Chọc Giận Bảo Bối - Chương 242

Tác giả: Hề Yên

Diệp Tử vốn cho rằng Thẩm Chanh sẽ mang cô đi mấy nơi tiệm bán quần áo nhãn hiệu linh tinh, nhưng không ngờ lại có thể....
Đưa mình tới tiệm đồ dùng tình thú!
Trước đó, Diệp Tử vẫn cho là những nơi tiệm đồ dùng tình thú như thế này chỉ có đàn ông mới có thể đến.
Không ngờ hôm nay đích thân đến, thì ra phụ nữ cũng có thể.
Đưa tay lôi kéo góc áo Thẩm Chanh, "Mỹ nhân, chúng ta tới đây mua cái gì?"
Lúc hỏi vấn đề này, cô có chút ngượng ngùng ....
Thẩm Chanh cười xinh đẹp, chỉ hướng quầy hàng: "Cái đó."
Diệp Tử nhìn theo phương hướng tay cô chỉ, mặt bỗng đỏ lên, sau đó thẹn thùng nói một câu: "Thật lộ liễu!"
Trong quầy, treo một kiện nội y ***y, so với loại đồ ngủ tơ tằm màu đen Thẩm Chanh mua trước kia, đây mới có thể coi là cám dỗ chân chính.
Vật liệu may mặc màu đỏ, đường viền hoa, kiểu dáng đặc biệt, cảm giác tràn ngập quyến rũ.Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com
Nếu như mặc lên người, có lẽ chỉ có thể che khuất loáng thoáng bộ vị mấu chốt, kiến tạo ra một loại cảm giác thần bí như ẩn như hiện.
"Mỹ nhân, chị muốn mặc sao? Em mua cho chị."
Loại cô gái nhỏ không rành thế sự như Diệp Tử, lúc đối diện với mấy món đồ này, ngoại trừ mắc cỡ, còn hơi ngượng.
"Chị không mặc."
"Này ...."
"Em mặc."
Diệp Tử sững sờ một chút, sau đó vội lắc đầu, "Em không muốn mặc!"
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương này của cô nhóc, Thẩm Chanh câu môi cười: "Vật phẩm phụ nữ trong tình yêu cuồng nhiệt cần chuẩn bị, nhất định phải mua một món này."
Cô nói xong, lôi kéo Diệp Tử đi đến trước quầy, chỉ vào yết giá phía trên: "5600 tám, còn sợ không chà hết tiền trong thẻ?"
"A?" Diệp Tử có chút kinh ngạc: "Còn có mắc nội y như vậy?"
"Nội y không có mắc như vậy, nhưng cộng thêm hai chữ tình thú liền mắc thôi."
"Tại sao cộng thêm hai chữ tình thú liền mắc chứ?" Diệp Tử khó hiểu.
"Bởi vì người dùng tình thú đồ dùng đều là người hào phóng vung tiền, cho nên mắc."
"À ...." Diệp Tử trầm lắng suy tư đáp lại một tiếng, sau đó nghĩ đến cái gì, nhíu nhíu mày, "Nhưng mỹ nhân, nếu em mua loại nội y ***y này, có người sẽ ép em mặc!"
"Mua không phải để mặc ư."
"Quá cảm thấy khó xử rồi!"
"Dù sao chỉ có đàn ông của em mới xem được, sợ hãi xấu hổ cái gì."
"Không được .... Nếu mặc, anh ấy sẽ nghĩ cái kia với em.... Em ăn không tiêu ...." Mặt đỏ của Diệp Tử, đã đỏ càng thêm đỏ.
Thẩm Chanh nén cười hỏi cô, "Mới một lần liền ăn không tiêu?"
"Không phải một lần!" Diệp Tử vội vã giải thích: "Hai lần, em cái kia hai lần rồi!"Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com
"Hai lần thì hai lần, em vội gì chứ? Đàn ông và phụ nữ cái kia, sớm muộn đều phải trở thành thói quen, cho nên em nên từ từ tiếp nhận đi."
Nghĩ đến một trận mờ ám vào buổi sáng kia, mặt Diệp Tử bắt đầu nóng lên, cô đưa tay che mặt ửng đỏ lại, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Anh ấy quá ***..."
Nghe được hai chữ *** nói ra từ trong miệng Diệp Tử, nụ cười bên môi Thẩm Chanh không khỏi sâu hơn vài phần: "*** thế nào?"
Đối với cô, Diệp Tử về cơ bản không có bí mật gì, cho nên liền nói hết chuyện Tần Cận bá vương ngạnh thượng cung vào buổi sáng cho Thẩm Chanh.
Sau đó vẫn ở trước mặt cô không ngừng kêu khổ, nói lúc đàn ông và phụ nữ cái kia thật muốn mạng.
Nghe cô nhóc nói xong, Thẩm Chanh cười xấu xa: "Thật ra, em cũng được *** với anh ta một chút."
Diệp Tử không hiểu, "*** với anh ta thì làm được cái gì?"
"Cho anh ta một mồi lửa, để chính anh ta đi dập!"
Thẩm Chanh nói xong, trực tiếp lấy thẻ trong tay cô nhóc qua, cắm vào trong máy quẹt thẻ, chọn mua một hàng trên quầy, sau đó để Diệp Tử nhập mật mã vào.
Cuối cùng, ở dưới sự giựt giây của Thẩm Chanh, Diệp Tử cũng đi theo lộ dữ dội một lần.
Chọn tổng cộng mười ba bộ quần áo tình thú, trang phục nữ cảnh sát, đồng phục y tá, trang phục tiếp viên hàng không, quần áo học sinh, gần như đều chọn một cái trong tất cả loại nội y.
Còn có tất cả loại đồ tình thú, loại nhẹ nhàng khoan khoái, loại thoải mái, loại dễ chịu, các loại.
Lúc trở lại nhà họ Tần, khi Diệp Tử đối mặt với ánh mắt lòe lòe của Tần Cận thì luôn trốn trốn tránh tránh, nói chuyện ấp úng, vừa nhìn đã biết là làm chuyện xấu.
Tần Cận híp mắt dò xét cô, "Hôm nay mua cái gì?"
Diệp Tử ừng ực ừng ực đổ một ly nước xuống, mới hồi đáp: "Mua quần áo, giầy, túi xách ...."
Nói xong, đầu cúi thấp.
Tần Cận ừ một tiếng, "Đồ đâu?"
Diệp Tử chậm rãi ngẩng đầu lên, nói dối vô cùng nghiêm túc: "Tặng cho mỹ nhân rồi..."
"Ừ."
Lúc tối, Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Tần Cận, nghe anh ta hỏi Diệp Tử có tặng đồ cho cô không, cô thuận miệng trả lời một câu: "Tặng rồi."
Sau đó hai người hàn huyên vài câu, cúp điện thoại.
Để điện thoại di động xuống, Thẩm Chanh xuống giường, mang dép vào đi tới phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, ngọn đèn làm nổi bật ra thân hình hoàn mỹ thon dài của người đàn ông bên trong, dù cách một cánh cửa, cũng có thể dụ người lún sâu.
Tiếng nước chảy ào ào, cắn nuốt tiếng bước chân của Thẩm Chanh.
Cô nhẹ nhàng rón rén đi đến bên ngoài phòng tắm, duỗi tay nắm đồ vặn cửa, đè xuống....
Cửa mở ra, hơi nước lượn lờ trong phòng tắm, mơ hồ còn tỏa ra một cổ hương khí có thể làm cho người say mê.
"Thẩm Chanh Tử?"
Giọng nói vô cùng từ tính, trong nháy mắt liền cực kỳ nguy hiểm.
Thi Vực đứng ở phía dưới vòi hoa sen, trên người cũng không mặc gì, nước chảy xuống từ trên tóc anh, thuận theo bả vai, ***, bụng, chảy qua toàn thân của anh.
Màn này, khiến người ta vừa nhìn liền không khống chế được, nhiệt huyết sôi trào.
Tầm mắt Thẩm Chanh mới vừa dừng lại trên người anh một giây, Thi Vực liền duỗi cánh tay dài ra, nắm khăn tắm quấn hạ thân lại.
Sau đó, tiếng nước bỗng dưng dừng lại.
Chân dài anh đi một bước đến trước mặt Thẩm Chanh, híp đôi mắt lạnh lẽo, mắt nhìn xuống cô từ trên cao, giọng nói nguy hiểm mà trí mạng: "Lại muốn chọc lửa?"
Thẩm Chanh không nói câu nào, trực tiếp ôm lấy eo của anh.
Cô mặc một bộ áo ngủ thật mỏng, rất nhanh liền bị nước đọng trên người của anh thấm ướt.
Hai người dính sát ở một chỗ, nhiệt độ nhanh chóng lên cao.
Nhưng Thi Vực lại đột nhiên đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Quần áo ướt, đi đổi bộ mới."
"Em không đổi."
Thẩm Chanh nói xong, lại ôm lấy anh lần nữa.
Hai tay dùng sức ôm eo của anh, còn ôm chặt hơn vừa rồi.
"Phiền toái."
Thi Vực hết cách với cô, nhướng mày, cúi người bế cô lên, ôm cô đi ra phòng tắm, thả đến trên giường.
Thẩm Chanh còn ôm lấy cổ của anh không chịu buông, đồ ngủ ướt nhẹp dán trên thân thể, lộ ra hai điểm mê người.
Thi Vực chỉ nhìn cô một cái, trong mắt đã nóng rực một mảnh.
Anh vô cùng khắc chế, rất nhanh sẽ đè khô nóng trong lòng xuống, lấy tay Thẩm Chanh từ trên cổ anh ra, xoay người đi cầm một bộ đồ ngủ trong tủ quần áo tới đây, đưa cho cô, giọng nói lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ: "Thay!"
"Anh thay giúp em."
Thẩm Chanh nhìn anh, giọng nói trầm thấp mang theo một loại cảm giác hấp dẫn khó diễn tả bằng lời.
Cô cứ nằm ở trên giường lớn như thế, tóc dài rối loạn, quần áo nửa lộ, gợi cảm đến kỳ cục.
Thi Vực nhẹ nghiêng mắt liếc nhìn cô, trong máu đột nhiên dâng trào một cổ tà hỏa, anh nhíu mày: "Tự thay."
Thẩm Chanh vẫn nhận lấy quần áo, sau đó đứng dậy .... Bắt đầu *** áo ....
Nhìn thấy cử động của cô, Thi Vực lập tức ngăn động tác của cô lại, giọng nói âm lãnh mang theo một loại *** đè nén: "Thẩm Chanh Tử, càng ngày càng cởi mở, hửm?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc