Chọc Giận Bảo Bối - Chương 180

Tác giả: Hề Yên

Nhìn thấy vẻ mặt mất mác rõ ràng của Thẩm Chanh, Thi Vực liền ngồi trên ghế sofa, tay phải nắm lấy bờ vai của cô, kéo cô vào trong иgự¢.
"Nếu em thích tiệc rượu, anh sẽ sai người làm một cái, gọi Tần Cận và Diệp Tử tới, để bọn họ nói chuyện một chút với em."
Thi Vực hiếm khi nói nhiều lời như vậy để dỗ dành một người phụ nữ, vốn cho là cô sẽ tiếp nhận, nhưng Thẩm Chanh không lĩnh tình, ngược lại càng không vui.
"Đây không gọi là tiệc rượu, gọi là tụ hội của bạn bè thân thích!"
Thẩm Chanh tránh tay của anh ra, quay lưng đi không để ý tới anh.
"Anh cứ để em buồn ૮ɦếƭ là được rồi."Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Tay Thi Vực rơi xuống trống không, sắc mặt rất khó coi, anh đột nhiên đứng dậy, xoay người đi thư phòng.
Nghe được tiếng bước chân của anh mỗi lúc một xa, trong lòng Thẩm Chanh rầu rĩ.
Bên này, lúc Thi Vực đi thư phòng, vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc thiệp mời này là ai đưa tới.
Suy nghĩ hồi lâu vẫn nghĩ không ra, liền gọi điện thoại sai Tôn Nham đi thăm dò.
Đưa những món đồ chơi lộn xộn lung tung này tới để cho người phụ nữ của anh trông thấy mà thèm, là chán sống sao.
Cùng một thời gian, nhân vật lớn đưa "món đồ chơi lộn xộn lung tung" kia không nhịn được đánh một cái hắt xì thật lớn.
Thi Vực ở thư phòng hút một điếu thuốc, hút vô cùng chậm, có một nữa đều là tự cháy rơi.
Bộ dáng của anh, như là đang lựa chọn.
Dập tắt tàn thuốc chỉ còn một chút ở trong gạt tàn thuốc, đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ quý giá, nửa tiếng trôi qua rồi.
Anh đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi thư phòng.
Muốn đi xem Thẩm Chanh có ngủ hay chưa, có đắp kín mền hay không, cho nên liền quay về phòng ngủ một lần nữa.
Từ sau khi anh đi, tư thế của Thẩm Chanh đều chưa từng thay đổi qua, vẫn đưa lưng về phía anh, lặng im bất động.
Thậm chí cô có chút tức giận nghĩ, ném lại một mình cô, cô nằm ở chỗ này, đau lòng ૮ɦếƭ anh.
Thẩm Chanh có chút rầu rĩ.
Không biết tại sao mình lại tức giận như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui cô mới suy nghĩ cẩn thận, có thể là bị người đàn ông này chiều hư rồi.
Thi Vực vào cửa vừa nhìn thấy bộ dáng của cô, sắc mặt liền trầm xuống.
Tiến lên, không nói một lời bế cô đến trên giường, phủ chăn mền lên, lạnh lùng nói: "Tại sao không nằm trên giường?"
Thẩm Chanh liếc mắt, ánh mắt chuyển đi nơi khác, không nhìn anh: "Sofa mát mẻ, em thích."
Cô sợ vừa tiếp xúc với ánh mắt của anh, nói không chừng sẽ quên bây giờ mình đang tức giận với anh.
Hai người duy trì im lặng một lúc lâu, vẫn là Thi Vực bại trận trước, anh nhíu chặt mi tâm, "Đi đi."
Chỉ cần cô vui vẻ, chuyện gì cũng dễ nói.Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Ngược lại Thẩm Chanh sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được anh đang nói cái gì.
Trong nháy mắt sau khi trong lòng hoan hô vui sướng qua đi, liền cảm thấy có chút áy náy ....
Có phải vừa rồi cô hơi náo loạn vô lý không?
Thẩm Chanh cẩn thân từng ly từng tí duỗi ngón trỏ ra nhẹ nhàng chọc mặt Thi Vực một chút, thử hỏi: "Anh tức giận rồi?"
Thi Vực thờ ơ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: "Không có."
Bộ dạng kia của anh rõ ràng chính là nói: "Anh rất tức giận, đừng chọc anh."
Thẩm Chanh thoáng nhíu mày: "Nếu không .... em không đi nữa?"
Vẻ mặt Thi Vực cũng không có biến hóa, dường như rất tỉnh táo.
Anh hơi giãn lông mày ra một chút, nhìn cô chăm chú, môi mỏng khẽ động: "Đi."
Anh nằm nghiêng ở bên người Thẩm Chanh, ôm cả người và chăn vào trong иgự¢, nhấc đầu đặt ở trên cần cổ của Thẩm Chanh, ngửi mùi hương của cô.
Qua một hồi lâu, anh cũng không nói câu gì.
Ngay vào lúc Thẩm Chanh cho là anh đã ngủ, cách chăn mền truyền đến giọng nói chìm lạnh: "Không đi, em sẽ không vui."
Cánh tay của anh căng thẳng, càng thêm dùng sức ôm chặt cô vào lòng: "Anh muốn làm cho em vui vẻ."
Thẩm Chanh ngủ một giấc tỉnh dậy, trên giường đã không còn bóng dáng của Thi Vực.
Cô chỉ nhớ rõ tối hôm qua náo tính tình với anh một trận, sau đó bất tri bất giác liền ngủ thi*p đi.
Nằm trên giường thêm một lúc, đầu óc từ từ rõ ràng, cô mới xoay người xuống giường.
Có thể có người nhét cô vào dưới cánh chim của anh, cho cô cuộc sống an ổn, để cô mỗi ngày đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, vẫn là rất hạnh phúc.
Rửa mặt đơn giản một phen, Thẩm Chanh chọn lấy một bộ váy màu trắng mộc mạc tương đối rộng rãi mặc vào, sau đó xuống lầu.
Vừa đi vào phòng khách, đã thấy trên ghế sofa đặt một cái hộp.
Cô đến gần xem xét, là một hộp quà tinh mỹ, vẻ ngoài cái hộp hoa lệ đại khí.
Mở ra xem, bên trong đựng một kiện lễ phục dạ hội.
Thẩm Chanh cười cười.
Không cần nghĩ, cũng biết là ai đưa rồi.
Để ở nơi nổi bật như vậy, hiển nhiên là hy vọng cô vừa liếc mắt liền nhìn thấy nó.
Không nghĩ đến người đàn ông này, còn có lúc cẩn thận như vậy.
Chất liệu lễ phục là lụa, là một kiện váy liền áo, màu đen.
Cô đưa tay kéo, cả bộ y phục liền trượt ra, xúc cảm cực kỳ tốt.
Hơn nữa bộ lễ phục này tinh sảo đến muốn mệnh, một cây kim một sợi chỉ đều theo đuổi sự hoàn mỹ.
Thẩm Chanh rất thích phong cách đơn giản nhưng không mất mỹ cảm, không khoa trương như vậy.
Sau khi ăn sáng xong, cô ôm hộp quà lên lầu.
Thay lễ phục, không ngờ lại vừa người như vậy.
Thẩm Chanh nhìn kỹ mình trong gương.
Chỗ eo hơi rộng, lo ngại đến cô mang thai ba tháng, sẽ không bó chặt bụng giống như những lễ phục giống như bó chặt eo kia, nhưng lại không rộng thùng thình giống quần áo bà bầu.
Chỗ làn váy áp dụng thiết kế đuôi cá hình giọt nước, càng nổi bật eo nhỏ chân dài của cô lên.
Quan trọng nhất là, phong cách cả bộ đồ này, quả thật vô cùng phù hợp với khí chất của cô.
Thẩm Chanh soi gương một hồi lâu, giống như sực nhớ ra gì đó liền xoay mình lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Thi Vực.
Nhưng vừa bấm số xong, lại bị cô cúp máy.
Nói không chừng lúc này anh đang xử lý chuyện ở công ty mới, bởi vì trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện đều cần anh tự mình làm.
Cô nghĩ một lát, cô mở tin nhắn ra, soạn một tin: "Rất thích." gửi đi
Không ngờ mới gửi đi chưa tới mười giây, điện thoại di động liền rung lên, hiển thị có tin nhắn mới.
Người đàn ông này, chẳng lẽ cho tới bây giờ trong lúc làm việc đều không chăm chú, cứ đợi tin nhắn của cô ư?
Thẩm Chanh mở tin nhắn ra, anh trả lời rất ngắn gọn, giọng điệu lại không có chút khách sáo: "Không có lần sau."
Thẩm Chanh cười, cô đã có thể tưởng tượng được nét mặt của anh.
Vì vậy, không nhịn được nghĩ muốn trêu chọc một chút.
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô chậm rãi đánh chữ: "Em rất thích bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo của anh."
Lần này, Thi Vực không có lập tức trả lời tin nhắn.
Thẩm Chanh ở bên cạnh trầm mặc một lúc, hơi nhoẻn môi cười, lại thêm một tin: "Còn thích bộ dáng anh muốn ngủ với em mà lại ngủ không được."
Lần này, ngược lại Thi Vực trả lời tin nhắn rất nhanh: "Yêu thích anh là chuyện em phải làm."
Rất nhanh lại nhận được một tin: "Chờ em sinh đứa nhỏ xong, em nhất định sẽ hối hận lời đã nói vào hôm nay, "
Thẩm Chanh vui vẻ.
Sanh con, còn muốn hơn nửa năm!
Cùng lúc đó trong phòng họp, nhân viên tài vụ đang chuẩn bị bị răn dạy vì xuất hiện sơ hở, lại khó hiểu được đặc xá rồi.
Đồng nghiệp ở cửa lén xem náo nhiệt gọi anh ta lại, thỉnh giáo anh ta dùng biện pháp gì khiến BOOS phá lệ.
Nhân viên đó vừa đi ra từ phòng làm việc không hiểu gãi gãi đầu, cũng mờ mịt chẳng hiểu gì: "Tôi cũng không biết tại sao, BOOS chỉ là xem điện thoại một lúc, liền kêu tôi đi ra rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc