Chọc Giận Bảo Bối - Chương 174

Tác giả: Hề Yên

Hạ An An che mặt nóng hừng hực lại, vẻ mặt không thể tin nhìn Hà Duệ.
Nước mắt tách tách, như là chuỗi ngọc bị đứt.
Trong đầu trống rỗng, chỉ là vừa khóc, liền khóc bù lu bù loa ....
Mạc Khuynh Tâm giống như là mất đi tính nhẫn nại, lúc xoay người muốn đi, căn dặn vệ sĩ bên cạnh, "Đưa cô ta đến ngành liên quan, kiện cô ta tội cố ý đả thương người!"
Lúc bị vệ sĩ túm dậy từ trên mặt đất, Hạ An An mới như sực tỉnh khỏi cơn mộng, lắc đầu khóc lớn, "Không .... đừng, tôi không muốn đi ...."
Nhìn bóng lưng Mạc Khuynh Tâm biến mất ở cuối tầm mắt, Hà Duệ lập tức ngăn vệ sĩ lại, trầm giọng nói: "Buông cô ấy ra!"
Chỉ là lời nói của anh ta, không có một chút sức lực uy hiếp.
Vệ sĩ thân hình cao lớn dùng một tay đẩy anh ta ở trước mặt ra, liền muốn lôi Hạ An An đi.
"Buông tay,.... Các người thả tôi ra .... Tôi không đi!"
Hạ An An liều mạng giãy dụa, liều mạng gào rú, trong mắt đỏ bừng toàn là thấp thỏm lo âu.
Cuối cùng, cô ta đúng lúc vươn tay bắt được ống tay áo của Hà Duệ, khóc đến lớn tiếng hơn, "Anh Duệ,.... em không muốn đi ...."
Hà Duệ một phát cầm ngược tay của cô ta, muốn kéo cô ta lại, nhưng vệ sĩ cũng không cho anh ta cơ hội này, nắm tay vung lên trên mặt anh ta.
Hà Duệ tránh không kịp, trên mặt trúng một trọng quyền, máu chảy ra theo khóe miệng của anh ta.
Anh ta đưa tay lau chút máu bên miệng, dùng phương thức giống nhau, vung nắm tay phản kích qua.
Vệ sĩ cũng trúng một quyền, trên mặt lập tức nổi lên một mảnh máu ứ đọng.
Lập tức nộ hỏa công tâm, mạnh mẽ tiến lên đánh nhau với Hà Duệ.
"Anh Duệ .... hu hu ...."
Hạ An An khóc đến như mít ướt, liều mạng giãy dụa phản kháng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi giam cầm của vệ sĩ, chỉ có thể lo lắng suông.
Thủ hạ của Hà Duệ rất nhanh nghe tin chạy đến, tiến lên hỗ trợ, nhưng thủ hạ của anh ta cũng không nhiều, rất nhanh liền rơi xuống hạ phong.
Cuối cùng Hà Duệ vẫn bị quật xuống ngã xuống đất, mặt mũi tràn đầy vết thương, thật vất vả chống đất đứng lên, nhưng Hạ An An đã bị vệ sĩ kéo ra ngoài, nhét vào trong xe.
Anh ta vội vàng đuổi theo ra, xe đã lái đi.
Hạ An An ghé vào trên cửa sổ xe đóng chặt, dùng sức vỗ cửa sổ, vừa khóc vừa kêu, "Anh Duệ .... anh Duệ .... Cứu em ...."
Xe đã đi xa, Hà Duệ đứng tại chỗ, nắm chặt nắm tay.
Bên cạnh có thủ hạ che chỗ bị thương hỏi anh ta phải làm sao đây, anh ta im lặng mấy giây, mở miệng nói: "Lập tức đưa một một khoản tiền đi khơi thông, nếu không được sẽ tính tiếp."
"Vâng."
Thủ hạ vội vội vàng vàng lái xe theo.
Hà Duệ trở lại phòng làm việc, băng bó đơn giản vết thương một chút, mới gọi điện thoại sai người ta đi thăm dò thân phận của Mạc Khuynh Tâm.
Anh ta chỉ biết Mạc Khuynh Tâm có tiền có thế, nhưng không biết rốt cuộc cô ta có lai lịch như thế nào.
Chờ khí thủ hạ báo cáo tài liệu tra được cho anh ta, anh ta rơi vào trầm tư.
Có một người chú trung tướng đã rất cường đại, không ngờ còn có một người chú là tổng thống....
Xem ra lần này, đã chọc phải người không chọc nổi!
Hiện tại, đối thủ của anh ta không những là một mình Thi Vực, còn nhiều thêm một nhân vật lợi hại!
Đúng lúc đó, có người gõ cửa phòng, sau đó truyền đến một giọng nữ mềm mại ngọt ngán, "Tổng giám đốc Hà, em có thể đi vào không?"
Người phụ nữ gõ cửa, chính là niềm vui mới của Hà Duệ, lễ tân Thủy Đô, có vài phần tư sắc.
Nhưng những lúc thế này, dù cô ta là đắc kỷ chuyển thế cũng không có cách nào nâng lên hào hứng của Hà Duệ được, bởi vì anh ta hoàn toàn không có lòng hưởng thụ ôn * hương * nhuyễn ngọc.
Anh ta bực bội mở cửa đi ra ngoài, đồng thời ném lại một câu: "Về sau đừng tới tìm tôi!"
Cô nàng lễ tân sửng sốt: "...."
Ngày hôm qua còn dỗ dành cô ta lên giường đấy!
Khi Thi Vực trở lại gian phòng, Thẩm Chanh đang vùi trên giường nghịch điện thoại.
Nhìn thấy cô đang chơi nhập thần, Thi Vực xụ mặt xuống.
Đi qua, không nói một lời liền đoạt lấy điện thoại trong tay cô, "Thẩm Chanh Tử, nghịch điện thoại phải có tiết chế!"
Thẩm Chanh quay đầu liếc xéo anh, không vui, "Anh cũng không tiết chế còn bắt em tiết chế!"
Thi Vực tới gần cô, nheo con ngươi nguy hiểm lại, "A? Em từng thấy tôi - người đàn ông của em chơi điện thoại sao?"
Thẩm Chanh lui về sau một chút, hơi nhăn lông mày, "Em nói anh là người không có tiết chế."
Anh tiếp tục tới gần cô, phun hơi thở nóng rực ở trên mặt cô, giọng trầm thấp lại dồi dào từ tính, "Nói rõ ràng, anh không tiết chế điểm nào."
Thẩm Chanh lấy tay chắn ở giữa mặt anh và cô, rồi mới mở miệng nói: "Chính là điểm động một chút lại động tay động chân với em."
Thi Vực lấy tay của cô ra, khống chế không cho cô nhúc nhích, tiếp tục tiến gần sát cô, "Vậy rốt cuộc là động tay hay là động chân?"
Thẩm Chanh nghiêng mặt đi, kéo mền tơ tằm qua che mặt "Động tay lại động chân!"
Thi Vực nghe tiếng giơ khóe môi lên, động tác ưu nhã kéo chăn ra, ôm eo của cô kéo vào trong ***, Thẩm Chanh liền tiến ***ng vào trong *** của anh.
Đối với động tác *** của anh, Thẩm Chanh tỏ vẻ bất mãn: "Em đang mang thai đó!"
Thi Vực ôm chặt eo cô, giam cầm cô trong ***, dùng cái cằm cương nghị cọ sát ở trên tóc của cô, "Em là đang mang thai con của anh."
Biết nói không lại anh, Thẩm Chanh cũng lười để ý đến anh.
Giật giật ở trong lòng anh, tìm một tư thế thoải mái, tựa mặt ở trên *** anh.
Nhưng mới vừa dựa vào, Thi Vực liền dựng mày kiếm lên, sau đó hít ngược một hơi, phát ra một tiếng: "Ưm...."
Lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến vết thương trên người anh còn chưa khỏi, vội vàng ngẩng đầu lên.
Ai ngờ bàn tay của anh đột nhiên phủ lên nửa bên mặt của cô, dùng sức ấn cô về, thấp giọng nói một câu: "Cứ dựa vào như vậy."
Thẩm Chanh không có lộn xộn, sợ lại làm nặng thêm thương thế của anh, chỉ hỏi anh, "Anh không đau sao?"
Thi Vực nhắm mắt lại, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng chỉ lên vết thương, "Nơi này đau ...." Nói xong, ngón tay lại chỉ vị trí trái tim một chút, "Nhưng nơi này thoải mái."
Thẩm Chanh không nói thêm gì nữa, yên lặng dựa vào trên *** anh, hơi ngửa đầu, nhìn khuôn mặt kia đẹp mắt đến cả phụ nữ cũng sẽ ghen tỵ kia.
Anh giống như mệt mỏi, hai đầu lông mày mơ hồ nhíu chặt, toát ra vài phần uể oải.
Thẩm Chanh đưa tay, nhẹ nhàng làm giãn mi tâm nhíu chặt của anh ra, sau đó tay trượt xuống dưới, sờ lên trên cằm râu ria của anh, cong khóe môi lên, "Chú à."
Thi Vực không mở mắt, càng không quản bàn tay nhỏ bé không an phận chạy trên mặt anh, chỉ là tràn ra một chữ từ từ trong cổ họng: "Hả?"
Tay Thẩm Chanh vẫn đang lưu luyến trên cái cằm Kh**u gợi kia, nụ cười trên môi không kiềm được tràn ngập càng sâu, cô lại lặp lại một câu: "Chú à."
Cuối cùng Thi Vực duỗi tay nắm lấy tay cô, mở con ngươi sâu thẳm ra, cúi đầu nhìn cô trong ***, "Sao, chê anh già?"
Thẩm Chanh nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi mang theo chút ý cười xấu xa, "Anh không già, chỉ là có chút trưởng thành, sự quyến rũ đặc biệt của người đàn ông trưởng thành!"
Thi Vực nheo mắt, "Quyến rũ ở đâu?"
Thẩm Chanh lấy tay mở nút trên áo sơ mi của anh, cởi ba viên liền lộ ra làn da nâu rắn rỏi kia, "Như vậy quyến rũ nhất."
Thi Vực: "...."
Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Chanh dò vào trong áo của anh, vẽ vòng vòng ở *** của anh, "Ông xã, anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Thi Vực khép con ngươi lại một lần nữa, lười nhác phun ra một câu: "27."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc