác sĩ đáp.
"Tôi không kiểm tra!" Quý phụ chặn cửa sổ kính một phen, nắm tờ đơn và mấy ống máu rút từ trên người cô lên, xoay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, nghe được một giọng nói gió thoảng mây trôi: "Phụ nữ phải có tự trọng."
Thẩm Chanh cười như không cười nhìn cô ta, trong con ngươi mang theo tính kế nhỏ lúc sáng lúc tối.
Quý phụ quay đầu lại nhìn cô một cái, nhìn thấy bộ dạng này của cô, lập tức chỉ cảm thấy nổi trận lôi đình, trực tiếp ném đồ trên tay vào trong thùng rác, giẫm giày cao gót bảy phân của cô ta rời đi.
Cô ta vừa đi, những người khác trong phòng xét nghiệm bắt đầu nghị luận lên.
"Không ngờ cô ta là cái loại người đó, nhìn bộ dáng có khuôn có dạng, té ra sinh hoạt cá nhân lại hỗn loạn như vậy ...."
"Đúng vậy, bây giờ mọi người rất chú trọng chất lượng cuộc sống, nếu là người bình thường thì sao có thể mắc loại bệnh này?"
"Phụ nữ, vẫn nên tự trọng tự ái. Bệnh lây qua đường sinh dục còn có thể trị, nếu mắc bệnh Xida hoặc cái gì khác, khóc cũng không chỗ ngồi khóc!"
Nghe được lời nói của mọi người, Thẩm Chanh nhếch môi, cười đến xinh đẹp cực điểm.
Đợi đến người phía trước rút máu xong đến phiên cô, Thi Vực bước thật nhanh tiến vào từ bên ngoài, trên tay còn cầm một tờ hóa đơn.
Thẩm Chanh nhìn thấy anh, không khỏi nhíu nhíu mày.
Anh cầm gì vậy?
Sau khi Thi Vực đi vào, không có nói chuyện với Thẩm Chanh, mà là đi đến trước cửa sổ giao danh sách cho bác sĩ trước.
Bác sĩ nhận ra liếc mắt nhìn, sau đó thả đến bên cạnh, ngẩng đầu hỏi: "Hai người các người, ai rút trước?"
Thẩm Chanh nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía Thi Vực: "Anh đang tốt rút máu làm gì?"
"Cùng em."
Thi Vực nói xong, trực tiếp cuộn tay áo lên, đặt tay trên cửa sổ, trên khuôn mặt đẹp trai không có bất kỳ vẻ mặt nào, môi mỏng vừa động, lạnh lùng mở miệng: "Anh rút trước."
Anh rút máu là vì cùng cô?
Trong lòng Thẩm Chanh có chút cảm động, nhưng lại biểu hiện như người không có việc gì, chủ động cuộn tay áo lên, đặt cánh tay tới bên cạnh Thi Vực, nói với bác sĩ: "Cùng rút."
Không có cách nào, bác sĩ đành phải gọi bác sĩ khác tới, đồng thời tiến hành rút máu cho hai người.
Lúc kim tiêm đâm vào mạch máu Thẩm Chanh, cô không có kêu lên đau đớn, thậm chí cả lông mày cũng không nhăn một chút.
Thật ra rút máu cũng không phải rất đau, nhưng rất nhiều người vào lúc rút máu đều sẽ có áp lực tâm lý, cho nên ít ai sẽ bình tĩnh như cô vậy, giống như kim châm không phải đâm vào trên người của cô.
Nhìn bộ dạng như vậy, Thi Vực dựng thẳng lông mày, trong đôi mắt thâm sâu toàn là đau lòng.
Anh không cảm giác đau đớn truyền tới trên tay, bởi vì đây đau đớn không rõ ràng này chuyển dời đến vị trí trong tim, sau đó ૮ɦếƭ lặng ....
Sau khi rút máu xong đợi ba phút, kết quả xét nghiệm liền ra rồi.
Thi Vực đến nhìn cũng không liếc nhìn tờ xét nghiệm của anh, liền dụi thành một đoàn ném vào trong thùng rác.
Anh cầm tờ xét nghiệm Thẩm Chanh nhìn kỹ một lần, gặp các hạng chỉ tiêu đều bình thường, lông mày nhíu chặt mới giãn ra một chút.
Thẩm Chanh đi ở bên cạnh anh, quay đầu quan sát nét mặt của anh.
Mãi cho đến khi vào thang máy, cô mới hỏi anh: "Như thế nào?"
Thi Vực nghe tiếng, híp mắt nhìn cô, đôi mắt sắc bén mang theo chút hơi thở nguy hiểm.
"Không được tốt lắm."
Thẩm Chanh rầu rĩ: "Vậy là như thế nào?"
Người đàn ông này, lúc nào tức giận cũng tới khó hiểu.
Thi Vực lạnh mặt, ảm đạm mở miệng: "Em tốt nhất cầu nguyện mình không có chút chuyện gì, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả."
Lúc này Thẩm Chanh mới nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, rất rõ ràng vẫn đang thiếu máu bởi vì cô không nói chuyện thiếu máu cho anh biết.
Đưa tay kéo kéo tay anh, "Ông xã."
Giọng nói nũng nịu, nụ cười ngọt ngào cực kỳ xinh đẹp, ôn nhu không còn bộ dáng.
Ánh mắt Thi Vực lạnh lùng, không phản ứng chút nào với một tiếng kêu yêu kiều kia của cô.
"Ông xã."
Người phụ nữ nào đó không chịu thôi, giọng nói nhu mềm lại hô một tiếng.
"...."
Thi Vực vẫn không có phản ứng.
"Ông xã...."
Giọng nói ngán người, nghe đến toàn thân người đều run lên.
Thấy Thi Vực không có một chút phản ứng, Thẩm Chanh dứt khoát sử dụng đòn sát thủ.
Nhón chân lên, ôm cổ của anh, chủ động dâng môi thơm lên.
Những người khác trong thang máy kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn hai người quấn vào nhau, vẻ mặt gần như nhất trí, tất cả đều là vẻ mặt bàng hoàng.
Không ngờ đi thang máy, lại còn có thể nhìn thấy một màn nổi sóng như vậy....
Thi Vực đưa tay đẩy Thẩm Chanh ra, nguy hiểm đe dọa nhìn cô, một lát sau, cuối cùng lạnh lùng phun ra một câu: "Về sau còn dám lừa gạt anh, thử nhìn một chút!"
Thẩm Chanh nghe lời của anh, nhìn anh nhếch môi cười, xinh đẹp lại quyến rũ.
Thế công ôn nhu như thế, cho tới bây giờ người đàn ông bá đạo này luôn không có cách nào để chống đỡ.
Bộ dáng cô cười, đẹp không gì sánh nổi, có thể dễ dàng câu đi linh hồn nhỏ bé của đàn ông.
Mắt mấy người đàn ông không chớp nhìn cô chằm chằm, giống như là mãnh thú đói khát đang ngấp nghé con mồi.
Thi Vực thấy thế, mắt lạnh quét qua.
Khí tràng mạnh mẽ bẩm sinh, và ánh mắt lạnh đến mức thấm người, đè ép đến mức lòng bàn chân của mấy người đàn ông khác trong thang máy đều phát lạnh.
Lần lượt dời tầm mắt nhìn về nơi khác, không dám nhìn Thẩm Chanh nữa.
Cửa thang máy mở ra, thấy Thi Vực và Thẩm Chanh muốn đi ra ngoài, người bên cạnh vội nhường ra một lối đi.
Đợi cho hai người đi ra ngoài, cửa thang máy đóng lần nữa, mọi người mới thở phào một hơi.
Dạo này, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn ư? Anh ta có thể hôn có thể ôm, bọn họ nhìn một chút, thưởng thức một chút cũng không được sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc