Chọc Giận Bảo Bối - Chương 209

Tác giả: Hề Yên

Trong sảnh cũng có người nhận ra Thi Vực, đặc biệt H**g phấn tiến đến gần: "Thi thiếu, trùng hợp như vậy, anh cũng tới đây?"
Thi Vực liếc mắt nhìn anh ta, cũng không nói gì.
Người nọ cúi đầu khom lưng: "Nếu biết Thi thiếu ở thành Đô, tôi nhất định đã sớm đi chào hỏi rồi."
Thi Vực hoàn toàn không nhớ gặp người này khi nào, cho nên chỉ lạnh lùng ừ một tiếng.
Người nọ giống như nhận được khích lệ, bắt đầu nói liên tục, ý đồ khiến Thi Vực nhớ tên được của anh ta.
Nhưng Thi Vực hoàn toàn không có hứng thú với người như vậy, đối thoại với anh ta, lúc nói nhiều nhất cũng không nhiều hơn ba chữ.
"Thi thiếu tới tham gia bữa tiệc này, đúng lúc chủ nhân cũng cùng họ, là thân thích liên quan sao?"
Bởi vì giữa Thi Vực và Thi Diệu Quang có ngăn cách ăn sâu bén rễ, cho nên Thi Vực chưa bao giờ sẽ đề cập quan hệ giữa hai người ở trước mặt người ngoài.
Mà người ta cũng không biết Thi Vực và Thi Diệu Quang là hai cha con, cho nên đều cố ý vô ý tìm hiểu tin tức.
Lúc này cuối cùng Thi Vực cũng có một chút phản ứng với lời nói của anh ta, nhưng thái độ lại lạnh lùng đến cực điểm: "Không quen biết."
Người nọ còn muốn hỏi gì đó, nhưng trên mặt Thi Vực đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Không biết phương thức tiếp cận của mình sai ở chổ nào, cũng không dám nói nhiều tiếp nữa.
Dù sao Thi Vực này là nhân vật lớn có thể hô mưa gọi gió, không phải một quản lý nghiệp vụ nho nhỏ như anh ta có thể chọc được, vì vậy đành phải ngượng ngùng và mất mát rời đi.
Vào lúc này, Thẩm Chanh lưu luyến quên về ở trước cả bàn R*ợ*u ngon.
Từ xa, Diệp Cẩn đã thấy được bóng dáng của cô.
Liếc nhìn liền nhận ra cô, Diệp Cẩn nói một câu xin lỗi không tiếp được với người bên ngoài, liền đi về phía Thẩm Chanh.
Rất nhanh đã đi tới, tiện tay bưng một ly R*ợ*u cho cô, "Cũng không phải người ngoài, muốn uống thì uống, để ý cái gì?"
Thẩm Chanh giương mắt nhìn cô ta một cái, cũng không nhận: "Chúng ta có quen sao?"
Sắc mặt Diệp Cẩn vẫn như thường, cười yêu mị: "Theo như vai vế, nói như thế nào, cô cũng phải gọi tôi một tiếng mẹ chồng."
Thẩm Chanh nghe tiếng, cười khẽ nói: "Đúng vậy, cô thật sự là nhìn có vẻ già hơn tôi rất nhiều, nhưng cô có tư cách làm mẹ chồng tôi sao?"
"...."
"Ừm... Tâm tình tốt, miễn cưỡng có thể gọi cô một tiếng dì, tâm tình không tốt,.... gọi cô là bà lão."
"Cô!...."
Diệp Cẩn nổi giận.
Độ tuổi này của cô ta tương đối lúng túng, tuy rằng không nhỏ hơn Thi Diệu Quang nhiều lắm, nhưng cũng ba mươi mấy rồi.
Hoàn toàn không cách nào so sánh được với Thẩm Chanh thủy nộn, lúc này sợ nhất người khác nói cô ta già.
Không ngờ Thẩm Chanh lại sẽ nói cô ta như vậy!
Đúng lúc đó, Thi Vực phát hiện Thẩm Chanh không ở bên cạnh, nhìn chung quanh một lần.
Lúc nhìn thấy Thẩm Chanh ở cùng Diệp Cẩn, sải bước liền đi tới bên đó.
Lúc cách bọn họ còn vài bước xa, nhìn thấy trong tay Diệp Cẩn bưng hai ly R*ợ*u, một ly trong đó như đang muốn đưa cho Thẩm Chanh.
Thi Vực đi qua dùng một tay ôm cô vào trong ***, thấp giọng nói: "Chạy loạn làm gì?"
Thẩm Chanh không an phận động vài cái ở trong lòng anh: "Em tới đây ngửi R*ợ*u."
Thi Vực coi như không thấy Diệp Cẩn ở bên cạnh, bàn tay to nhẹ nhàng sờ lên tóc Thẩm Chanh: "R*ợ*u mạnh, không cho phép ngửi."
Diệp Cẩn ở một bên bị một câu nói như vậy của anh làm tức giận không nhẹ, nhưng nhiều năm qua đã sớm rèn luyện ra một thân diễn xuất, cười nói thân mật: "Tiểu Vực, thật không nghĩ tới con sẽ trở về chúc mừng ngày kỷ niệm kết hôn của ta và cha con ...."
Đối với Thi Vực, Diệp Cẩn hoàn toàn không chán ghét nổi.
Thi Vực đến nhìn cũng lười nhìn cô ta một cái, cánh tay kiên quyết nắm cả bờ vai của Thẩm Chanh, xoay người muốn bỏ đi.
Sau lưng, lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét lên đầy kinh hãi.
Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn, chỗ cổ áo Diệp Cẩn đã ướt một mảnh, vừa nhìn đã biết là R*ợ*u đổ lên.
Cô ta mặc một bộ váy thấp *** màu trắng, hiện tại dán sát ở trước ***, như ẩn như hiện.
Thi Vực vừa xoay người lại, Thẩm Chanh liền nhắc nhở một câu ở bên tai anh: "Váy cô ta bị dính ướt rồi."
Vừa dứt lời, lúc ánh mắt Thi Vực còn chưa tiếp xúc đến Diệp Cẩn, liền dời về phía nơi khác.
Nhìn Diệp Cẩn trong nháy mắt liền thay ra vẻ mặt uất ức, Thẩm Chanh cảm thấy cô ta muốn sinh sự.
Quả nhiên, sau một phút, cô ta lên tiếng: "Ta biết con không thích ta, nhưng hôm nay con thật sự hơi quá đáng, sao có thể giội R*ợ*u ta chứ?"
Vào lúc cô nói lời này, R*ợ*u chảy xuống theo cổ áo của cô ta.
Áo trước *** cô ta vốn đã mỏng, lúc này nhìn có vẻ càng thêm một mảnh sáng loáng, cảnh xuân rộng mở.
Cô ta cũng không đưa tay đi che giấu, chỉ dùng tay lau R*ợ*u trên mặt, vẻ mặt uất ức.
Đã có rất nhiều người, sau khi nghe thấy tiếng nói của cô ta, cố tình vô ý nhìn về phía này.
Thẩm Chanh chỉ cảm thấy một trận phiền lòng.
Cô giội R*ợ*u cô ta từ bao giờ rồi?
Diệp Cẩn nhìn cô một cái, lại nói tiếp: "Tuy rằng ta không biết chị Ôn Uyển nói với con cái gì, khiến con có ấn tượng ban đầu vào trước là chủ, do đó có thành kiến với ta. Nhưng từ nay về sau, tất cả mọi người là người một nhà, tại sao ta muốn đối với con thật tốt, con lại không lĩnh tình chứ?"
Cô ta vừa nói như vậy, lại nhắc tới Ôn Uyển, như là đang nói cho người khác biết, Ôn Uyển ngoài mặt gió thoảng mây trôi, thực ra là tiểu nhân tâm cơ thâm trầm.
Thẩm Chanh vốn không có ý định để ý cô ta.
Nhưng vừa nghe cô ta đỗ lỗi đến trên người Ôn Uyển, liền cảm thấy trong lòng không vui.
Một tiểu tam đoạt chồng của người khác, lại thành có lý rồi?
Một đám khách mời đều đang nhìn, lúc này muốn nói không phải cô hất R*ợ*u, chắc hẳn sẽ không ai tin tưởng.
Nếu cô ta thích diễn trò như vậy, cô theo cô ta là được rồi.
"Người phụ nữ đến con trai của chồng mình cũng ngấp nghé, ai muốn làm người một nhà với cô?"
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn để tất cả mọi người ở hiện trường nghe được rất rõ ràng.
Diệp Cẩn hoàn toàn ngây ngốc, sững sờ nói không ra lời.
"Thật đáng tiếc, chồng tôi không có hứng thú với loại hàng phụ nữ như cô."
Thẩm Chanh rõ ràng đang cười, nhưng là lại làm cho người ta có một loại cảm giác không giận tự uy.
Chúng khách mời đều bị loại biến chuyển kịch tính này làm cho có chút choáng váng đầu, rối rít châu đầu ghé tai.
"Chậc chậc, tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là con trai của cô ta, sao loại chuyện này cũng làm ra được?"
"Người phụ nữ này vốn là một tiểu tam, đương nhiên nhìn thấy đàn ông liền muốn câu dẫn."
"Aizz, việc nhà này thật là làm cho người ta xem không hiểu."
Mắt thấy dư luận nhanh chóng phát triển về phía không có lợi cho mình, mặt Diệp Cẩn trắng bệch, "Cô đừng có nói hươu nói vượn!"
Thẩm Chanh không nhịn được cười nhạo một tiếng, nhưng không có nói thêm gì nữa.
Lúc này, Thi Diệu Quang được mọi người vây quanh cuối cùng cũng phát hiện được động tĩnh bên này, vừa thấy được Diệp Cẩn, liền vội vàng đi tới.
"Sao rồi?" Nhìn thấy cảnh tượng trước *** Diệp Cẩn, Thi Diệu Quang vội *** khoác phủ lên trên người cô ta.
Lúc này Diệp Cẩn đã hoàn toàn mất thể diện, ngón tay chỉ về phía Thẩm Chanh, khóc không ra nước mắt: "Cô, cô ta vu oan em ...."
Thẩm Chanh liếc xéo cô ta, từ chối cho ý kiến mở miệng, "Vu oan cô?"
Thi Diệu Quang thấy bộ dạng Diệp Cẩn như vậy, trái tim đau gần ૮ɦếƭ, ánh mắt lạnh lẽo, muốn nổi giận, nhưng nghĩ đây là trường hợp công cộng, cố gắng nhịn xuống.
Ông ta thấy Thẩm Chanh có chút quen mặt, nhưng hoàn toàn không nhớ ra đã gặp nhau ở nơi nào.
Ông ta nổi giận đùng đùng, hoàn toàn không chú ý đến Thi Vực bên cạnh Thẩm Chanh, chỉ cố nén lửa giận nói: "Người tới, mời vị tiểu thư này đi ra ngoài!"
Một đám bảo an đi lên muốn kéo Thẩm Chanh, lúc này một giọng nói lạnh lùng đến cực điểm vang lên: "Ai dám?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc