Chọc Giận Bảo Bối - Chương 221

Tác giả: Hề Yên

Đến khi cửa phòng họp đóng lại, Thẩm Chanh mới vịn tường ngồi xổm xuống.
Đau đớn như kim châm muối xát từ mắt cá chân không ngừng đánh úp lại, cái trán rịn ra chút chút mồ hôi, nhưng cô vẫn miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng lên.
Ngay vào lúc cô xoay người muốn đi, cửa phòng họp mở ra một lần nữa.
Người đàn ông bước nhanh đi ra từ bên trong, mày kiếm anh tuấn dựng thẳng, trên mặt tuấn tú như đao khắc rõ ràng hiện lên lo lắng nhàn nhạt.
Chỉ liếc nhìn Thẩm Chanh, anh liền lạnh lùng lên tiếng: "Đừng động."
Mặc dù chỉ là hai chữ ngắn ngủi, nhưng đã hiện rõ ra mức độ anh quan tâm Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh nhìn anh, lắc lắc đầu.
Ý của cô rất rõ ràng, là đang nói cho Thi Vực biết cô không sao.
Thi Vực lại coi như không thấy ra hiệu của cô, đi thẳng tới trước mặt cô, thậm chí đến một câu dư thừa cũng không nói, liền chặn ngang bế cô lên.
Trong lúc nhất thời, lặng ngắt như tờ, dường như ngay cả không khí đều bị ngưng đọng.
Tất cả quản lý cấp cao trong phòng họp, gần như đồng thời nhìn về phía cửa ra vào.
Nếu như nói vừa mới là bàng hoàng, như vậy hiện tại nhất định là rung động!
Bởi vì, Thi Vực ôm Thẩm Chanh vào thang máy chuyên dụng của anh.
Từ trên xuống dưới công ty, không một ai không biết Thi Vực thích sạch sẽ nghiêm trọng.
Đồ đạc của anh, luôn không cho phép bất kỳ ai chạm vào
Mà thang máy của anh, ngoại trừ công nhân vệ sinh được chỉ định, đến nay cũng không có người nào đi vào, đến cả phím ngoài thang máy, cũng không có ai dám ***ng vào.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhìn phương hướng thang máy, đợi cho cửa thang máy chậm rãi khép lại, bọn họ mới lau vốc mồ hôi lạnh.
Trong thang máy.
Thẩm Chanh dùng tay ôm cổ Thi Vực, mi tâm hơi nhíu: "Có phải vượt quá rồi không?"
"Anh ôm người phụ nữ của anh, vượt quá chỗ nào?"
Giọng nói sâu lắng mà từ tính trầm bổng ở trong thang máy nhỏ hẹp, mơ hồ mang theo một chút hơi thở nguy hiểm.
"Đã nói không để cho người khác biết quan hệ của chúng ta."
"Bây giờ anh đổi ý rồi."
"Tại sao?"
"Tại sao?" Thi Vực híp nửa mắt, cúi đầu nhìn cô, từng luộng lệ khí tỏa ra từ trong mắt anh: "Chỉ có để cho người khác biết em là người phụ nữ của anh, em mới sẽ không bị thương!"
Giọng nói của anh, thật sự mang theo vài phần thịnh nộ.
Thẩm Chanh biết anh đang tức giận, cũng biết tại sao anh tức giận.
"Chân của em không sao."
"Mặt đã trắng thành như vậy còn dám nói không sao?" Thi Vực nhìn cô chăm chú, ánh mắt sắc bén giống như có thể xuyên thấu thân thể của cô, ý vị nguy hiểm càng thêm rõ ràng.
"Em không có yếu ớt như vậy!" Thẩm Chanh nói xong, để một tay xuống đẩy anh một cái, "Thả em xuống, em có thể tự đứng."
"...."
Thi Vực không nói gì, cũng không có ý định buông cô ra.
Ánh mắt của anh nhìn nơi khác, nhưng trong ánh mắt luôn lóe ra phách lối không biết tên.
"Anh ...."
"Câm miệng."
Không đợi Thẩm Chanh nói xong, Thi Vực liền không khách khí chặt đứt lời của cô.
"Anh bảo em câm miệng thì em liền câm miệng sao, em mới không có nghe lời như vậy!" Thẩm Chanh hừ nhẹ, cực kỳ kiêu ngạo.
"Ừ, lặp lại lời nói đó một lần nữa, anh đảm bảo trong vòng một phút sẽ khiến toàn bộ người trên dưới trong công ty đều biết quan hệ của chúng ta."
"Họ Thi kia! Anh Biến th'!" Động một chút lại uy hiếp cô!
"Anh còn có thể càng Biến th' hơn, em có muốn thử một chút không?" Thi Vực có chút hứng thú nhìn cô, rõ ràng đang cười, lại cười đến không có một chút xíu nhiệt độ.
"...."
Thẩm Chanh nghiêng mặt sang một bên, không để ý tới anh.
"Thẩm Chanh Tử."
"...."
Người phụ nữ nào đó vẫn không để ý, quật cường lại kiêu ngạo.
"Thẩm Chanh Tử."
Anh hạ thấp giọng nói, lại gọi một lần nữa.
"...."
Vẫn không có phản ứng.
"Không nói lời nào, hửm?"
Giọng nói âm u mang theo vẻ hơi thở dọa người.
Thẩm Chanh ngẩng đầu, nhìn gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh đang dán xuống mặt cô.
"Ba." Mặt Thi Vực càng tới gần.
"Hai."
"Một!"
Tiếng một cuối cùng, là Thẩm Chanh đếm.
Cô cứ nhìn anh như vậy, vẻ mặt khiêu khích: "Sao, anh muốn đánh em?"
Thi Vực liếc nhìn cô, khóe môi giơ lên một nụ cười lúc sáng lúc tối.
Thẩm Chanh chỉ cảm thấy bàn tay to anh ôm trên eo cô đang không ngừng kéo căng, lực đạo cũng bắt đầu tăng thêm.
Anh cứ ôm chặt cô ở trong *** như thế, khiến cô cử động một chút cũng khó khăn.
"Nhẹ chút .... Đau!"
Thẩm Chanh nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt không vui.
"Chịu đựng!"
Thi Vực nói xong, lại càng dùng sức nắm chặt eo của cô.
Thẩm Chanh há to miệng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên bị anh dùng môi phong môi, chận tất cả lời cô muốn nói trở về.
Cạy môi của cô, đầu lưỡi quét qua trong miệng của cô, truyền toàn bộ nóng bỏng cho cô.
"Ưm ...."
Thẩm Chanh dùng tay đẩy anh, nhưng anh ôm rất chặt, khiến cô không có chỗ để trốn.
Nóng bỏng vẫn đang tiếp tục, ánh mắt Thi Vực vẫn luôn kiên quyết khóa chặt cô, trong đôi mắt tràn đầy th*m mu*n chiếm hữu.
Hơi thở ấm áp bổ nhào lên trên mặt Thẩm Chanh, làm cô cảm thấy mình như đang muốn bị hòa tan.
Nhưng nụ hôn này kéo dài không lâu, sau mười mấy giây, Thi Vực liền rời khỏi môi của cô.
Cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ***, trên mặt toàn là thỏa mãn.
Ánh mắt nóng rực đảo qua trên môi đỏ tươi của cô, dường như là rất hài lòng với kiệt tác của mình, lại nhẹ nhàng hôn một cái ở trán của cô.
Bộ dạng tà trong tà khí này của anh, khiến Thẩm Chanh không nhịn được tặng anh hai chữ: "Lưu manh!"
"Ừ, anh là lưu manh của em."
Thi Vực nói xong, bàn tay to chậm rãi dời xuống, sờ soạng ở trên đù* của cô một cái.
Bộ dạng phóng khoáng không câu nệ này, khiến người phụ nữ nào đó xù lông: "Dựa vào! Anh không sờ loạn sẽ ૮ɦếƭ sao!"
"Ừ, không sờ em sẽ ૮ɦếƭ."
Bàn tay to lại bắt đầu chuyển lên phía trên, dừng ở chỗ xương đòn vai của cô, nhẹ nhàng sờ một chút, "Nếu không ngoan, anh sẽ mò xuống dưới."
Thẩm Chanh nhìn xuống theo tay của anh ....
Phía dưới, là ***!
"Thi Vực, anh còn biếy xấu hổ không?!"
"Anh chỉ muốn em."
"Vô sỉ!"
"Ừ, tiếp tục mắng."
"Hồn nhạt!"
"Tiếp tục."
"Cầm thú!"
"Ừ."
"Khốn kiếp!"
"Ừ."
"...."
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở rồi.
Hai người trong thang máy, vẫn duy trì tư thế mờ ám.
Thẩm Chanh bị Thi Vực ôm ngang, hai tay dài nhỏ ôm lấy cổ của anh, hơi đỏ mặt, quần áo có vẻ hơi mất trật tự.
Cổ áo Thi Vực có chút nếp nhăn, trong con ngươi là một mảnh nóng bỏng.
Người sáng suốt vừa nhìn liền biết, vừa rồi hai người đã làm chuyện gì!
Nhân viên đi qua bên ngoài, tất cả gần như đều dừng chân lại, kinh ngạc nhìn hai người trong thang máy.
Thẩm Chanh khẽ nâng đôi mắt, liếc nhìn người ở bên ngoài, khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.
Cô giơ tay lên vuốt nếp nhăn trên áo cho Thi Vực, lạnh nhạt mở miệng: "Tổng giám đốc, tôi là phụ nữ đứng đắn, sẽ không để cho anh làm quy tắc ngầm, anh cũng đừng phí tâm tư ở trên người của tôi nữa. Tôi chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, trở thành một thư ký tốt."
Giọng nói của cô không cao không thấp, vừa vặn khiến mọi người bên ngoài thang máy nghe được rõ ràng.
"...."
Quá máu chó!
Quá nổi sóng rồi!
Boos muốn quy tắc ngầm thư ký của mình, hơn nữa thư ký còn không lĩnh tình!
Miệng Thi Vực chứa đựng nụ cười nhạt, liếc nhìn bộ dáng nhỏ xinh trong ***, nụ cười nơi khóe môi càng mở rộng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc