Chọc Giận Bảo Bối - Chương 212

Tác giả: Hề Yên

"Không hiểu?"
"...."
"Vậy anh đến nói cho em biết."
"...."
"Nói đơn giản, chính là trả giá thật lớn để tìm được thứ mà mình muốn."
"...."
"Ví dụ như, nữ diễn viên muốn thành nữ diễn viên hạng nhất, phải làm sao đây? Ngủ một giấc với đạo diễn, đây là quy tắc ngầm. Hoặc có lẽ, ngoài mặt là cạnh tranh công bằng, nhưng thực chất ai có tiền thì người đó quyết định, cũng gọi là quy tắc ngầm."
Thẩm Chanh để đũa xuống, liếc xéo anh, "Nói nhiều như vậy, còn không bằng trực tiếp nói cho em biết anh muốn ngủ với em."
Cô nói xong, lại đứng lên, đi đến trước mặt anh, dang chân ngồi trên đù* anh.
Chủ động kéo tay của anh qua ôm eo của mình, chống đỡ chóp mũi ở trên mũi anh, "Chuyện quy tắc nói sau đi, hiện tại anh muốn nịnh nọt ông chủ trước."
Đã đưa đến trong ***, Thi Vực đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cúi đầu cắn vành tai của cô, mờ ám nói nhỏ: "Về sau, đến phòng làm việc làm một trận thì như thế nào?"
Thẩm Chanh dùng tay ôm lấy cổ của anh, tràn ra một chữ từ trong răng: "Được."
Vừa dứt lời, cô lại nói: "Em mua đồ tặng cho anh ...."
"Ừ, ngoan."
Thi Vực nói xong, một tay dò xét vào trong áo của cô, nắm chặt eo của cô, tay kia lại vẫn ung dung thản nhiên cầm đũa lên.
Thẩm Chanh bị anh giày vò đến thân thể mềm nhũn, dựa vào anh, giọng nói cũng trở nên mềm mại bất lực: "Đáng ghét!"
Thi Vực nheo con ngươi lại, "Sao lại đáng ghét rồi?"
"Ăn cơm rất ngon!"
"Anh đang ăn rất ngon."
Đầu sỏ gây nên không chút cảm giác được mình có lỗi gì, vừa mình ăn, vừa nhấp một ngụm canh dút cô.
Thẩm Chanh nhanh chóng nghiêng mặt, tránh đi.
Thi Vực chậm rãi nuốt nước xuống, lực đạo trên tay tăng thêm kỹ xảo: "Trước khi ăn cơm uống canh sẽ tốt cho dạ dày, biết không?"
Nói xong, cúi đầu liền hôn xuống.
Môi bị ngăn chặn, thân thể Thẩm Chanh cực kỳ mềm nhũn, an phận dựa vào ở trong lòng anh.
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, Thẩm Chanh biết là đưa quần áo đến rồi, liền tránh thoát kiềm chế của Thi Vực, định đi ra ngoài.
Vừa đi ra hai bước, lại bị Thi Vực kéo trở về, ngồi ở trên đù* anh.
Thẩm Chanh nhíu mày: "Em muốn đi lấy đồ."
"Để người làm đi."
"...."
Vào lúc đó Thi Vực lại duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve môi của cô: "Thật hấp dẫn."
Ngón tay của anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, từng ngón thon dài.
Thẩm Chanh biết anh nói hấp dẫn là có ý gì.
Môi đỏ như son, bộ dáng tóc tai rối bời nũng nịu, không phải là rất hấp dẫn sao ....
Cô mất tự nhiên ho khan một tiếng, "Ăn một bữa cơm cũng cảm xúc dâng trào như vậy sao."
"Còn không phải do em trêu chọc."
Anh vừa nói xong, môi mỏng không có dấu hiệu nào liền phủ lên, vừa gặm vừa cắn triền miên một phen.
Sau khi người giúp việc ký nhận, liền nghĩ mang thứ đó đi vào, lại thấy bên trong đang trình diễn hình ảnh không thích hợp cho trẻ em.
Vì vậy yên lặng cúi đầu xuống đặt gói to ở cửa ra vào, giống như chạy trốn lui ra ngoài.
Kết thúc nụ hôn này, Thẩm Chanh đi qua mang gói to tới, tức giận quăng tới trên bàn: "Của anh."
Thi Vực đến nhìn cũng không nhìn, lại cưỡng chế kéo cô vào trong *** lần nữa, nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Bảo bối, chúng ta rất nhanh có thể ngủ thật tốt rồi."
Giọng nói của anh rõ ràng rất trầm thấp, nói ra lại là lời nói một phen mờ ám như thế, Thẩm Chanh nghĩ đến trêu đùa xuân sắc vô biên trước đó, bất giác liền đỏ mặt.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Thi Vực ngược lại thả cô ra, sau khi thử nhiệt độ món ăn, liền gọi quản gia đến đổi một bàn nóng.
"Anh luôn đổi món ăn như vậy, không sợ em đói ૮ɦếƭ à?"
"Không phải có anh ở đây ư, tùy em ăn."
"...."
Người đàn ông này từ sáng đến tối .... !
Tuy rằng Thi Vực không có xem đồ Thẩm Chanh mua cho anh, nhưng đến lúc xế chiều, vẫn sai người ủi tốt quần áo mới, mặc vào người.
Chưa bao giờ mặc tây trang ở trong nhà, đây vẫn là lần đầu tiên.
Thẩm Chanh nhìn, chỉ cảm thấy ánh mắt của mình cũng không tồi, bộ đồ này mặc ở trên người anh, còn đẹp mắt hơn người mẫu trên quảng cáo.
Đàn ông ưu tú quả nhiên đều có thể khống chế hoàn mỹ ở trên bất kỳ lĩnh vực nào.
Đợi ở thư phòng xem văn kiện với anh, Thẩm Chanh lại nhìn đến có chút ngây dại rồi.
Thi Vực thấy cô thừ người, chỉ nghĩ rằng cô nhàm chán, giơ lên tay chỉ chỗ bên cạnh, ra lệnh: "Tới đây."
Thẩm Chanh cố ý mèo nheo, không hề có chút tích cực, đến khi Thi Vực lộ ra vẻ không kiên nhẫn rõ ràng, mới đi qua ngồi ở bên cạnh anh.
Thi Vực quay đầu hỏi cô: "Sơ yếu lý lịch của em đâu?"
Thẩm Chanh nghe tiếng, sửng sốt: "Thật sự phải điền?"
Anh không phải là ông chủ lớn sao, tùy tiện xếp một chức vị cho cô, hoàn toàn là chuyện rất dễ dàng.
Thi Vực lạnh mặt: "Em nghĩ sao?"
Được rồi, ông chủ lớn thiết diện vô tư.
Thẩm Chanh không có hứng thú đứng dậy, rút phần sơ yếu lý lịch lúc trước vụng trộm nhét trở về ra, liền ngồi điền bên bàn làm việc của Thi Vực.
"Sáng mai anh đi công ty, buổi sáng em bảo người ta đưa sơ yếu lý lịch đi quầy lễ tân của tập đoàn Đế Cảnh, bọn họ sẽ giao cho người chủ khảo."
Còn có người chủ khảo?
Thẩm Chanh cảm thấy mình thật chính là nhàm chán .... Tâm tình càng thêm không cao: "À."
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Thẩm Chanh đi tắm rửa, Thi Vực vẫn ở phòng sách xem số liệu mới nhất mà cấp cao công ty truyền tới.
Từ sáng đến tối, lúc nào anh cũng bận không hết việc.... Thẩm Chanh nằm ở trên giường chờ anh, chán đến ૮ɦếƭ, lấy điện thoại di động ra chơi một lúc.
Vừa định để xuống, lại trông thấy Thi Vực đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy trong tay cô còn cầm di động, Thi Vực đi qua, một phát túm lấy, giọng cực kỳ lạnh: "Quên anh nói gì rồi à? Nhiều nhất chỉ có thể năm phút đồng hồ."
Thẩm Chanh không vui: "Vừa đúng năm phút!"
Kể từ sau khi mang thai, cô bị cấm rất nhiều hoạt động, ví dụ như uống R*ợ*u và chơi điện thoại ....
Bác sĩ nói phóng xạ điện thoại còn mạnh hơn máy vi tính, sẽ tạo thành ảnh hưởng với sự phát triển của cục cưng, nhất là đừng nằm ở trên giường nghịch điện thoại, sẽ tổn thương ánh mắt.
Thi Vực không nói một lời, trực tiếp đè ép Thẩm Chanh ở Dưới *** thể, lấy tay chống đỡ thân thể lên, tránh đè đến cô, "Năm phút đồng hồ? Có muốn đi xem máy giám sát không, hửm?"
,
"...."
Giám sát?
Thẩm Chanh thật sự cảm thấy, người đàn ông này quá bá đạo rồi...
Cô không nói gì nữa, một chữ cũng lười phải nói, dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Thi Vực xoay người nằm ở bên cạnh cô, ôm cô vào trong ***, để cô gối lên khuỷu tay của anh.
Đến khi hô hấp của Thẩm Chanh trở nên đều đều, sau khi ngủ thiếp đi, anh mới nhẹ nhàng nâng nâng đầu của cô, dịch chuyển khỏi cánh tay của mình.
Hôn xuống trán cô một cái, sau khi chỉnh thấp độ sáng của đèn ngủ, anh mới đứng dậy đi phòng tắm.
Sau khi tắm rửa xong đi ra, Thi Vực đi qua nằm cạnh cô, cũng là tư thế vừa rồi, ôm cô, nhắm mắt lại.
Phía chân trời, đã hơi lộ ra màu trắng bạc.
Mảng lớn đám mây tụ tập ở chân trời, như là ngâm máu, hiện ra màu đỏ lạnh nhạt.
Thi Vực trở mình, mở mắt ra liền nhìn thấy tư thế ngủ cực kỳ không văn nhã của Thẩm Chanh, gác một chân dài trắng muốt lên trên người anh.
Môi mỏng đỏ bừng khẽ mở ra, một túm tóc tai rối bời ở trên môi của cô, gợi cảm lại hấp dẫn.
Thi Vực nửa chống gò má, tay kia *** môi của cô, đầu ngón tay lưu luyến quên về trên môi cô.
Qua một hồi lâu, mới vén tóc trên môi cô lên.
Khóe miệng anh treo một nụ cười lười biếng, dường như có thể mê hoặc người hãm sâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc