Chọc Giận Bảo Bối - Chương 192

Tác giả: Hề Yên

Tay Mạc Khuynh Tâm còn nắm chặt dao găm, máu đã chảy xuống theo tay của cô ta, nhỏ giọt đến trên quần áo.
Vết máu đỏ tươi nhuộm mở, có vẻ đặc biệt chói mắt.
Cô ta nhìn Thẩm Chanh chằm chằm, ngay cả hai mắt cũng bắt đầu trở nên đỏ đậm: "Không vì cái gì cả."
Thẩm Chanh không tin.
Nhưng lcô biết, dù tiếp tục truy vấn nữa, cũng sẽ không làm nên chuyện gì.
Cô buông lỏng tay, theo quán tính, thân thể Mạc Khuynh Tâm ngửa dựa ra sau.
Dao găm rơi xuống, máu tươi cả bàn!
Trong quán cà phê, cuối cùng cũng có người chú ý tới vị trí góc khuất nhất.
Nhìn thấy toàn thân Mạc Khuynh Tâm bê bết máu, tất cả mọi người đều hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Thậm chí có vài người, sau khi nhìn thấy trường hợp như vậy, sợ tới mức thét chói tai: "Á! Thật là nhiều máu!"
"Giết, giết, đó là đang *** sao ...."
"Không phải chứ, anh không thấy được là hai người phụ nữ đang ở đàng kia ư, có lẽ là đàm phán không thành nên động thủ."
"Phụ nữ bây giờ, thật sự rất đáng sợ ...."
Theo người ngoài, Thẩm Chanh và Mạc Khuynh Tâm là đang trình diễn tiết mục vợ cả đấu với tiểu tam.
Nhưng chỉ có bọn họ tự hiểu lấy, đến tột cùng chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng.
Thẩm Chanh bưng ly nước lên, khẽ nhấp một ngụm.
Thả cái ly lên trên bàn một lần nữa, ngón tay thon của cô liền nhẹ nhàng gõ ở phía trên.
Một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.
Cô ngước mắt lạnh nhạt liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm, thấy cô ta đang không chút hoang mang xử lý vết thương trên tay, không khỏi nhếch môi cười: "Quả nhiên, sát thủ trải qua huấn luyện đặc biệt chính là không bình thường như vậy."
Nghe được lời của cô, động tác trên tay Mạc Khuynh Tâm dừng lại, kế tiếp ngẩng đầu nhìn cô: "Cô biết được từ khi nào?"
Thẩm Chanh hờ hững vuốt vuốt cái ly, ánh mắt đảo qua ở vị trí dưới xương đòn vai và trên *** của cô ta, "Dấu hình xăm quá rõ ràng, thật ra các người có thể suy nghĩ đến đổi vị trí. Như vậy, phần thắng lúc thi hành nhiệm vụ càng lớn hơn một chút."
Mạc Khuynh Tâm vẫn cho là, loại dấu hiệu đặc biệt như vậy, người bình thường sẽ hoàn toàn không chú ý.
Dù phát hiện, cũng tuyệt đối sẽ không dựa vào một cái dấu hiệu liền hiểu rõ thân phận chân thật của cô ta.
Người phụ nữ này, thật không đơn giản ....
Môi tinh sảo khẽ giơ lên, kế tiếp phun ra hai chữ: "Lợi hại."
Thẩm Chanh nghe tiếng, không kiềm được phát ra một tiếng cười khẽ: "Không tính là lợi hại, nhưng đối phó với cô, dư dả."
"Hy vọng cô có thể tiếp tục duy trì phần tự tin này." Mạc Khuynh Tâm nói xong, đứng lên, "Bảy ngày, tôi cho cô thêm bảy ngày. Bảy ngày sau, nếu như cô còn muốn tiếp tục giữ lại đứa bé này, vậy thì mời cô làm tốt chuẩn bị mất đi người thân."
Khom người nhặt dao găm rơi trên mặt đất lên, Mạc Khuynh Tâm vẫn không quay đầu lại chút nào liền đi ra khỏi quán cà phê.
Nhìn cô ta đi xa, Thẩm Chanh thu hồi tầm mắt, gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, cũng rời đi luôn.
Cũng cùng thời gian đó, trong phòng khách của nhà họ Tần.
Thi Vực gác hai chân, giang hai cánh tay ngưỡng dựa vào trên ghế sofa.
Giữa ngón tay của anh đang kẹp một ***, thỉnh thoảng đưa vào trong miệng hút một hơi, lại chậm rãi phun ra một vòng khói.
Vòng khói cuốn lên không trung rồi tản ra, trong nháy mắt tràn ngập trong không khí.
Tần Cận ngồi ở trên một ghế sofa khác, thuốc cũng hút một điếu tiếp một điếu.
Trong đại sảnh rộng lớn, bởi vì hai người mà trở nên sương khói lượn lờ.
"Khụ!"
Diệp Tử ngồi cách đó không xa, bị mùi TL nồng đậm này làm sặc, liền đưa tay che kín mũi.
Nhìn thấy cử động của cô, Tần Cận cúi người, ý định P0'p tắt *** ở trong gạt tàn thuốc.
"Không sao các người cứ hút đi, các người trò chuyện, tôi ra ngoài đi dạo, nhân tiện gọi điện thoại cho mỹ nhân...."
Nói xong lời này, Diệp Tử liền đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Chanh nhận được điện thoại của Diệp Tử, nghe cô nói Thi Vực ở trong nhà Tần Cận, liền bảo tài xế lái xe đưa cô đến nhà họ Tần.
Nhìn xe lái vào đây từ xa, Diệp Tử bước nhanh đi qua, mở cửa xe thay cô.
Trong lúc đỡ Thẩm Chanh xuống xe, cũng không quên nhắc nhở cô nhỏ giọng một chút.
Sau khi xuống xe, Thẩm Chanh hỏi Diệp Tử: "Có phải có manh mối rồi không?"
Diệp Tử gật gật đầu: "Nghe bọn họ nói hình như tra được một chút tin tức."
"Ừ, đi vào rồi nói."
Thi Vực vừa đốt một ***, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa ra vào, lập tức nhướng mày, bấm tắt ***, lạnh lùng nói: "Không cho phép đi vào."
Thẩm Chanh vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy anh sải bước đi về phía cô.
Vừa mới đi đến trước mặt cô, liền trực tiếp dắt tay của cô, bá đạo liền kéo cô đi ra ngoài.
Diệp Tử đứng ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt bối rối, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì ....
Tần Cận cũng đi ra, lúc đi ngang qua trước mặt cô, cúi đầu tiến đến cạnh tai cô nói một câu: "Nếu em mang thai, anh cai thuốc."
Diệp Tử: "...."
Sao đột nhiên nói đến mang thai và cai thuốc rồi?
Ngay vào lúc cô ngây ngốc, Tần Cận mờ ám nhả một vòng khói lên trên mặt cô, cười tà: "Bộ dáng ngơ ngác ngốc nghếch, anh thích."
Diệp Tử bất cẩn hít một hơi khói vào, sặc đến mặt đỏ bừng: "Khụ...khụ .... Tần Cận anh đáng ghét!"
Giống như hờn dỗi xoay người, lúc đang muốn đi, Tần Cận đột nhiên bắt được tay của cô, dùng sức kéo, Diệp Tử trực tiếp nhào vào trong *** của anh.
Tần Cận ném tàn thuốc, nắm bờ vai của cô, ý bảo cô nhìn vị trí nào đó trong vườn hoa.
Diệp Tử ho khan vài tiếng, mới nhìn lại theo tầm mắt của anh....
Trong vườn hoa, người đàn ông ngồi ở trên bàn đu dây, người phụ nữ ngồi ở trên đùi người đàn ông! Tay còn quấn ở trên cổ người đàn ông!
Hai người dựa vào rất gần, nhìn từ xa giống như đang ôm chặt nhau, dán chung một chỗ.
Diệp Tử cảm thấy, rất xấu hổ!
Vội vàng dời ánh mắt nhìn về nơi khác, Tần Cận lại xoay mặt cô lại, bắt buộc cô nhìn hai người đang mờ ám dây dưa.
Cúi đầu, tiến gần sát mặt của cô, nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ: "Em có muốn ngồi trên đùi anh?"
Vốn mặt Diệp Tử bị sặc đỏ, vừa nghe lời này của anh, lập tức liền đỏ đến càng dữ dội hơn rồi.
"Em, em mới không cần ...."
Tần Cận giương môi cười xấu xa, "Phụ nữ thích nhất là khẩu thị tâm phi, anh biết em muốn."
Anh nói xong, đưa tay trượt xuống theo cánh tay của cô, cầm tay nhỏ bé của cô, cười tùy ý: "Đi!"
"Đi chỗ nào?"
Diệp Tử trầm thấp hỏi, muốn giãy ra khỏi lòng bàn tay của anh, nhưng Tần Cận không chịu buông tay ra.
Ngược lại càng thêm dùng sức siết chặc tay của cô, bất chấp ý nguyện của cô, cưỡng chế lôi kéo cô đi về phía khác.
"Tra được cái gì sao?"
Thẩm Chanh giang chân ngồi ở trên đùi Thi Vực, ôm lấy cổ của anh, gác cằm ở trên đầu vai của anh, hỏi anh.
Thi Vực ôm eo của cô, để cô tận lực chống đỡ sức nặng thân thể lên trên người của anh, mở miệng nói: "Ngày mai, đi cứu người."
Thẩm Chanh luôn cho rằng, có anh ở đây, cô sẽ không chịu chút thương tổn nào.
Cho dù là gặp phải đối thủ mạnh mẽ như vậy, cũng sẽ là như thế.
"Ừ, biết rồi."
Cô khẽ gật đầu, lần đầu tiên, ngay cả bản thân cũng cảm nhận được ôn nhu của mình.
Trong nháy mắt ngước mắt, nhìn thấy Tần Cận và Diệp Tử nơi xa.
Trên bàn đu dây khác, Tần Cận tư thái quyến rũ mờ ám ngồi ở phía trên, Diệp Tử .... giống như có chút bối rối, đỏ mặt ngồi ở trên đùi của anh ta.
Bất giác, Thẩm Chanh cong khóe môi lên.
Có đôi khi, duyên phận chính là kỳ diệu như vậy.
Vừa thấy, liền vừa mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc