Chọc Giận Bảo Bối - Chương 224

Tác giả: Hề Yên

Sau khi nộp phí xong, Thẩm Chanh đi phòng xét nghiệm ở tầng năm, rút bốn ống máu.
Ống máu thứ nhất là kiểm tra gan, ống máu thứ hai là làm kiểm tra đường huyết, còn có một ống làm kiểm tra máu thông thường.
Sau khi kết quả xét nghiệm hiện ra, cô cầm tờ xét nghiệm đi phòng khám khoa phụ sản.
Bác sĩ nhìn tờ đơn của cô, vẻ mặt có chút ngưng trọng, quay đầu hỏi cô, "Gần đây cô có những bệnh trạng như choáng váng đầu, không còn chút sức lực nào, khó thở, tim đập nhanh, иgự¢ đau đớn không?"
Thẩm Chanh gật đầu, "Ừ, có."
Bác sĩ chỉ vào trên tờ xét nghiệm đầu tiên cho cô xem, "Kết quả kiểm tra hiển thị, cô thiếu máu nghiêm trọng."
"Thiếu máu?"
"Ừ, sau khi mang thai, lượng nhu cầu của phụ nữ có thai về nguyên tố thiết gia tăng rõ ràng, vì vậy, công năng tạo máu sẽ chậm hơn người bình thường. Cho nên, phụ nữ có thai cần hấp thu càng nhiều thiết hơn người bình thưởng để gia tăng lượng máu hợp thành màu huyết sắc tốt."
"Có ảnh hưởng gì với thai nhi không?"
Bác sĩ đỡ khung mắt kính trên sống mũi một chút, nghiêm túc nói: "Tiếp tục kéo dài, người phụ nữ có thai thiếu máu sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi. Ví dụ như chế ngự sự phát triển của thai nhi, hoặc là bởi vì thiếu máu mà tạo thành thiếu dưỡng chất, khiến phát sinh ảnh hưởng đến thai nhi, sinh non hoặc có lẽ thai ૮ɦếƭ...."
Bà ấy thả chậm tốc độ nói chuyện, nói tiếp: "Hơn nữa phụ nữ có thai thiếu máu không chỉ có ảnh hưởng với sự khỏe mạnh của thai nhi, cũng có một chút ảnh hưởng với người phụ nữ có thai, nghiêm trọng thì có thể tạo thành chứng trúng độc cho người mang thai."
Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày, "Có phải là rất nghiêm trọng hay không?"
Bác sĩ trả lời đúng, thiếu máu trong thời gian mang thai không nhỏ không lớn, nhưng vấn đề này không thể coi thường, đề nghị Thẩm Chanh trước quan sát nửa tháng.
Trong lúc đó, phải chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước, bổ sung nhiều dinh dưỡng.
Cuối cùng kê một chút thuốc bổ máu không có tổn thương trong thời gian mang thai cho cô, cùng nhắc nhở cô sau khi trở về phải ăn nhiều thức ăn hàm chứa lượng thiết cao một chút.
Sau khi Thẩm Chanh rời khỏi bệnh viện, trong đầu là một mảnh trống rỗng.
Cúi đầu nhìn kỹ tờ xét nghiệm trên tay, sau đó dụi làm một đoàn, ném vào trong thùng rác ven đường.
Nếu nói cô không sợ trời không sợ đất, đó là giả dối.
Cô sợ, sợ đứa nhỏ trong bụng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trở lại biệt thự, Thẩm Chanh sai người hầu chuẩn bị một chút táo.
Người giúp việc nghe được căn dặn của cô, không dám chậm trễ, lập tức rửa sạch mấy loại táo ngọt bưng đến trước mặt cô.
"Thiếu phu nhân, táo cô muốn."
"Ừ, để xuống."
Người hầu để táo ngọt xuống, sau đó lui sang một bên.
Thẩm Chanh ngồi dậy từ trên ghế sofa, đưa tay cầm táo ngọt qua bắt đầu ăn.
Ăn một, hai, ba quả .... Mười ....
Vẫn luôn không ngừng!
Mấy người hầu thấy thế, đưa mắt nhìn nhau, ngoài căng thẳng còn có chút nghi hoặc.
Thiếu phu nhân đây là thế nào?
Cãi nhau với thiếu gia nên tâm tình không tốt?
Phát tiết?
Nhưng phát tiết cũng không thể dùng loại phương pháp này nha!
"Thiếu phu nhân, cô không thể ăn nữa, cái này ăn nhiều không tiêu hóa ...."
Cuối cùng có người hầu lấy dũng khí, lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng Thẩm Chanh lại không có ý muốn dừng lại, vẫn đang tiếp tục ăn.
Không biết cô đang suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn một chỗ, không có một chút tiêu cự.
Người hầu sốt ruột, sợ hãi vội vàng tiến lên lấy những táo ngọt đó ra: "Thiếu phu nhân, cô thật sự không thể ăn nữa!"
"Để xuống!"
Thẩm Chanh mấp máy môim phun ra hai chữ không có nhiệt độ.
Ánh mắt của cô vẫn dừng lại ở phương hướng ban đầu, nhưng người giúp việc không thể bỏ qua một cổ sát khí mãnh liệt đọc được từ trong mắt của cô.
"Thiếu phu nhân ...."
Người hầu đó làm sao dám để xuống, nếu thật ăn xảy ra vấn đề gì, các cô đâu thể gánh chịu nổi.
Cuối cùng Thẩm Chanh cũng thu hồi tầm mắt, liếc nhìn người hầu, giọng nói không khỏi thả thấp hơn rất nhiều, "Để xuống."
"Nhưng là ...." Người hầu chần chờ.
Lần này, Thẩm Chanh không nói thêm lời nào.
Cô có chút mệt mỏi ngưỡng dựa vào trên ghế sofa, nhắm mắt lại.
Lúc này người hầu mới thở phào nhẹ nhõm, chuyển nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài.
Rất nhanh, lại có một nữ hầu khác mang tới một tấm chăn mỏng, cẩn thận trùm lên trên người Thẩm Chanh.
Một giấc này của cô, ngủ rất sâu, thậm chí quên luôn chuyện muốn đi sân bay đón Diệp Tử.
Chín giờ tối, chuyến bay thành Giang đi thành Đô hạ cánh.
Sau khi Tần Cận và Diệp Tử xuống máy bay, liền mở ra điện thoại gọi điện thoại cho Thẩm Chanh, nhưng gọi liên tiếp hai cuộc đều không ai nghe máy.
Thấy Diệp Tử có chút thất vọng, Tần Cận liền bấm số điện thoại của Thi Vực.
Nhưng kết quả vẫn giống nhau, không phải đường dây bận, chính là tiếng bíp bíp, tóm lại chính là không gọi được.
Bỏ điện thoại di động về trong túi quần, Tần Cận đưa tay kéo Diệp Tử qua, "Sao, không vui?"
Diệp Tử lắc lắc đầu, "Không có ...."
Giọng nói hơi mất mát, vẫn đã bán đứng cảm nghĩ nhỏ của cô.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tần Cận bật cười, tác phong không đúng đắn lại liều lĩnh: "Sao lúc chúng ta tách ra, không thấy em nhớ anh như vậy?"
Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói rất thấp: "Không giống nhau."
Tần Cận cười: "Không giống ở điểm nào?"
"Mỹ nhân là mỹ nhân, anh là anh."
"Nhưng anh cũng là một mỹ nam chính hiệu." Tần Cận nói xong, cúi đầu cọ cọ trên trán cô, "Thích không?"
Diệp Tử hơi mơ hồ, "Thích gì?"
"Anh."
"Cái này...."
"Hả?"
"Cái đó ...."
"Không cái này cái đó, nói một câu yêu thích anh có khó như vậy sao?"
"Không khó, nhưng là ...."
"Có nói không!" Giọng điệu vừa rồi còn rất nhẹ nhàng, lập tức liền trở nên cường ngạnh bá đạo.
"Thích."
Tần Cận đưa tay chà xát chóp mũi của cô, khóe môi giơ lên một nụ cười tà phóng khoáng không kiềm chế được, "Tiểu Diệp Tử của anh thật ngoan."
Nói xong, lôi kéo tay Diệp Tử đi ra ngoài phi trường.
Đi ra sân bay, anh gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế đến sân bay đón anh và Diệp Tử.
Tần Cận cũng có nhà ở thành Đô, không tính quá lớn, nhưng thắng ở điểm tinh sảo.
Một tòa đình viện cổ kính, chỉ có vài người giúp việc, nhưng quản lý tòa nhà rất sạch sẽ.
Sau khi trở lại nhà họ Tần, Tần Cận sai người cất kỹ hành lý, lên lầu tắm rửa một chút, rồi tự mình lái xe mang theo Diệp Tử trở về nhà họ Diệp.
Ở trên đường đi nhà họ Diệp, Diệp Tử nói muốn đi nhà họ Thi thăm Thẩm Chanh.
Tần Cận nghe tiếng, lập tức thả chậm tốc độ xe, quay đầu xe ngay tại chỗ.
Tốc độ xe vừa mới tăng lên, Diệp Tử lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Cũng sắp mười giờ rồi, hiện tại mỹ nhân mang thai, hẳn là đã sớm đi ngủ, chúng ta vẫn không nên đi quấy rầy chị ấy thì tốt hơn."
Tần Cận nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn cô một cái.
"Phụ nữ chính là thích giày vò người."
Tuy nói như vậy, nhưng anh vẫn giảm bớt tốc độ xe, quay đầu xe lái về phía nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp, nằm ở trung tâm thành Đô.
Chưa tới 20 phút, xe liền dừng ở ngoài cửa sắt lớn khắc hoa.
Đã mười giờ, đèn nhà họ Diệp đã tắt toàn bộ.
Bước xuống từ trên xe, Diệp Tử mở túi xách mang theo bên mình ra, muốn lấy chìa khóa ra để mở cửa.
Cúi đầu lục lọi ở trong túi một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được.
Vì vậy cô lại ngồi xổm xuống, đổ toàn bộ mọi thứ trong túi xuống đất.
Tần Cận dựa vào trên xe, vừa đốt một điếu thuốc hút một hơi, lúc đang muốn phun vòng khói ra, liền thấy một món đồ chơi rơi trên đất kia!
Một gương mặt tuấn mỹ lập tức đen đến mức tận cùng.
Anh ném điếu thuốc xuống mặt đất, đế giày hung hăng nghiền qua ở phía trên.
Sau đó, anh bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Tử, dùng một tay kéo cô lên.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nheo mắt lại, "Kẹo que?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc