Chọc Giận Bảo Bối - Chương 195

Tác giả: Hề Yên

Tuy rằng ánh mắt kia rất nhỏ, nhưng Thẩm Chanh vẫn nhạy cảm bắt được tin tức trong đó.
Trong lòng cô dâng lên một cổ cảm giác xấu: Cô thường hay nhìn thấy thần thái như vậy ở trong mắt một người, đó là lúc Thi Vực đang nhìn cô.
Chỉ là, bây giờ cô không có tâm tư hỏi đến ý tứ trong ánh mắt đó là gì.
Cô khẽ hất càm lên, nhàn nhạt mở miệng, "Em trai của tôi đâu?"
Mạc Cẩn ung dung thản nhiên cười cười: "Tôi rất nhanh sẽ thả cậu ta trở về."
Thẩm Chanh thật không ngờ anh ta sẽ cho ra một câu trả lời như vậy, hơi có chút kinh ngạc, cũng rất nhanh khôi phục nguyên trạng.
Mạc Cẩn nhìn cô, tiếp tục nói: "Nhưng có một điều kiện."
Điều kiện?
Cô quả nhiên là đã đánh giá cao anh ta.
Thẩm Chanh nhẹ hít một hơi, lại chậm rãi phun ra một chữ: "Nói."
Mạc Cẩn nhìn cô, khóe môi khẽ giương lên, giọng điệu cũng rất nghiêm túc: "Tôi muốn em ở lại, làm người phụ nữ của tôi." Anh ta dừng một chút, "Chỉ làm người phụ nữ của một mình tôi."
Đây coi như là điều kiện gì?
Thẩm Chanh khẽ cười một tiếng, giọng nói lại càng lạnh như băng: "Tôi nghĩ tổng thống đại nhân đã tìm sai đối tượng rồi. Thứ nhất, tôi đã có chồng. Thứ hai, tôi không có hứng thú với anh."
Mạc Cẩn hoàn toàn không thèm để ý thái độ của Thẩm Chanh, mà là dời chủ đề: "Tôi biết tên em, Thẩm Chanh."
Giống như là vì quen thuộc với cái tên này, giữa răng môi lại trằn trọc một lần nữa: "Thẩm Chanh ...."
Nghe được tiếng nói của anh ta, Thẩm Chanh đột nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: "Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn không thích ngoài trừ chồng tôi, có người đàn ông khác gọi tên của tôi, đặc biệt là anh!"
Không ngờ, Mạc Cẩn lại nói: "Tôi không ngại chuyện em đã kết hôn."
Thẩm Chanh lạnh lùng nhìn anh ta, trước khi đến, thậm chí cô đã nghĩ tới ૮ɦếƭ, nhưng chỉ thật sự không ngờ sẽ là cục diện như vậy.
Vốn cho rằng gặp phải là kẻ địch, cô cũng đã làm xong chuẩn bị, không ngờ người này tốn công tốn sức, lại chỉ là vì muốn cô đi đến làm người phụ nữ của anh ta.
Thật buồn cười.
Mà đúng lúc này, cửa gỗ nặng nề hoa lệ mở ra lần nữa, Mạc Cẩn xoay người đi ra ngoài.
Mười người đàn ông sắp xếp chỉnh tề ở bên ngoài, không khiêm tốn cũng không kiêu căng cúi mình chào anh ta: "Tổng thống đại nhân."
Trước khi rời đi, Mạc Cẩn lưu lại một câu: "Mang cô ấy trở về phòng."
*
Thẩm Chanh làm sao cũng không ngờ, mình sẽ bị nhốt ở trong phủ tổng thống.
Lần này, thậm chí đến đường sống phản kháng cũng không có.
Gian phòng xa hoa đến mức tận cùng, lớn đến kinh người.
Có người làm, có bác sĩ, có chuyên gia phụ trách hầu hạ cô, tất cả ăn mặc ngủ nghỉ đều có thể hoàn thành ở bên trong.
Thẩm Chanh ngồi trên ghế sofa, yên tĩnh dị thường.
Vị trí này, có thể tiếp xúc đến nhiều ánh mặt trời hơn, nhưng sắc trời bên ngoài vẫn không thể ức chế càng ngày càng mờ.
Cả ngày, vẫn chưa nhận được một chút tin tức.
Không biết tình huống bên kia, mà mình lại bị nhốt ở chỗ này, bị người giam giữ.
Từ buổi sáng đến hiện tại, cô vẫn chưa ăn cơm, thậm chí đến nước cũng không uống một ngụm.
Đúng lúc đó, có người làm bưng nước tới đây cho cô, cô không nhận, chỉ lạnh lùng phun ra một câu: "Cút ngay."
Người làm bị cô dọa đến tay run lên, cuống quít thu tay về.
Trong phòng chỗ sáng chỗ tối đều là người, một khắc không ngừng giám thị cô, cô rất không thích loại cảm giác này.
Đến bữa tối, người làm đưa tới đồ ăn phong phú.
Thẩm Chanh không muốn ăn, nhưng lại không thể không bắt buộc mình ăn, dù sao chỉ có dự trữ thể lực, mới có khả năng rời đi.
Cô từ từ đưa từng món vào trong miệng, ăn đến khi trong dạ dày có chút buồn nôn, liền dừng lại, chờ thoải mái một chút lại tiếp tục.
Cuối cùng, Thẩm Chanh vẫn không ăn được bao nhiêu.
Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bắt đầu quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Gian phòng này, nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà tổng thống, nói cách khác, không có khả năng nhảy cửa sổ.
Huống hồ, bây giờ cô còn đang mang thai.
Nhìn đêm tối bên ngoài cửa sổ, tay nhỏ rũ ở bên người từ từ buộc chặt, cô chậm rãi nhắm mắt lại....
Mạc Cẩn căn dặn người làm, cách mỗi một tiếng phải đi báo cáo với anh ta một lần về tình huống của Thẩm Chanh.
Lúc nghe người làm nói, Thẩm Chanh bởi vì nguyên nhân mang thai nên ăn không ngon, khóe miệng của anh ta khơi gợi một nụ cười cực kỳ ôn nhu.
Lời nói ra, lại làm cho người ta lạnh lùng: "Suýt chút nữa quên mất, thứ trong bụng cô ấy."
Ngay sau đó sai người gọi điện thoại cho bác sĩ của anh ta: "Có thuốc gì có thể phá bỏ thai nhi, lại không làm tổn thương cơ thể người mẹ không?"
Đêm, đang sâu.
Vận dụng tất cả nhân lực tài lực, cuối cùng Thi Vực cũng tra được vị trí cụ thể giam giữ Thẩm Mộc.
Địa điểm giấu người ở một nhà xưởng bỏ hoang, vị trí địa lý rất hoang vu, trong mười dặm xung quanh gần như không có hộ gia đình nào.
Mà lúc này, nhóm người của Thi Vực và Tần Cận, đang ẩn thân ở vùng lân cận của nhà xưởng, chung quanh không có vật để ẩn nấp nào.
Một khi bọn họ lao ra, cũng chỉ có thể cứng đối cứng chém giết một trận với đối phương.
Toàn bộ điện thoại của Thi Vực và Tần Cận, cùng với một nhóm lớn sát thủ đều tắt máy, đến hô hấp cũng thả ổn định, để tránh kinh động kẻ địch.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, giữa mọi người không có bất kỳ đối thoại nào, đều im lặng nhìn chằm chằm cửa nhà máy, quan sát hoàn cảnh ác liệt này.
Lại qua khoảng mười phút, cuối cùng đợi đến thủ vệ ăn cơm xong đi tới thay ca.
Sau khi làm xong giao nhận đơn giản, người tới sau đó tuần tra mang tính tượng trưng một chút, an vị dựa vào cửa ra vào rỉ sắt tróc ra ở sau lưng, bắt đầu ngủ gật.
Canh giữ chỗ này lâu như vậy, cũng không thấy có người nào đến, bọn họ đã sớm buông lỏng cảnh giác.
Thi Vực chờ chính là thời điểm này, nhưng vì lý do an toàn, anh vẫn sai người đợi ở tại chỗ thêm năm phút.
"Ra tay."
Chỉ hai chữ.
Anh mấp máy môi, giọng nói tuy nhỏ, nhưng giọng điệu lại giống như thần nghịch chuyển sinh tử.
Trước khi đến Thi Vực đã phân phó, trận chiến này, chỉ cầu tốc chiến tốc tanhg.
Nếu không ở dưới tình huống không rõ nhân số cụ thể của đối phương, rất dễ dàng thất bại.
Vào lúc này, trong lòng tất cả mọi người thầm hiểu, cố gắng hết mức thả nhẹ bước chân, động tác lại nhanh chóng vọt tới.
Chưa tới nửa phút, bốn phía và bên trong nhà xưởng liền vang lên tiếng đánh nhau, tiếng S***g kịch liệt.
Vài người thủ vệ bị tiếng S***g đánh thức, hùng hùng hổ hổ móc S***g ra, ác chiến bằng hỏa lực với Thi Vực.
Cũng có vài kẻ bất hạnh, lúc vẫn còn đang ngủ gật liền bị bắn trúng chỗ hiểm, ngã xuống trong vũng máu.
Thế lực hai bên ngang nhau, tuy rằng thủ vệ nhà xưởng mất tiên cơ, nhưng dù sao cũng là một nhóm người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, hỏa lực cũng dần dần theo kịp.
Bởi như vậy, hai bên đánh nhau bắt đầu giằng co không dứt.
Người Thi Vực mang tới, từng người một đều là sát thủ trong nhất đẳng, nhưng dưới tình huống đối chọi tập thể như vậy, vẫn nhỉnh hơn một chút.
Sau khi giằng co hơn mười phút, đạn của thủ hạ Thi Vực đã không còn nhiều lắm, mà nhìn những thủ vệ kia, chiếm cứ lấy nhà xưởng, có tài nguyên tiếp tế bất cứ lúc nào.
Thi Vực biết tình thế không lạc quan, liền trao đổi với Tần Cận: "Tôi dẫn dắt người đi, chú mang Thẩm Mộc rời đi."
Trước khi đến đã dùng vệ tinh xác định vị trí của Thẩm Mộc, cho nên hiện tại muốn tìm được người cũng không phải việc khó với Tần Cận.
Ở thời khắc quan trọng này, Tần Cận cũng không có thời gian do dự, chỉ là đưa tay vỗ vỗ bả vai Thi Vực: "Chú ý an toàn."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc