Chọc Giận Bảo Bối - Chương 233

Tác giả: Hề Yên

Sau khi vào Mị Cửu Môn, Thẩm Chanh bị mang đến trong một gian phòng.
Gian phòng trống trải lớn như vậy, dưới đất là dùng đá thủy tinh màu đen tạo thành, mà phía trên chính là dùng pha lê thủy tinh xây thành.
Một loại khác thường, cũng rất đặc biệt.
Bắt đầu từ cửa vào, ghế sa lon sang quý bằng da thật vẫn luôn kéo dài đến tận cùng.
Trên vách tường đối diện sofa treo một màn hình ti vi tinh thể lỏng khổng lồ, phía trên đó thỉnh thoảng có hình ảnh nhảy lên nhưng không có âm thanh.
Bố trí và kết cấu như thế, khiến người ta không khỏi sẽ có loại cảm giác đặt mình trong thiên đường, rồi chợt ngã vào địa ngục.
Một người đàn ông ngồi trên sô pha, đưa lưng về phía cửa phòng.
Dáng người hắn ta thon dài, đường cong cân xứng, chỉ một bóng lưng phong hoa tuyệt đại này, dường như liền có thể khiến người ta tưởng tượng ra bộ dáng của hắn ta.
Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt từ trên người hắn ta, cất bước đi vào.
Bước chân của cô không nặng không nhẹ, không phát ra một chút âm thanh, người có tính cảnh giác không cao có lẽ sẽ không phát hiện được tiếng động rất nhỏ này.
Nhưng Phượng Cửu Mị giống như đã sớm biết cô đến, hắn ta thậm chí ngay cả đầu cũng không xoay một chút, liền đưa tay chỉ vị trí bên cạnh: "Tới đây ngồi."
Thẩm Chanh nghe tiếng dừng chân, ngước mắt nhìn hắn ta, vị trí này chỉ có thể nhìn thấy bên mặt đeo mặt nạ của hắn ta.
Cô khẽ cau mày lại.
Phượng Cửu Mị, dù là thân phận, bối cảnh hay là bộ dạng của hắn ta, đều rất thần bí.
Rốt cuộc hắn ta là ai?
Thấy cô đứng bất động, Phượng Cửu Mị nghiêng mặt qua, dùng cặp mắt mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy kia nhìn cô, tính tình nhẫn nại dùng tay chỉ chỗ bên cạnh.
"Ngồi."
Lần này, hắn ta chỉ nói một chữ.
Thẩm Chanh vẫn lặng im bất động, thậm chí không có cho ra một chút đáp lại.
Cô cho rằng dùng cách này có lẽ sẽ chọc giận được người đàn ông đó, nhưng cô nghĩ sai rồi.
"Muốn biết mục đích tôi bắt cô tới không? Ngồi vào bên cạnh tôi, tôi cho cô biết." Giọng nói khàn khàn, mang theo một chút hơi thở mê hoặc lòng người.
Nhưng trước giờ Thẩm Chanh đều không phải là người sẽ bị dụ hoặc, dù cho hiện tại tình cảnh nguy hiểm cũng vẫn như thế.
Cô cứ đứng tại chỗ như thế, thản nhiên nhìn hắn ta: "Anh nói, tôi nghe, anh không nói, tôi không hỏi."
Cô dừng một chút, lại nâng khóe môi lên, "Biết thành quả lớn nhất của một người phụ nữ chính là cái gì không? Chính là cả đời chỉ yêu một người đàn ông, chí muốn một người đàn ông, chỉ ᴆụng vào một người đàn ông, chỉ ngồi bên cạnh một người đàn ông."
"Chỉ ngồi bên cạnh một người đàn ông ...." Phượng Cửu Mị nhỏ giọng lặp lại những lời này, nhịn không được bật cười, "Thật là một kẻ kiêu ngạo!"
Một câu nói kia của hắn, không có giễu cợt và khinh miệt, chỉ là khen ngợi đơn thuần.
Hắn ta đứng dậy, lấy tay phủi đi bụi bặm vốn không tồn tại trên quần áo, sau đó điều chỉnh xong vị trí mặt nạ.
Động tác hờ hững, dùng ưu nhã để hình dung cũng không đủ.
Hắn đi đến trước mặt Thẩm Chanh, cúi người, dùng tư thái nhìn từ trên cao xuống liếc nhìn cô, "Tôi không có thói quen ngược đãi phụ nữ, càng không có thói quen ngược đãi phụ nữ đang mang thai. Cô ngồi xuống đi, đổi thành tôi đứng."
Thẩm Chanh lạnh lùng lướt mắt nhìn hắn ta, trực tiếp đi lướt qua bên cạnh hắn ta.
Phượng Cửu Mị vẫn duy trì tư thế cũ, thân thể hơi nghiêng, đến khi Thẩm Chanh ngồi xuống ở trên ghế sofa thì hắn mới đứng thẳng lên.
Ngón tay suông dài chỉ bàn dài trước mặt cô, mở miệng nói: "Nước trái cây, sữa tươi, nước lọc, cô tùy tiện chọn một thứ mà uống. Bên cạnh có ngân châm, không yên lòng có thể dùng để thử độc."
Thẩm Chanh không nói gì, mà là bưng một ly sữa tươi lên, đưa đến bên miệng.
Uống vài ngụm lại để cái ly xuống, lại bưng một cái ly nước lọc khác lên uống.
Cô dám uống, không phải bởi vì tin tưởng Phượng Cửu Mị, mà là cảm thấy nếu hắn ta muốn hại cô sẽ không chờ đến hiện tại.
Bởi vì trước đó hắn ta có rất nhiều cơ hội ra tay, cho nên nhất định sẽ không dùng cách này.
Thẩm Chanh dùng lạnh nhạt để chống đỡ, khiến ý cười trong mắt Phượng Cửu Mị càng sâu, nhìn cô uống xong một ly nước lọc, hắn ta mở miệng nói: "Cho cô xem thứ này."
Xoay người, ngón tay suông dài xẹt qua màn hình ở trên tường, bên trong lập tức hiện ra hình ảnh.
Trong màn hình, Thái Minh Kiều quỳ rạp trên mặt đất, trên tay, trên người, trên mặt đất đều là máu.
"Nếu đã giao đồ ra đây, vậy anh cũng nên tuân thủ lời hứa đi. Hiện tại anh có hai con đường có thể đi, một, chúng ta tiễn anh lên đường. Hai, chính anh tự tay chấm dứt mình!"
Cô ta nhìn chằm chằm một hướng khác, trong ánh mắt là một mảnh đỏ rực, cực kỳ giống ác ma không có nhân tính.
Nơi cách cô ta năm mét xa, Thi Vực đứng thẳng tắp, anh vẫn cao ngạo phong hoa tuyệt đại.
"Mấy chuyện nhỏ nhặt này, tôi không thích mượn tay người khác."
Nghe giọng nói quen thuộc này, nhìn khuôn mặt đã sớm khắc sâu trong đầu đó, trái tim Thẩm Chanh bất giác níu chặt.
Cô hít vào một hơi thật sâu, lại nhìn thấy anh trong màn hình đột nhiên thu ý cười bên môi lại.
Sau đó, anh chậm rãi đưa tay, dùng họng súng nhắm chuẩn xác vào huyệt thái dương của mình.
"Không thể!"
Như là nổi điên, đứng dậy nhào tới trên màn hình.
Nhưng hình ảnh, lại đột nhiên tối đen!
Hốc mắt Thẩm Chanh đỏ nóng lên, có chất lỏng không biết tên chảy ra theo khóe mắt, nhỏ xuống ....
Cho tới bây giờ cô đều chưa từng nghĩ qua, mình sẽ có một ngày quan tâm một người đàn ông như vậy!
Quan tâm đến, tình nguyện người dùng súng chỉ vào đầu kia là chính cô.
Giờ phút này trong lòng cô không ngừng hỏi: Yêu ư, yêu ư, yêu ư?
Cuối cùng cũng nhận được một đáp án: Yêu!
Sức lực trong thân thể giống như bị hút ra toàn bộ, cô vịn vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống, bất lực ôm đầu gối của mình, vùi mặt xuống.
Cô mềm yếu như vậy, làm cho người ta đau lòng, khiến người ta không đành lòng.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn khẽ rung động kia, trầm thấp nức nở, trong mắt Phượng Cửu Mị mơ hồ nhiều hơn một chút không đành lòng.
Hắn ta cúi người, đưa tay ᴆụng vào bờ vai của cô, lại bị cô một phát gạt phăng, "Đừng ᴆụng vào tôi!"
Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, lau nước mắt trên mặt đi, lạnh lùng nhìn hắn ta, gằn từng chữ: "Gi*t tôi!"
Tay Phượng Cửu Mị vẫn còn dừng ở giữa không trung, qua mấy giây hắn mới thu tay về, ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, muốn vén đầu tóc rối bù của cô ra.
Thẩm Chanh lại trực tiếp nghiêng mặt tránh khỏi tay hắn, nhìn thẳng hắn ta, giọng nói càng lạnh hơn: "Bảo anh Gi*t tôi!"
"Cô thật sự là kiên cường đến .... Làm cho người đau lòng."
Thần sắc trong mắt Phượng Cửu Mị trở nên có chút phức tạp, tay của hắn vươn tới trên mặt của cô, vào lúc sắp chạm vào cô lại kịp thời dừng lại, thu tay về.
Hắn ta đứng dậy, đột nhiên xoay người đi ra ngoài, thậm chí đầu cũng không có quay lại.
Cuối cùng Thẩm Chanh tháo phòng bị xuống, cởi gai trên người ra, ngã ngồi đến trên mặt đất ....
Cô không biết tại sao mình lại đột nhiên mất đi lý trí, tại sao phải đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy.
Nước mắt nóng rực lại tràn ra từ hốc mắt, lướt qua cằm của cô, một giọt, một giọt, rơi xuống trên quần áo, nhuộn ra một mảng lớn.
Duỗi tay gạt đi, nước mắt lại không kiềm chế được tiếp tục chảy ra.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn pha lê thủy tinh trong suốt phía trên, không chịu để cho nước mắt chảy xuống.
Tay chống đỡ trên mặt đất dùng sức nắm chặt thành quyền, ngay cả khi móng tay đâm vào trong lòng bàn tay cũng không không cảm giác được đau đớn.
Trong lòng cô hết lần này tới lần khác tự nói với mình, anh không có ૮ɦếƭ, anh nhất định vẫn chưa ૮ɦếƭ!
Đã nói muốn cưng chiều cô cả đời, quản cô cả đời, ngủ với cô cả đời, làm sao có thể nói không giữ lời?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc