Chọc Giận Bảo Bối - Chương 217

Tác giả: Hề Yên

Cô chú ý tới trên bàn mỗi người đều có hộp văn kiện, bên trong kẹp đầy văn kiện.
Vừa tiếp xúc trước bàn làm việc gần mình, ngồi một cô gái nhỏ nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm.
Đang vô cùng lo lắng lật tìm trong một xấp văn kiện, bộ dạng hận không thể dùng cả tay chân.
"Sao rồi?"
"Hả?" Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, lập tức nhận ra Thẩm Chanh là thư ký tổng giám đốc mới tới.
Bởi vì hôm nay cô ta vừa ngồi xuống, chợt nghe mấy đồng nghiệp cách vách nghị luận, thư ký mới tới là đại mỹ nữ, vừa đến liền oanh động cả công ty.
Cho nên cô ta cũng thừa dịp nghỉ ngơi vụng trộm chú ý một chút.
Cô gái nhỏ hoàn hồn, "À, chờ một chút tôi phải nộp phần báo biểu chiều hôm qua, kết quả lại không tìm được."
Thẩm Chanh nhìn một đống văn kiện kia của cô ta, không kiềm được nhức đầu, "Văn kiện cũ không cần nên cất liền cất, đừng nên đều đặt chung một chỗ."
"Không phải .... Những văn kiện này đều là trong vòng ba ngày, có rất nhiều phần dự bị vẫn đang xét duyệt, có rất nhiều số liệu vẫn chưa làm xong, đều là dùng được." Cô gái nhỏ giọng giải thích.
Thẩm Chanh không nói gì thêm.
Nhìn một chồng văn kiện trong tay đối phương, không kiềm được nhíu nhíu mày.
Những văn kiện kia, gần như nhiều gấp hai mươi lần phần văn kiện cô đã xem.
Cô đột nhiên hiểu được loại bầu không khí bận rộn này là tới từ đâu rồi.
Người khác phải chỉnh lý chính là văn kiện như núi như biển, mà cô chỉ cần làm một phần công việc thoải mái ở trong thời gian làm vô hạn.
Cô giãn lông mày ra, trên mặt ung dung thản nhiên, "Nếu bận không nổi thì phản ánh xuống cho chủ quản."
"Aizz, không có chuyện gì, chuyện này rất bình thường, tất cả mọi người đều phải làm những thứ này."
Cô gái nhỏ thở dài, vẻ mặt sinh không thể yêu.
Cô quay đầu lại nhìn lướt qua các đồng nghiệp vùi đầu khổ làm, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm văn kiện.
Thẩm Chanh siết chặc văn kiện trên tay, liếc nhìn cô gái nhỏ, lại nhìn sang phần văn kiện kia trong tay mình, rồi quét mắt nhìn chung quanh một chút.
Tất cả mọi người đang khẩn trương bận rộn , rất nhiều người đang múa Pu't thành văn ở trong biển văn kiện, cũng không có ít người cau chặt lông mày, nhanh chóng đối diện máy vi tính gõ bàn phím.
Thẩm Chanh sải bước đi đến phòng tài vụ, cô muốn cố gắng hết mức để bản thân vội một chút, không đến mức không hợp với hoàn cảnh nơi này.
Tình huống bận rộn của phòng tài vụ, không có gì khác với bên ngoài, cũng vội sứt đầu mẻ trán.
Thẩm Chanh: "...."
Giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô trôi qua tự nhiên tự đắc như vậy.
Nhưng nếu như cô cho rằng phần công việc này quá dễ dàng, vậy thì sai rồi.
Bởi vì công việc ngày hôm sau, càng đơn giản đến mức khiến chính cô cũng cảm thấy đáng xấu hổ....
Công việc cả ngày, lại có thể chỉ là đóng dấu ở trên một phần văn kiện!
Không sai, chính là phần văn kiện ngày hôm qua, Thi Vực bảo cô thẩm tra bản thảo lần cuối sau đó đóng dấu.
"Có phải quá mức rồi không?" Thẩm Chanh vỗ văn kiện tới trước mặt Thi Vực.
Ánh mắt Thi Vực khẽ quét qua bàn tay non mềm trắng nõn của cô, "Quá chuyện gì?"
Ngay sau đó lại nheo con ngươi lại, quan sát cô.
Không biết cô là thật tức giận hay là giả bộ tức giận, bộ dạng như vậy .... dường như có chút đáng yêu.
"Có phải công việc của em quá đặc biệt rồi không? Em là nói, so với người khác, lượng công việc của em ít đến quá đặc biệt rồi!"
"Em là thư ký, tính chất không giống với những nhân viên khác."
Thi Vực nghiêng người tới trước, bắt được tay của cô, sau đó kéo cô vào trong ***, động tác êm ái lại nhanh chóng, "Em là đến nói cho anh biết em muốn bận một chút?"
Không đợi Thẩm Chanh trả lời, giọng nói của anh lại thấp một chút, "Anh từng nói qua chức trách thư ký tổng giám đốc của em là gì, đừng nói với anh là em quên rồi."
Thẩm Chanh biết anh nói là chuyện gì, ngoài miệng lại nói, "Không nhớ rõ."
"Miệng rất không thành thực." Thi Vực dùng ngón tay cái vuốt ve cánh môi của cô "Em đã không nhớ rõ, anh liền nói cho em biết một lần nữa."
Anh nói xong, áp vào bên tai của cô, nghiêm túc mở miệng: "Ngủ với anh."
"...."
Cô biết ngay!
Dù anh nghiêm túc hơn nữa, cũng không nói được lời nghiêm túc nào!
"Nếu như lần sau lại quên, anh sẽ đổi phương thức khiến cho em nhớ kỹ." Thi Vực hôn một cái ở môi cô, sau đó nhét văn kiện cô vừa vỗ lên bàn về lại trong tay cô lần nữa, "Hiểu rồi chứ?"
Thẩm Chanh siết văn kiện trong tay, nhìn bộ dạng nghiêm trang của người đàn ông trước mặt này, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Thi Vực nghiêng dựa vào ở trên ghế dựa, khóe miệng lộ ra một độ cong cười như không cười.
Anh liếc mắt nhìn phương hướng phòng thư ký, ý bảo Thẩm Chanh có thể đi trở về rồi.
Thẩm Chanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Làm xong công việc này thì em còn làm gì nữa?"
Thi Vực lấy tay sờ lên cái cằm cương nghị, nhẹ nhàng híp con ngươi: "Xong rồi thì tan tầm."
"...."
Chưa tới ba giờ liền tan tầm?
Thẩm Chanh không muốn nói thêm gì nữa, xoay người vào phòng thư ký của mình.
Nhìn cô đi trở về phòng thư ký, Thi Vực giương môi lên: "Đứa ngốc."
Anh chuyển động Pu't ký tên trong tay, thu hồi ánh mắt, ngồi thẳng thân thể, lại nhấc văn kiện lên nghiêm túc xem xét.
Đợi đến khi Thẩm Chanh lại đi ra từ trong phòng thư ký, con dấu đã rơi đúng vị trí tiêu chuẩn trên mỗi một tờ.
"Đóng mỗi con dấu cũng lâu như vậy?" Thi Vực nhìn sang văn kiện Thẩm Chanh đưa tới, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có vẻ mặt dư thừa, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên bàn.
"Đúng vậy, bởi vì suy nghĩ phải ngủ với anh như thế nào." Thẩm Chanh không cam lòng yếu thế, trong đôi mắt lộ ra vài phần tinh ranh, "Nghĩ đến quá nhập thần, suýt chút nữa liền quên chuyện cần làm trong tay."
"Nghe lời như thế, vậy anh cần phải thưởng gì cho em đây?" Thi Vực giơ tay lên vứt Pu't ký tên trong tay, thuận tay đẩy cái ly bên cạnh đến trước mặt cô, "Đi rót một ly cà phê."
Thẩm Chanh cũng không có đưa tay nhận lấy, nhíu mày hỏi ngược lại anh, "Đây cũng là công việc mà thư ký phải làm?"
"Ngay cả ngủ cũng tính vào, em cứ nói đi, hửm?" Con ngươi Thi Vực híp lại càng sâu.
"Tự mình làm." Thẩm Chanh nói xong muốn xoay người.
"Không đi rót coffee, em định đi ra ngoài làm gì?"
Thẩm Chanh dừng bước chân một chút, người đàn ông này thật đúng là ....
"Em đi toilet."
Thi Vực nhìn bóng lưng dừng lại của cô, cười lưu manh: "Ừ, lúc về nhớ rót coffee."
"Để cho tối nay anh mất ngủ." Thẩm Chanh cũng không quay đầu lại, nói một câu như vậy.
"Vậy bồi ngủ cũng phải mất ngủ theo?"
Thẩm Chanh đang muốn mở cửa, nghe được tiếng nói của anh, động tác trên tay liền dừng lại, quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, "Lưu manh!"
Nói xong trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Phòng rửa tay ở vị trí hơi chếch, Thẩm Chanh bởi vì không quá quen thuộc hoàn cảnh, xuyên qua một khu vực lớn mới tìm được.
Đi ra từ phòng vệ sinh, chú ý tới đến bên bồn rửa tay có một bóng dáng quen thuộc.
Là cô gái nhỏ mà cô đã nói chuyện vào buổi sáng hôm qua.
Khi Thẩm Chanh thấy cô bé, đúng lúc cô gái nhỏ vừa rửa mặt xong ngẩng đầu lên, thấy được Thẩm Chanh ở bên cạnh từ trong gương, vội vàng xoay đầu lại chào hỏi, "Chào, thư ký Thẩm."
Đang nói chuyện, nước tí ta tí tách chảy xuống theo gương mặt.
Cô gái nhỏ hơi ngượng: "À, cái kia, em tới đây rửa mặt để tỉnh táo một chút." Ngừng một lúc, cô ta hỏi: "Thư ký Thẩm, chị tới công ty đã quen thuộc chưa?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc