Chọc Giận Bảo Bối - Chương 218

Tác giả: Hề Yên

"Ừ, quen."
Thẩm Chanh nói xong, cũng đưa bàn tay đến phía dưới vòi nước, vốc một chút vỗ lên trên mặt.
Rất thoải mái.
Cô gái nhỏ sững sờ một chút, bởi vì trong công ty, cô ta rất ít gặp người tùy ý như vậy.
Rất nhanh, cô ta đã định thần lại, "Chào thư ký Thẩm .... em tên là Triệu Khả, vừa tới công ty chưa bao lâu, cũng là người mới."
Đối với cô ta tự giới thiệu, Thẩm Chanh cười cười, không nói thêm gì, chỉ hỏi cô ta, "Như thế nào, cuối cùng văn kiện ngày hôm qua có tìm được không?"
"Tìm được, là kẹp ở trong một phần cặp hồ sơ khác, em quên mất."
Triệu Khả nói xong, lấy khăn giấy ra lau nước trên mặt, đồng thời cũng đưa một khăn giấy sạch sẽ cho Thẩm Chanh: "Thư ký Thẩm, có phải làm việc ở bên cạnh tổng giám đốc sẽ đặc biệt mệt mỏi không?"
Thẩm Chanh thuận tay nhận lấy khăn giấy, lau lau tay, lạnh nhạt đáp lại một tiếng: "Cũng được."
"Em vẫn chưa bao giờ tiếp xúc với tổng giám đốc, nhưng nghe nói ngài ấy là một người rất nghiêm khắc, cho tới bây giờ cũng không cười với người khác. Thư ký Thẩm chị cũng phải cẩn thận đó, tuyệt đối đừng chọc đến ngài ấy."
Triệu Khả nói rất nghiêm túc, lúc nhắc tới vị này đại boos này, mặt mũi đều là vẻ căng thẳng.
Thẩm Chanh nghe lời của cô ta, không nhịn được cười, "Không cười với người khác?"
"Đúng vậy, nghe các tiền bối nói tổng giám đốc cực kỳ nghiêm khắc. Hình như ngài ấy rất nghiêm cẩn, chú trọng đến cả những chi tiết nhỏ. Em chắc hẳn ngài ấy nhất định sẽ thường hay cho chị sửa chữa văn kiện, lượng công việc khẳng định không nhỏ."
Triệu Khả nói cực kỳ khẳng định, thật giống như đã tự mình trải qua, "Tụi em chỉ là theo chân chủ quản làm việc, lượng công việc cũng đã rất lớn, huống chi chị là theo tổng giám đốc."
Thẩm Chanh nghĩ đến khung cảnhcác nhân viên hận không thể dài ra ba đầu sáu tay để làm việc, tự nhiên biết bình thường lượng công việc của bọn họ không nhẹ ....
Cho nên nhân viên nghĩ như vậy, chẳng hề kỳ quái chút nào.
"Vậy em về trước đây, em còn có rất nhiều công việc chờ làm đấy, gặp lại thư ký Thẩm sau
"Ừm, hẹn gặp lại."
Thẩm Chanh đáp nhẹ một tiếng, nhìn bóng lưng đi xa của Triệu Khả, nhớ lại công việc của mình.... Rót một ly cà phê.
Đây lượng công việc khẳng định không nhỏ của cô ở trong mắt người khác.
Công việc này, thật sự là đủ thất thường rồi.
Quả nhiên là tổng giám đốc bá đạo!
Thẩm Chanh trở lại khu nghỉ ngơi, tuy rằng ngoài miệng cường ngạnh từ chối, nhưng cô vẫn đi lấy chút hạt cà phê, tự mình nghiền nát, ngâm vào nước ấm để pha.
Trên đường về phòng làm việc, gặp được rất nhiều nhân viên tới rót nước, trên mặt của mỗi người đều mang theo vài phần uể oải.
Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy, mình là một ngoại lệ rất kỳ quái.
Cô đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, đặt ly cà phê mình tự pha ở trên bàn làm việc, đẩy tới trước mặt anh.
"Tổng giám đốc, mời ngài từ từ dùng."
"Quá nóng, thổi nguội."
Hương cà phê tràn ngập trong cả phòng làm việc, nhưng Thi Vực lại không có ngừng động tác trên tay, ở sau đám văn kiện, thậm chí không có ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái.
Vì vậy, Thẩm Chanh rất ôn nhu ngoan ngoãn bưng cà phê lên, dùng muỗng nhẹ nhàng quấy.
Đột nhiên yên tĩnh, thật sự khiến Thi Vực có chút không quen.
Anh để công việc xuống, ngẩng đầu lên.
Anh híp mắt đánh giá cô gái nhỏ trước mặt một phen, bộ dáng ôn nhu này, lại khiến thân thể của anh đột nhiên dâng lên nhiệt độ.
Trong con ngươi, một mảnh nóng rực!
Đợi đến khi nhiệt độ cà phê thích hợp, Thẩm Chanh lại đưa cà phê đến cho anh, "Cầm lấy đi!"
Thi Vực đưa tay nhận, sau đó bỏ cái ly lên trên bàn.
"Lại đây ngồi."
Giọng điệu bá đạo lại cường thế, không để cho người khác từ chối.
Thẩm Chanh đứng không nhúc nhích.
Một lát sau, mới cúi người chống đỡ hai tay ở trên bàn làm việc.
Rõ ràng chỉ là một động tác lơ đãng, lại làm cho cô lộ ra vẻ đẹp trưởng thành giỏi giang.
Cô nhếch nhếch môi, "Phần công việc tiếp theo của em là gì?"
Thi Vực có chút hứng thú nhìn cô, "Phần công việc tiếp theo.... nhìn anh uống cà phê."
Thẩm Chanh cũng không tức giận, nhàn nhạt hỏi: "Vậy công việc kế tiếp thì sao? Hôm nay đóng dấu, ngày mai kiểm tra con dấu?"
"Ngày mai tiếp tục rót coffee."
Thi Vực dùng động tác ưu nhã khuấy khuấy cà phê, hương thơm tinh khiết tỏa ra ở trong không gian rộng lớn, càng nồng đậm hơn.
"...."
Thẩm Chanh nhướng mày, trực tiếp cầm một phần văn kiện nào đó trên bàn của anh lên, "Đây mới là chức trách của thư ký."
Nói xong, xoay người rời đi.
Nhưng cô vừa đi chưa được vài bước, chợt nghe được giọng nói sâu lắng của Thi Vực: "Phần văn kiện kia, còn thiếu chữ ký. Nhớ ký đó, hửm."
Thẩm Chanh dừng bước, cúi đầu liếc nhìn văn kiện, lại xoay người đi trở về thả văn kiện lại chỗ cũ.
Nhìn thấy cử động của cô, Thi Vực chỉ tà khí nhếch môi , "Không ký? Vậy ngày mai liền ngoan ngoãn rót coffee."
"...."
Thẩm Chanh liếc anh một cái, chẳng muốn nói nửa chữ với anh, xoay người đi trở về phòng thư ký.
Nháy mắt liền tới lúc tan việc, bởi vì Thi Vực tạm thời có một cuộc họp, cho nên Thẩm Chanh đi trước.
Lúc chờ ở trước cửa thang máy, đằng sau truyền đến xôn xao ầm ĩ, xoay người nhìn lại.
Thi Vực bị mấy người cấp cao vây quanh đi tới, một tay anh cắm ở trong túi quần, nện bước chân trầm ổn.
Giữa phong cách lẫn cử chỉ, tràn ngập khí phách.
Mấy cấp cao bên cạnh đều cúi người, không biết đang nói cái gì.
Một khi Thi Vực đưa ra đáp lại, bọn họ lập tức gật đầu mãnh liệt, tỏ vẻ vô cùng đồng ý với lời của anh.
Đinh....
Cửa thang máy mở ra vào lúc này.
Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt, chuẩn bị đi vào thang máy.
Nhưng cô còn chưa kịp đi vào, bên tai liền vang lên một tiếng nói lạnh chìm: "Thư ký Thẩm, có thời gian không, cùng ăn một bữa cơm."
Giọng nói dồi dào từ tính giống như tiếng trời, nữ nhân viên bên cạnh biết lời này không phải nói với mình, nhưng vẫn không nhịn được mở cờ trong bụng.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thi Vực ở khoảng cách gần như vậy, đều không kiềm chế được đỏ mặt.
Chỉ có Thẩm Chanh, vẫn tỉnh táo.
Nhìn người đàn ông yêu mị trước mặt, cô lạnh lùng mở miệng: "Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đã kết hôn, không thể hẹn hò với người đàn ông khác ngoại trừ chồng tôi."
Bên cạnh, trong nháy mắt từng đạo ánh mắt đều tập trung ở trên người Thẩm Chanh....
Ánh mắt như vậy, như là nói: Cô ngu rồi sao! Dù có chồng cũng đừng nói ra! Loại cơ hội này, không phải ai cũng có được đâu?
Thẩm Chanh không để ý tới ánh mắt của người bên cạnh, bình tĩnh tự nhiên đi vào thang máy, ấn phím 1.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, ngăn cách hai người.
Nữ nhân viên khác trong thang máy, không nhịn được than vãn trong lòng.
Cuối cùng có người không nhịn được mở miệng: "Thư ký Thẩm, tổng giám đốc hẹn cô ăn cơm, sao cô nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối vậy?"
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn nữ nhân viên đó, lại lặp lại lần nữa: "Đã kết hôn."
"Đã kết hôn cũng có thể suy tính đến ly hôn nha! Dạo này, có tiền mới là đẳng cấp."
"Ừ, chồng tôi cũng có tiền." Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến.
"Ngay cả có tiền, cũng không thể so với tổng giám đốc của chúng ta, ngài ấy, chính là được xếp vào trong danh sách ba tỷ phú thế giới đó!"
Thẩm Chanh chỉ ừ một tiếng, sau đó liền không nói tiếp nữa...
Thang máy dừng ở tầng trệt, Thẩm Chanh dẫn đầu đi ra ngoài, mấy nữ nhân viên còn lại mè nheo, đợi cho cô đi xa, mới nghị luận về cô một phen.
Nói đơn giản là một vài đề tài, có cơ hội mà không biết nắm chắc, tương lai sẽ hối hận đến ૮ɦếƭ linh tinh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc