Chọc Giận Bảo Bối - Chương 214

Tác giả: Hề Yên

Sau khi Thi Vực đi, Thẩm Chanh lại ngủ thêm một giấc, mới rời giường rửa mặt.
Sau khi ăn sáng xong, sai người đưa sơ yếy lý lịch của mình đến tập đoàn Đế Cảnh.
Không ngờ, vừa đưa đi chưa tới nửa tiếng, điện thoại liền rung lên.
Là số xa lạ, Thẩm Chanh lười biếng bắt máy.
Đối phương là giọng nữ rất có lễ phép: "Xin chào, xin hỏi là Thẩm tiểu thư sao?"
Thẩm Chanh ừ một tiếng.
"Thẩm tiểu thư, là thế này, muốn hỏi cô buổi chiều có thời gian thuận tiện đến buổi phỏng vấn của tập đoàn Đế Cảnh hay không? Hiện tại có một chức vụ thư ký của tổng giám đốc."
Thư .... ký....
Thư ký....
Thẩm Chanh nhíu lông mày lại, lại ừ một tiếng.
"Tốt, vậy chúc cô thành công."
Đối phương nhanh chóng cúp điện thoại.
Thẩm Chanh dựa vào trên ghế sofa, mày nhíu chặt lại.
Nếu anh chí công vô tư như thế, vậy cô cũng chỉ có thể phối hợp thôi.
Bên này, nhân viên trong công ty đang lén bàn tán xôn xao.
"Không phải chứ, BOOS muốn đích thân làm chủ khảo?"
"Có thể là hy vọng công ty chảy vào máu mới có năng lực rất mạnh mẽ đi."
"Đúng vậy, các người thấy bộ dạng hôm nay lúc boos đi họp không, quá có khí thế rồi."
"Đúng vậy, rất nghiêm túc rất có trách nhiệm, loại chuyện xem sơ yếu lý lịch và phỏng vấn cũng muốn đích thân kiểm định."
Lúc mấy người tụ tập một chỗ suy đoán nguyên nhân Thi Vực làm chủ khảo, như thế nào cũng không ngờ được động cơ của anh hoàn toàn không có cao thượng như bọn họ nghĩ vậy.
Sau khi Thẩm Chanh ăn cơm trưa xong chợp mắt một lát, thay đổi một thân quần áo vừa vặn, liền căn dặn tài xế đưa cô đi tập đoàn Đế Cảnh.
Còn cố ý nhắc nhở anh ta: "Hôm nay lái Mercedes - Benz."
Đã nhận lời mời, cũng không nên quá phách lối.
Tài xế theo phân phó của cô, vẻ mặt đau khổ lái từ trong nhà để xe ra chiếc Mercedes - Benz tiện nghi nhất đã không lái hơn nửa năm.
Thẩm Chanh bước xuống từ trên xe, giương mắt nhìn tòa nhà cao ✓út trong mây, khóe miệng treo nụ cười.
Giống như một ứng viên bình thường nộp sơ yếu lý lịch lên, phỏng vấn .... loại cảm giác này rất tốt.
Cao ốc Đế Cảnh, không nói đến kiến trúc cao hơn phần lớn tòa nhà khác, cả khí thế toát ra cũng đè ép những tòa nhà bên cạnh.
Nghe nói, tòa cao ốc này là do một kiến trúc sư nổi tiếng ở nước ngoài thiết kế, dùng vật liệu cũng rất khác biệt.
Đường nét sắc sảo lại không làm cho người ta cảm giác sắc bén, ngược lại có một loại cảm giác nặng nề trang nghiêm.
Cửa sổ thủy tinh sáng loáng ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, màu sắc đan xen hợp lí, sâu cạn không đồng nhất, sẽ không khiến người ta cảm thấy chướng mắt chút nào.
Đi vào cao ốc, lầu một là nơi tiếp đãi càng thêm đủ đẳng cấp.
Một chiếc đèn treo thủy tinh khổng lồ treo ở trên đỉnh nóc cao cao, ánh sáng bao trùm mặt đá cẩm thạch trắng đen đan xen, chiết xạ ra ánh sáng ôn nhuận.
Trình độ xa hoa của anh, đã không có cách nào hình dung.
Thẩm Chanh đi đến quầy lễ tân, sau khi nói rõ mục đích đến, nhân viên quầy lễ tân lễ phép mỉm cười, dẫn cô đi dạo xung quanh, đi đến một phòng nhỏ tinh tế.
"Mười lăm vị thí sinh đều đã đến đông đủ, hiện tại bắt đầu buổi phỏng vấn. Mời chọn một chỗ ngồi xuống, chờ một chút sẽ có người tới sắp xếp thủ tục phỏng ván cho mọi người."
Thẩm Chanh gật gật đầu với nhân viên tiếp tân, tùy tiện tìm chỗ ngồi cách cửa xa một chút rồi ngồi xuống.
Mấy người tới buổi phỏng vấn trước, nhìn thấy Thẩm Chanh liền lập tức có chút không thiện ý.
Dáng người xinh đẹp thì thôi đi, phía sau lại vô hình toát ra khí chất, đặc biệt hấp dẫn mắt người, khiến cho bọn họ có chút áp lực.
Sau khi nhân viên tiếp tân đi chưa bao lâu, người đàn ông thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm túc cầm một phần danh sách đẩy cửa đi vào, gọi một cái tên.
Người được gọi không được tự nhiên đi ra ngoài theo.
Bầu không khí lập tức có chút nặng nề, vừa rồi giữa những người phỏng vấn còn nói nhỏ với nhau một chút, hiện tại đã lặng ngắt như tờ.
Phần công việc này không chỉ tiền lương hậu hĩnh, lượng công việc cũng không quá nhiều, ứng viên tự nhiên sẽ rất nhiều.
Rốt cuộc chức vụ thư ký sẽ thuộc về tay ai, toàn bộ ký thác vào trong vài phút ngắn ngủn.
Đối với Thẩm Chanh mà nói, phần này công việc có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng đối với người khác lại không giống, cơ hội này đủ để cho bọn họ đỏ mắt ....
Thẩm Chanh im lặng ngồi ở một bên, giương mắt, lại nhìn thấy một người phỏng vấn người được gọi ra ngoài.
Hiện chờ trong phòng chỉ còn ba người, hai người khác nhìn nhau, hiển nhiên là vô cùng khẩn trương.
Người trước đó đi vào buổi phỏng vấn, người nào cũng chưa tới một phút đồng hồ liền đi ra, có vẻ mặt tiếc nuối, hoặc là không cam lòng, dường như không có một người nào là tâm trạng dễ chịu.
Không biết tại sao, Thẩm Chanh cũng có chút căng thẳng theo rồi.
Sao người chủ khảo này lại nghiêm khắc như vậy....
Thẩm Chanh đang suy tư, liền bị gọi đến tên.
Cửa phòng phỏng vấn đóng chặt, có thể nghe được mơ hồ tiếng nói chuyện bên trong.
Cũng không lâu lắm, cửa được mở ra, một người phỏng vấn mặt xám như tro tàn đi ra, sau đó cửa lập tức đóng lại sau gót chân của cô.
Qua khoảng một phút đồng hồ, Thẩm Chanh nghe được có người nhắc nhở: Có thể đi vào rồi."
Cô đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy người đàn ông ngồi ở trên vị trí giám khảo chăm chú lắng nghe.
Trong lúc nhất thời Thẩm Chanh liền cảm thấy nhức nhối.... .
Đã nói là công chính rồi mà?
Không nhanh không chậm đi qua, ngồi xuống, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn người đàn ông trước mặt.
Thi Vực liếc xéo cô, khóe môi vẽ ra một nụ cười nhẹ rất khó phát hiện.
Anh mang tính tượng trưng hỏi Thẩm Chanh mấy vấn đề, sau đó dửng dưng mở miệng: "Em được tuyển dụng."
Thẩm Chanh: "...."
Mấy giám khảo còn lại sau khi nghe anh nói câu này, đứng dậy đi ra ngoài, nói cho hai thí sinh vẫn chờ ở phía sau có thể ra về.
Trong phòng, chỉ còn mỗi Thẩm Chanh và Thi Vực.
Thi Vực nhẹ nhấp một ngụm nước ấm, ngoắc ngón tay với Thẩm Chanh: "Tới đây."
Thẩm Chanh không để ý anh.
Đôi mắt Thi Vực khẽ nheo lại, toát lên hơi thở nguy hiểm: "Thẩm Chanh Tử."
Lúc này Thẩm Chanh mới nhìn anh một cái, đứng dậy, không tình nguyện đi đến trước mặt anh, bưng ly nước của anh lên uống một ngụm.
"Anh chơi em."
Thi Vực mấp máy môi : "Không có."
"Còn nói không có!" Thẩm Chanh hừ nhẹ: "Vậy tại sao anh lại là quan chủ khảo?"
"Này." Thi Vực tiến gần sát cô, nhẹ nhàng vuốt ve ở trên cổ cô, còn dùng môi mờ ám hôn một chút, "Tạm thời nảy lòng tham."
"...."
Thẩm Chanh nhìn anh nghiêm trang làm chuyện xấu, không để ý tới anh, tiếp tục uống nước.
Vừa ngậm một ngụm nước vào trong miệng, đã bị người nào đó dùng tay bắt lấy cằm.
Anh bá đạo cố định đầu của cô, bưng lấy mặt của cô, ra lệnh: "Đút cho anh."
.... Thật vô sỉ.
Thẩm Chanh nuốt nước xuống, đặt mạnh cái ly ở trước mặt anh: "Tự mình Uống....uố...ng!"
Thi Vực nghe tiếng, mắt lạnh nhíu lại, cúi đầu liền cưỡng hôn, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô, tham lam hấp thụ hơi nước còn lưu lại một chút trong miệng cô.
Rời khỏi môi của cô, lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Hôm nay nước không tệ."
"...."
Thẩm Chanh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve ở trên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh một chút: "Hôm nay quần áo không tồi."
Cử động của cô, khiến cho Thi Vực phát ra một tiếng cười nhẹ: "Bà xã, có biết thư ký của tổng giám đốc có chức trách gì không?"
"Không biết."
Giọng nói sâu lắng vô cùng từ tính: "Ngủ với tổng giám đốc."
Ám chỉ mạnh mẽ, về sau mỗi ngày cô đều bị chiếm tiện nghi.
Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, tay mờ ám мơи тяớи trước vạt áo của anh: "Còn phải ૮ởเ φµầɳ áo ra ngủ với anh sao?"
Thi Vực cắn vành tai của cô, thấp giọng nói: "Tiểu yêu tinh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc