Chọc Giận Bảo Bối - Chương 162

Tác giả: Hề Yên

Cô ta từ từ cúi người, che bụng của mình, trực tiếp toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Chanh chậm rãi đi đến trước mặt của cô ta, cười má lúm đồng tiền như hoa, "Cô biết tại sao tôi muốn giữ cô ở lại nơi này làm việc không?"
Đào Đào nhìn cô chằm chằm, cắt chặt môi, cô ta không cam lòng!
Vốn phần đau đớn này, hẳn là do người phụ nữ trước mặt này chịu đựng!
Nhưng hiện tại, Thẩm Chanh vẫn diễm lệ, cao quý, không ai bì nổi như vậy!
"Bởi vì ...." Thẩm Chanh để sát vào lỗ tai của cô ta, khẽ cười nói: "Tôi chính là thích bộ dáng cô không ưa thích tôi lại nghẹn không làm gì được tôi."
Nói xong, cô xoay người bước lên cầu thang xoay tròn, lưu lại tàn cuộc cho Tôn Nham xử lý.
Nửa tiếng sau, Tôn Nham gọi cho Thi Vực, báo cáo sự tình một chữ không lọt cho anh.
Miệng Thi Vực chứa nụ cười nhạt, vô cùng nguy hiểm tàn nhẫn, "Dám tính kế người phụ nữ của tôi, giỏi...."
"Ào!"
Một chậu nước lạnh tưới vào đầu, khiến Đào Đào không khỏi rùng mình một cái.
"Ông chủ, xử trí cô ta như thế nào?"
Một câu nói kia, như là chuông báo tử đến từ địa ngục, Đào Đào sợ tới mức run lên.
Ngẩng đầu nhìn Thi Vực đứng ở trước mặt cô ta, quanh thân tản ra hơi thở nguy hiểm, không kiềm được cắn chặt môi dưới, thậm chí không phát hiện mình đã cắn rách môi chảy ra một ít máu tươi.
"Thiếu, thiếu gia ...." Giọng của cô ta rất nhỏ, nhỏ đến khó có thể nghe.
Thi Vực nhìn cô ta, trên mặt anh tuấn lả vẻ chán ghét mà không có lời nào có thể miêu tả được, khóe mắt đuôi mày toàn là tàn bạo hung hăng, "Tôn Nham."
"Vâng."
"Ném cô ta đến bãi tha ma vùng ngoại thành."
Tôn Nham cúi đầu lĩnh mệnh, "Vâng."
"Không!" Đào Đào dùng hết sức lực toàn thân hô kêu lên, "Không! Thiếu gia! Tha cho tôi đi!"
Thi Vực giống như không nghe thấy, xoay người sải bước rời đi.
Hai vệ sĩ mặc đồ đen đi tới, không nói một lời trực tiếp nhấc Đào Đào lên.
"Buông ra, thả tôi ra ...." Đào Đào tuyệt vọng kêu thảm thiết, hận ý trong lòng ngập trời.
Thẩm Chanh! Đào Đào cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Thi Vực vội vàng lên lầu, Thẩm Chanh đã nằm ở trong chăn, ngủ rất sâu.
Nhìn bộ dáng lười biếng của cô, Thi Vực nhếch môi lên thành một đường cong nhàn nhạt.
Anh đi qua, cúi người ấn một nụ hôn nhẹ lên trán của cô, không có đánh thức cô.
Đào Đào bị vệ sĩ nhét vào trong xe, xe nhanh chóng chạy về phía ngoại thành.
Rất nhanh, liền đến núi hoang ngoại thành.
Im ắng tĩnh lặng, một mảnh tối tăm, gió đêm lướt qua ngọn cây, thổi trúng nhánh cây nào đó lay động, rất đáng sợ.
Hai vệ sĩ kéo Đào Đào xuống xe, ném ở trên một nấm mồ, liền nhanh chóng về đến trên xe, lái xe đi.
Đào Đào co rúc ở trên mặt đất, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cô ta ôm chặt иgự¢, sợ đồ không sạch sẻ sẽ bò ra từ nơi nào đó.
"Quác quác -- "
Một tiếng kêu thô két phá vỡ bầu trời yên tĩnh, Đào Đào sợ tới mức khẽ run rẩy, suýt chút nữa không khống chế nổi.
Giương mắt nhìn về phía bầu trời, hóa ra là một con quạ đen bay qua.
Trong rừng u sâm lạnh lẽo, cả người Đào Đào gần như đến ranh giới sụp đổ, chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ, sắp điên mất.
Mà đêm dài đằng đẵng, sợ hãi của cô ta giờ mới chỉ bắt đầu.
Sáng ngày hôm sau, sau khi Thẩm Chanh cảm thấy ngủ đủ liền rời giường rửa mặt, rồi đi xuống lầu.
Sau khi ăn sáng xong, Tôn Nham đi đến.
Nghe anh ta báo cáo, ánh mắt Thẩm Chanh là một mảnh gió êm sóng lặng.
"Tự làm tự chịu." Cô bưng nước lọc lên khẽ nhấp một ngụm, khí chất cao quý giữa phong cách lẫn cử ch biểu lộ ra không sót chút nào.
Tôn Nham chần chờ một chút, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Thiếu phu nhân không sợ cô ta chạy trốn không trở lại nữa?"
Thẩm Chanh lạnh nhạt mở miệng, "Cô ta sẽ trở lại."
Tôn Nham khó hiểu, "Sao thiếu phu nhân lại khẳng định như vậy?"
Thẩm Chanh chứa đựng chút ý cười yếu ớt, "Có biết cái gì gọi là, không đạt mục đích quyết thề không bỏ qua không?"
"Mục đích gì?"
"Tiếp cận chồng tôi, câu dẫn chồng tôi!"
Tôn Nham: "...."
Đào Đào bị kinh hãi suốt cả đêm, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, mới đi từng bước rất gian nan trầy trật trở về trong thành phố.
Suốt quãng đường đi, vô số người chỉ trỏ cô ta, cho rằng người phụ nữ tóc tai rối bù đó là bệnh tâm thần.
Đào Đào lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng, cuối cùng vẫn đi trở về dinh thự nhà họ Thi.
Lúc đi tới cửa ngoài, người đã sắp chống đỡ không nổi, may mắn mấy nữ hầu kia kịp thời phát hiện cô ta, đỡ cô ta đi vào ....
Nằm ở trên giường, Đào Đào ngốc lăng nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta hận Thẩm Chanh, hận không thể băm Thẩm Chanh ra thành trăm mảnh!
Cô ta rõ ràng có thể phá bỏ đứa con của cô ta, khiến người ta không tra ra được đầu mối, nhưng mà ....
Cô ta không cam lòng!
Hai tay nắm chặt ga giường, đốt ngón tay trắng bệch.
Sau khi Thẩm Chanh rời giường xuống lầu, phát hiện Tôn Nham ở đây, cũng không để ý đến anh ta, trực tiếp ngồi xuống ở trên ghế sofa.
"...." Tôn Nham cảm thấy mình thật không có cảm giác tồn tại.
Khi Thi Vực đi xuống từ trên lầu, đến nhìn cũng không liếc nhìn anh ta, liền ngoắc tay với Thẩm Chanh, "Tới đây."
Thẩm Chanh nghiêng đầu, bưng nước chanh lên uống một ngụm, ngồi ở đó không nhúc nhích.
Nhìn thấy động tác của cô, Thi Vực dựng mày kiếm lên, "Ai cho phép em uống?"
Dứt lời, mở bước ra đi đến trước mặt Thẩm Chanh, một phát túm lấy cái ly trên tay cô, sau đó cúi đầu ngậm lấy môi của cô.
Một tay nâng cái ót của cô, để cô ngửa mặt lên, cạy hàm răng của cô, cuốn toàn bộ chất lỏng lạnh buốt vào trong miệng mình.
"...."
Đầu Tôn Nham đầy hắc tuyến, có thể suy nghĩ một chút cảm thụ của anh không!
Quả thật quá ngược!
Sau khi rời khỏi môi của Thẩm Chanh, Thi Vực dùng ngón tay lau đi ướƭ áƭ nơi khóe miệng cô, giọng nói còn có chút lạnh chìm: "Về sau còn dám uống lạnh thử xem."
Thẩm Chanh cứ nhìn anh như thế, sau đó đột nhiên vươn tay .... bưng ly lên lại uống một ngụm.
Thi Vực nheo con ngươi nguy hiểm lại.
"...."
Tôn Nham tận lực xóa sạch cảm giác hiện hữu của mình, giả trang mình thành bồn hoa.
Quả nhiên ngay sau đó, Thi Vực liền vững vàng chính xavs hung ác ngăn chặn đôi môi đỏ mọng của Thẩm Chanh lần nữa.
Tôn Nham yên lặng xoay người, đi ra ngoài.
Lúc tối, Đào Đào thừa dịp khi mọi người không có ở đây, bấm gọi điện cho Hạ An An.
"Này, An An?"
"Chị họ, sao điện thoại của chị gọi thế nào vẫn không thông, luôn không liên lạc được với chị, còn tưởng rằng chị xảy ra chuyện gì rồi?"
"Chị không sao, tối hôm qua điện thoại hết pin, bây giờ điện thoại vừa khởi động máy liền gọi cho em liền đấy."
"Chị không có chuyện gì là tốt rồi. Chị họ, như thế nào, thành công không?"
Trên mặt Đào Đào mang theo nụ cười lạnh, trong giọng nói lại không lộ ra chút nào, toàn là ưu sầu, "Không thành, gần đây cô ta cực kỳ cẩn thận, hơn nữa luôn nhằm vào chị. Biết hai chúng ta có quan hệ, cô ta còn cố ý nhắc tới em ở trước mặt chị ...."
"Hừ! Cô nói em như thế nào?"
"Aizz, An An, cô ta nói em rất khó nghe, chị vẫn là không nên nói ra
"Chị họ, chị nói cho em biết, người phụ nữ kia nói em như thế nào!"
Đầu kia, Hạ An An đã không dằn nổi nóng nảy.
"Cô ta nói em.... ai cũng có thể làm chồng em, em là dâm phụ, chỉ có đàn ông mắt bị mù mới để ý tới em, còn nói em vừa ngu lại vừa có nọc độc...."
"Gì?" Tiếng nói trong điện thoại đột nhiên đề cao, bén nhọn chói tai, "Cô ta dám nói em như vậy?!"
"Đúng vậy, cô ta chính là nói như vậy .... Còn có lời càng khó nghe hơn, An An, chị họ thật sự là nói không nên lời ...."
"Tiện nhân!" Hạ An An tức giận mắng một tiếng, như là mất đi lý trí, không đợi Đào Đào nói thêm gì nữa, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đào Đào nắm điện thoại thật chặt, trong lòng thầm hận, cô ta chịu thiệt thòi lớn như vậy, sao có thể bỏ qua chứ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc