Chọc Giận Bảo Bối - Chương 229

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh nhón chân lên, bình thủy tinh đang ở nơi cô đưa tay liền có thể ***ng đến.
Lúc dùng tay nắm chặt một bình thủy tinh đang muốn giật xuống, lại nghe thấy người đàn ông mặt nạ nhắc nhở: "Cơ hội chỉ có ba lần, cô nhất định phải lựa chọn cẩn thận. Một khi để lỡ cơ hội, cô sẽ không có đường có thể quay về đâu."
Lời của hắn ta mới rơi xuống, bình thủy tinh treo ở phía trên đã bị Thẩm Chanh kéo xuống cầm trong tay.
Lúc chọn ra bình thứ nhất, cô không có một chút do dự.
Hai bình còn lại, cũng giống như thế.
Gần như không nghĩ nhiều, liền kéo hai bình thủy tinh khác xuống.
Tay nâng ba cái bình thủy tinh, cô khom người xuống thả hai cái trong đó lên mặt đất, giữ một cái lại trong tay.
Sau đó mới đứng dậy, nhìn phương hướng người đàn ông, con mắt nhẹ nhàng liếc một cái.
Cô thậm chí không có liếc mắt nhìn bình thủy tinh trên tay nữa, liền sử dụng tay nhổ nắp bình ra.
Miệng bình không tính là quá lớn, đúng lúc có thể đựng trên tay của cô.
Tay vươn vào trong bình, lúc đang muốn lấy tờ giấy kia ra, người đàn ông lại đột nhiên lên tiếng ngăn lại: "Chậm đã."
Động tác trên tay Thẩm Chanh dừng lại, giương mắt nhìn về phía hắn ta, "Sao?"
"Cái trò chơi này buồn tẻ vô vị, tôi đột nhiên không muốn chơi nữa."
Người đàn ông vẫn đang vuốt vuốt chiếc nhẫn giá trị xa xỉ trên ngón tay hắn ta, nghe giọng nói của hắn, bên trong nghiêm túc mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Không muốn chơi nữa?
Trò chơi đã bắt đầu, còn nói muốn rời khỏi giữa đường?
"Anh có bệnh?"
Ánh mắt không có một chút nhiệt độ rơi đến trên thân người đàn ông, như là có thể in dấu tổn thương da người.
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: "Người dám nói Phượng Cửu Mị tôi có bệnh, cô vẫn là người đầu tiên."
Nói xong, lại hạ thấp giọng nói: "Loại phụ nữ kiêu ngạo bướng bỉnh như cô, chỉ cần là đàn ông đều muốn chinh phục. Không thể phủ nhận, cũng bao gồm cả tôi."
Thẩm Chanh liếc nhìn hắn ta, chân mày hơi nhíu lại.
Phượng Cửu Mị dừng một chút, nói tiếp: "Hiện tại tôi không muốn để cho cô ૮ɦếƭ, càng không muốn cho ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ. Cho nên cái trò chơi này, không nghịch cũng được!"
Nói xong câu đó, hắn ta đột nhiên đứng dậy, một tay vịn khóa sắt nhanh chóng di chuyển bước chân.
Chẳng qua chỉ mười mấy giây, hắn liền thoải mái đi qua cái đường dùng xích sắt làm thành kia, thân hình vững vàng đứng ở trước mặt Thẩm Chanh.
Hô hấp đều đặn, tư thái thong dong.
Thẩm Chanh gần như theo bản năng lui về sau một bước.
Thân thủ người đàn ông này, lợi hại đến có chút đáng sợ!
Nhìn thấy cử động của cô, Phượng Cửu Mị tới gần cô một bước, thấy không rõ lắm dưới mặt nạ là một vẻ mặt như thế nào.
Cặp mắt mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy kia mỉm cười, đơn giản tiết lộ ra tâm tình của hắn đang rất tốt.
Thẩm Chanh tiếp tục lui về phía sau, nhưng lui hai bước mới phát hiện, đã không có đường lui.
Thân thể dán ở trên vách tường băng lãnh, rét lạnh thấu xương xuyên thấu da của cô rót vào cốt nhục, cô chợt bắt đầu có chút rét run.
Ánh mắt Phượng Cửu Mị sâu thẳm, giống như có xuyên thấu lòng của người ta, đọc được tư tưởng của đối phương.
Hắn lui về phía sau môt bước, cười nói: "Chinh phục một người phụ nữ có thể có rất nhiều phương thức, mà cưỡng chế và dụ dỗ là một loại kém cỏi nhất. Đối với loại thủ đoạn này, tôi chưa bao giờ làm."
Thấy Thẩm Chanh còn dựa vào ở trên tường, hắn lại lui hai bước, nhắc nhở một câu: "Tường lạnh."
Thẩm Chanh vẫn không có động.
Cô cứ đứng như thế, mặt không cảm xúc gì nhìn hắn ta: "Có lạnh hay không thì có quan hệ gì với anh?"
Giống như lại nghĩ tới điều gì, chậm rãi cong khóe môi lên, "Cưỡng chế và dụ dỗ là thủ đoạn kém cỏi nhất, vậy thủ đoạn nhốt người của anh thì sao?"
Không cho Phượng Cửu Mị một cơ hội trả lời, cô liền hỏi hắn ta: "Có phải là cảm thấy rất cao thượng không?"
Phượng Cửu Mị chỉ cười không nói, xoay người rời đi.
Từ lúc sáng lập Mị Cửu Môn đến nay, vẫn không có một ai dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn.
Người phụ nữ này, rất đặc biệt!
Đi trở về chỗ chủ vị, thông qua mật đạo u ám bên cạnh, hòa làm một thể với hoàn cảnh u ám này, rất nhanh liền biến mất không thấy nữa.
Nhìn hướng hắn ta bỏ đi, Thẩm Chanh không khỏi nhíu chặt mi tâm.
Đúng lúc đó, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Nghe tiếng động, Thẩm Chanh lập tức cảnh giác lên, nhìn lại nơi phát ra âm thanh, là mấy người phụ nữ mặc một thân áo quần da màu đen.
Ánh mắt bọn họ lạnh lùng, mặt không cps cảm xúc gì, toàn thân không chỗ nào không tản ra sát ý mạnh mẽ.
Người phụ nữ cầm đầu đi đến chỗ cửa sắt ám lao, vung tay lên, lập tức có người cầm chìa khóa tiến lên phía trước mở cửa.
Sau khi mở cửa, người nọ nhanh chóng lui đến bên cạnh, để người phụ nữ cầm đầu dẫn đầu tiến vào ám lao.
Sau đó, mấy người còn lại lần lượt tiến vào theo thứ tự.
Sau khi đi vào ám lao, mấy người chia ra đứng, duy trì vị trí nhất định, phòng ngừa sự cố đột ngột.
Bình thường những thứ sát thủ chuyên nghiệp giống như vậy, vào lúc thi hành nhiệm vụ đều đặc biệt tính toán cẩn thận, tận lực tránh khỏi tất cả ngoài ý muốn.
Vừa thấy trận chiến của bọn họ, Thẩm Chanh liền ý thức được gì đó.
"Môn chủ có lệnh, để cho chúng ta dẫn cô đi Mị Cửu Môn."
Quả nhiên, mục đích những người này tới đây giống như cô nghĩ.
"Cô tốt nhất đừng nên có ý niệm chạy trốn trong đầu, bởi vì nơi này là lao tù của Mị Cửu Môn, cơ quan nặng nề. Sơ sẩy một chút sẽ tan xương nát thịt, hài cốt không còn."
Thẩm Chanh tin tưởng lời nói của đối phương, bởi vì hoàn cảnh nơi này thật sự rất ác liệt.
Chỉ một vực sâu vạn trượng cũng đã đủ để lòng người lạnh ngắt.
Cô không phải kẻ điên, cho nên sẽ không lấy mạng làm trò đùa.
Dù cô không sợ ૮ɦếƭ hơn nữa, cũng nên nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng.
"Dẫn đường."
Cô nhìn mấy người phụ nữ trước mặt, cô vẫn duy trì tỉnh táo và hờ hững lúc ban đầu.
Đi ra từ ám lao, đi vô số ngã rẽ, trong lúc đó cũng đi qua vô số lao tù.
Mà ở trong những lao tù kia, nhốt không ít người.
Lúc rời đi, Thẩm Chanh không nói lời nào, yên lặng ghi nhớ vị trí cơ quan.
Không biết đi bao lâu, cô liền bị người che mắt lại.
Sau khi đi thêm mười phút, bị người đẩy vào trong một chiếc xe, người lái xe như là đang cố ý đi đường vòng, không ngừng dừng xe, quay đầu, quẹo vào.
"Nôn ...."
Thẩm Chanh vốn nôn nghén rất nghiêm trọng, cộng thêm đi đường xe trong thời gian dài, trong dạ dày dâng lên một trận bốc lên.
Không biết là bởi vì cô, hay là nguyên nhân khác, tốc độ xe đột nhiên giảm bớt, sau đó ngừng lại.
Người phụ nữ đồ đen bên cạnh đưa bình nước cho cô: "Cầm lấy đi!"
Giọng nói lạnh như băng giống như không có nhiệt độ, quả thật rất phù hợp với tính chất đặc biệt của sát thủ.
Bởi vì bị bịt mắt, Thẩm Chanh chỉ có thể lục lọi nhận lấy nước, vặn mở nắp bình, ực một hớp nước vào trong miệng.
Thấy cô thành thật như vậy, người phụ nữ mặc đồ đen liền buông lỏng cảnh giác.
Lúc đang muốn dời tầm mắt từ trên người Thẩm Chanh, phụt một tiếng....
Cô ta bị phun đến mặt đầy nước!
Nước theo trán, gò má, cái cằm của cô ta, chậm rãi chảy xuống, nhếch nhác đến không còn bộ dáng.
Trong không gian nhỏ hẹp lập tức nổi sát ý lên bốn phía!
Thế nhưng đầu sỏ gây nên lại ngậm một ngụm nước trong miệng, sau đó ...."Nôn!"
Không biết là thật chán ghét hay là giả vờ chán ghét, tóm lại một ngụm nước này lại nôn đến trên thân người phụ nữ mặc đồ đen.
"Muốn ૮ɦếƭ!"
Trong con ngươi của người phụ nữ đồ đen một mảnh đỏ thắm, ánh mắt sắc bén, đưa tay liền P0'p trên cổ Thẩm Chanh.
Nhưng đúng lúc đó, còi báo động trong xe đột nhiên phát ra một trận chói tai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc