Chọc Giận Bảo Bối - Chương 21

Tác giả: Hề Yên

Ánh mắt mang theo sát khí trực tiếp phóng tới, Đường Diễm nhẹ ho một tiếng, lui về phía sau hai bước.
"Khụ!"
"Nếu tôi biết cô ấy chính là người trước trong truyền thuyết kia của cậu, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cô ấy để ra tay."
"Cái kia, cậu không nhìn thấy tôi."
"Coi như vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì đi."
Sự tình đã phát triển đến mức này, còn có thể coi như chưa phát sinh chuyện gì sao?!
Nếu có thể, Mộ Bạch cũng không tức giận như vậy.
Cho nên loại lời nói không có dinh dưỡng này, chắc hẳn cũng chỉ có Đường Diễm - loại mặt hàng này mới nói ra được.
"Tôi còn có việc, đi trước đây!"
Nhìn người họ Mộ trước mặt đang tái mặt, hận không thể cho xé nát người khác, Đường Diễm cảm thấy vẫn là tẩu vi thượng sách.
Quay người lại, thấy Thi Vực đúng lúc đi về phía bên này.
Vì tránh liên lụy người vô tội, Đường Diễm bước nhanh đi lên trước, tốt bụng nhắc nhở Thi Vực: "Mộ Đại Thiếu Gia đang sầu chung thân đại sự của cậu ta, chớ chọc cậu ta. Đi, chúng ta đi uống một ly."
Sáng sớm đã đi uống một ly?
Thi Vực coi như không thấy anh ta, ánh mắt sâu thẩm và sắc bén nhanh chóng đảo qua bốn phía.
Thái độ rất rõ ràng, là đang tìm người.
Chỉ là, lại không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Đầu tiên là bị mỹ nữ khinh bỉ một phen, rồi bị Mộ Bạch thoá mạ một trận, bây giờ còn bị Thi Vực không đếm xỉa.
Đường Diễm đột nhiên cảm thấy, không được yêu mến nữa
"Cậu muốn dùng ánh mắt oán trách trời đất này độc sát ai?"
Cuối cùng Thi Vực liếc mắt nhìn anh ta một cái, đáng tiếc lời nói ra lại tuyệt đối không êm tai.
Đường Diễm liếc anh một cái, một bộ dáng kiêu ngạo, "Cậu quản được tiểu gia tôi sao?"
Thi Vực nghe được chút ý tứ trong giọng nói của anh ta, không nhịn được nâng khóe môi đẹp mắt lên, "Bị phụ nữ bỏ rơi cũng không phải là lần đầu tiên, cậu tuyệt đối đừng một khoản tiền rất lớn."
"Cậu mới bị bỏ rơi, cả nhà cậu đều bị người bỏ rơi! Còn có, cậu có ૮ɦếƭ thì tiểu gia cũng sẽ không ૮ɦếƭ!"
Đường Diễm tức giận khó nhịn, xưa nay luôn là anh bỏ rơi người khác, có lúc nào bị người bỏ rơi qua?
Tự sát, quá coi trọng anh rồi.
Thi Vực giương môi khẽ cười, "Thẹn quá hóa giận là phản ứng phụ nữ mới có."
"Stop đê.. ...." Đường Diễm lườm anh một cái, hừ lạnh một tiếng, "Tiểu gia không muốn nói nhiều nửa câu với loại "Xử nam" như cậu, như vậy sẽ sỉ nhục chỉ số thông minh của tiểu gia!"
"À? Cậu đây là ngại khuôn mặt xinh đẹp đó quá nhạt nhẽo vô vị sao?" Ánh mắt Thi Vực lạnh hẳn đi, tuôn ra một chút sát khí.
"Sao nào, cậu còn muốn mang tiểu gia đi phẩu thuật thẩm mỹ à."
"Không, phẩu thuật thẩm mỹ quá tùy tiện rồi."
"Dung nhan tuyệt thế của tiểu gia khiến ngàn vạn thiếu nữ say mê, hoàn toàn không cần phải phẩu thuật thẩm mỹ làm gì."
"Vậy hủy duy thì sao?"
"Không suy tính đến!"
"Cậu nói thì không tính."
Một quyền quẳng xuống, Đường Diễm hoàn toàn không kịp trốn.
Trên mặt tuấn mỹ lập tức nổi lên một mảnh máu ứ đọng, càng tăng thêm cho anh ta vài phần sắc thái.
"Thi Vực cậu - lão xử nam này!"
"Đồ biến thái! Lão hồ ly!"
"૮ɦếƭ già cũng không có người nào phá thân cho cậu!"
"Quá không biết xấu hổ rồi..."
Có chút hứng thú nhìn côn đồ xù lông trước mắt, Thi Vực rất bình tĩnh.
Xem ra chuyện bãi rác lần trước còn chưa đủ nổi sóng ....
Ừ, lần sau có cần phải càng mãnh liệt hơn không.
Không ngờ tránh thoát một quyền của Mộ Bạch, lại chịu một quyền của Thi Vực.
Dưới sự phẫn nộ, Đường Diễm quay đầu bước đi.
Đi thì đi, lại còn đi ra một loại tư thái giận dỗi ....
Thi Vực quay đầu lại.
Không biết Mộ Bạch đã đi từ bao giờ rồi.
Lần nữa ngắm nhìn bốn phía, vẫn không có nhìn thấy bóng dáng Thẩm Chanh, nhíu chặt mày, ánh mắt của anh dần trở nên thâm trầm ....
"Ầm!"
Cửa vừa mới thay chưa tới hai ngày, bị Thẩm Chanh dùng một cước đá văng.
Động tĩnh lớn như vậy, Thẩm Trung Minh đang ở trong phòng bếp làm thịt gà liền giật bắn người, tay khẽ run rẩy, dao phay bay ra ngoài.
Rơi xuống, sống dao vừa vặn nện vào chân của ông.
"Ây da! A a a ...."
Một trận kêu rên thê thảm truyền ra từ trong phòng bếp.
Thẩm Chanh đi vào phòng bếp, thấy Thẩm Trung Minh đang ngồi xổm trên mặt đất che chân kêu thảm thiết.
Âm thanh thật sự là quá chói tai, khiến cô không nhịn được muốn đánh cho ông bất tỉnh đi.
Một hồi lâu sau, Thẩm Trung Minh mới chậm rãi đi đến: "Con gái, con không thể khách khí một chút với cánh cửa mới của chúng ta sao?"
Cửa kia phải tốn 1800 đồng, nếu lại bị đá hỏng nữa, trái tim không phải sẽ bị bể nát ư.
Thẩm Chanh liếc nhìn ông một cái, "Ừm... Đau lòng tiền sao."
Quả nhiên là hiểu cha chỉ có con gái, Thẩm Trung Minh vịn tủ bát đứng dậy, thở dài một tiếng: "Có thể không đau lòng sao? Đây chính là năm trăm vạn...."
Thẩm Chanh nheo mắt, té ra là đang nhớ thương khoản tiền kia!
"Con nói này ma bài bạc, rõ ràng không bỏ được tiền, sao lúc đó lại dứt khoát như vậy?"
Thẩm Trung Minh rửa sạch sẽ con dao phay, vừa băm gà vừa nói: "Cha chính là tham hơn nữa, cũng không thể để người khác bắt nạt con gái của cha nha! Tiền so với con, cũng chỉ có thể dẹp sang một bên."
Hai tay Thẩm Chanh khoanh tay dựa vào bên cạnh cửa, nhíu mày không nói gì.
Thẩm Trung Minh ung dung tự nhiên nói: "Nghĩ đến hành động vĩ đại ngày đó, cha cũng muốn cho mình 100 like."
Thẩm Chanh: "...."
Ầm!
Cửa phòng bếp bị cô dùng sức đóng sầm, Thẩm Trung Minh cảm thấy cả phòng bếp đều run rẩy lên.
Nhìn cửa vẫn chưa ổn định, tay cầm dao phay dừng ở giữa không trung, nét mặt già nua giật giật.
Sở thích sập cửa không có vấn đề gì, mấu chốt là phải lý trí.
Sập cửa nhà mình có ba chỗ xấu: Một, phải xài tiền; hai, phải xài tiền; ba, vẫn phải xài tiền!
Sập cửa nhà người ta có ba chỗ tốt: Một, không tốn tiền; hai, không tốn tiền; ba, vẫn là không tốn tiền!
Ba giờ sau, cuối cùng canh gà hầm cách thủy cũng xong rồi.
Mới uống một ngụm, Thẩm Chanh liền phun ra....
Từng thấy xem đường trở thành muối, cũng đã thấy xem vị tinh thành muối, đặc biệt sao, vậy mà còn có thể ngu xuẩn xem bột mì thành muối!
"Không dễ uống?" Thẩm Trung Minh mơ hồ ý thức được, biết mình lỡ tay rồi.
"Cha uống thử xem."
Thẩm Trung Minh dùng thìa quấy động canh gà tràn đầy trong chén trắng một chút, lấy dũng khí uống một ngụm.
Vẫn chưa nuốt xuống bụng, ngũ tạng lục phủ cũng đã cuồn cuộn rồi.
Ông thật sự ép buộc mình nuốt canh xuống, sau đó nói: "Con gái, con chờ, cha làm lại từ đầu."
"Vẫn là thôi đi." Thẩm Chanh nhíu mày, dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía ông, "Chỉ số thông minh thật sự là cứng ngắc tổn thương."
Không đợi Thẩm Trung Minh đưa ra phản ứng, cô lại ném xuống một câu: "Con ra ngoài đi dạo."
Vừa ra khỏi nhà, liền gặp mặt bà Lý Thẩm Nhi hàng xóm mua thức ăn trở về.
Thẩm Chanh theo bản năng xoay người, muốn tránh đi.
Nào biết bà Lý Thẩm Nhi tinh mắt, liếc nhìn liền nhìn thấy cô, "Chanh Tử Chanh Tử, cháu chờ một chút, ta có lời muốn hỏi cháu."
Thẩm Chanh không thể không dừng bước lại, quay đầu lại lễ phép gọi: "Bà Lý Thẩm Nhi."
"Ôi." Bà Lý Thẩm Nhi đáp lại một tiếng, sau đó nhăn lông mày tràn đầy nếp nhăn lại, "Chanh Tử à, nói với bà Lý Thẩm Nhi, rốt cuộc ngày xem mắt đó xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì, chính là không hợp mắt."
"Cháu cũng đừng lừa gạt bà, lão Lý đã nói cho bà biết, nói ngày đó các người tan rã trong không vui, còn cải vả nữa."
"Không có ồn, chỉ là lời nói lớn tiếng một chút."
"Cháu - đứa nhỏ này, lòng dạ rất tốt, nhưng mà tính tình hơi lớn." Bà Lý Thẩm Nhi vỗ vỗ tay của cô, chân thành thấm ý nói: "Chuyện kia qua đi thì thôi, con cũng chớ để ở trong lòng. Về sau có cơ hội, bà Lý Thẩm Nhi sẽ xem xét thêm cho con một gia đình trong sạch ...."
"Vâng."
Thẩm Chanh nhếch môi, cười đến gió thoảng mây trôi.
Một chữ gọn gàng, khiến người ta nghe không ra ý định của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc