Chọc Giận Bảo Bối - Chương 157

Tác giả: Hề Yên

Thi Vực ôm thân thể mềm mại không buông, nhắm mắt lại ngửi hương tóc của cô, cuối cùng còn cọ cọ, lại nỉ non một tiếng: "Bà xã."
Thẩm Chanh bị siết chặt, lông mày không kiềm được nhăn lại càng chặt.
Thi Vực ngửi mùi của cô, trong miệng tiếp tục hô, "Bà xã ...."
Thẩm Chanh dùng sức đẩy anh ra, "Mau đi tắm rửa."
Thi Vực cười khẽ một tiếng, vẫn là thả cô ra, bước chân hơi có chút không vững đi tới phòng tắm.
Tắm rửa xong, anh quấn một tấm khăn tắm đi ra từ phòng tắm, Thẩm Chanh đang ngồi ở trên giường sấy tóc.
Thi Vực đi qua, ôm lấy toàn thân cô từ phía sau, túm lấy máy sấy trong tay cô, giúp cô sấy.
Thẩm Chanh nhếch môi cười cười, dứt khoát nhắm mắt lại để hưởng thụ, nét mặt lười biếng giống như một con mèo.
Sấy sấy, động tác Thi Vực lại bắt đầu thay đổi hương vị, một tay anh vén mái tóc đen như mực của Thẩm Chanh lên, một tay lại im hơi lặng tiếng thăm dò vào trong áo choàng tắm của cô.
Thẩm Chanh khẽ thở gấp một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh cúi đầu liền muốn ngậm lấy môi của cô, bị cô hơi nghiêng đầu tránh khỏi.
Ánh mắt Thi Vực trầm xuống, tiện tay ném máy sấy tóc, duỗi tay nắm chặt vai của cô.
Thẩm Chanh không an phận vùng vẫy một chút, trong quyến rũ, cũng có ý vị lấy lui làm tiến.
Thi Vực bị cô hoàn toàn đốt lửa lên, hầu kết của anh động một cái, đáy mắt đè nén thâm trầm nóng rực.
Anh ấn cô đến trên giường lớn, trực tiếp ép người lên, hô hấp dồn dập vạch tìm tòi áo choàng tắm của cô.
Bàn tay xuyên qua mái tóc nửa ẩm ướt của cô, chế trụ cái ót của cô, nụ hôn như cuồng phong bão táp rơi xuống, gieo xuống từng mảnh ô mai.
Thẩm Chanh khẽ cắn môi dưới, mị nhãn như tơ, ánh mắt kia giống như một chiếc lông vũ êm ái gãi ở trong lòng Thi Vực, khiến anh thở dốc nặng nề.
Kiêu ngạo và tự chủ của anh ở trước mặt người ngoài, lập tức quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã ở trước mặt Thẩm Chanh.
Dụς ∀ọηg khống chế và tham muốn chiếm hữu của anh rất nặng, như một loại theo bản năng của dã thú.
Anh đang hạ ở trên người Thẩm Chanh vô số minh chứng, dùng hành động nói cho cô biết, cô là của anh.
"Bà xã ...."
Anh thở gấp, Dụς ∀ọηg yêu cô điên cuồng.
Thẩm Chanh ngẩng cái cổ nhẵn nhụi, có chút không chịu nổi tràn ra từ trong đôi môi đỏ mọng của cô.
Khóe mắt cô phiếm hồng, bày ra một loại yêu dị xinh đẹp kinh người.
Cô giơ tay lên nắm chắc phần lưng rắn chắc của Thi Vực, lưu lại vết cào ở trên người của anh.
Hé mở môi đỏ, tràn ra nhiều tiếng hô trầm thấp.
Trong đôi mắt Thi Vực toàn là một mảnh đỏ đậm, anh ôm chặt cô, muốn ép cô vào trong máu thịt của anh.
"Anh yêu em."
Anh thở dốc, khắc lời thề thật sâu này vào trong trái tim Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh dùng tay ôm lấy cổ của anh, ánh mắt mê ly, giọng nói nhỏ đến không thể nghe, "Ừ, em biết rồi."
Yêu là khôi giáp, cũng là uy Hi*p.
Hai người liều ૮ɦếƭ triền miên, mạnh mẽ khát cầu đối phương.
Đêm dài kết thúc, nhưng giờ mới bắt đầu đêm của hai người.
Buổi tiệc vẫn đang tiếp tục, các khách mời nâng ly nói cười, nâng ly cụng nhau, ai cũng không có đi chú ý tới đôi trai tài gái sắc đã đi nơi nào.
Diệp Tử uống một chút rượu đỏ, say rồi.
Say ở trong иgự¢ Tần Cận, không ngừng hô, "Không thích, Tần Cận anh đáng ghét...."
Mặt mũi cô tràn đầy đỏ hồng, nhích tới nhích lui ở trong иgự¢ Tần Cận, rất nhanh sẽ khiến anh có phản ứng mà đàn ông nên có.
Tần Cận mắng nhỏ một tiếng đáng ૮ɦếƭ, liền ôm Diệp Tử mệt mỏi buồn ngủ vào phòng, để cô lên trên mặt giường lớn mềm mại.
Khép chăn mền qua che ở trên người cô, anh đi đến bên cửa sổ liên tiếp hút vài điếu thuốc.
Nhìn cô gái nhỏ say như ૮ɦếƭ trên giường, cuối cùng anh vẫn khắc chế Dụς ∀ọηg trong lòng, đè lửa không ngừng dâng lên ở trong máu xuống.
Anh dùng chân giẫm tàn thuốc, sải bước ra khỏi phòng, đóng cửa phòng.
Đêm nay, hạnh phúc lan tràn khắp nơi....
Ý thức Thẩm Chanh vẫn đang mơ màng, liền phát hiện chung quanh khẽ chấn động.
Cô vừa mở mắt nhìn, Thi Vực mặc một bộ áo sơmi sợi tơ màu đen ngồi ở trước một bàn tràn nước nhỏ, đưa lưng về phía cô xem tạp chí thương nghiệp.
Dụi mắt thoáng ngẩng đầu nhìn sang, ngoài cửa sổ nho nhỏ là có thể đụng tay đến trời xanh.
Anh lại ẵm cô lên máy bay tư nhân vào lúc cô đang ngủ.
Nghe được tiếng động phía sau, Thi Vực xoay người lại.
Thấy cô tỉnh rồi, liền ngang nhiên xông qua Ϧóþ cái mũi của cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ toàn là nét mặt thoả mãn.
Hôm qua lúc trời tối, anh hoàn toàn ăn cô gái nhỏ này vào trong bụng, ăn đến vừa lòng thỏa ý.
Thẩm Chanh bất mãn đẩy tay của anh ra, nhíu mi tâm.
Toàn thân cô bủn rủn bất lực, đau lưng, đều là vì người đàn ông trước mắt này yêu cầu vô độ, vẫn luôn muốn không ngừng, làm cô suốt cả đêm về cơ bản đều chưa từng khép mắt lại.
Yết hầu của Thẩm Chanh có chút khô rát, đưa tay muốn bưng ly nước trên bàn sang.
Kết quả trên lưng truyền đến một trận đau nhức, vừa mới bò dậy, liền lập tức mềm nhũn xuống giống như không có xương.
Thi Vực khẽ nhếch khóe môi, bưng ly nước lên uống một ngụm, cúi đầu ngăn chặn đôi môi Thẩm Chanh.
Nước trong veo cứ như vậy rót vào trong miệng cô, ngay sau đó đầu lưỡi của anh cũng chui vào, nhẵn nhụi đảo qua hàm răng cô, khẽ hút cắn.
Nước còn chưa kịp nuốt xuống, thuận theo đường cong cằm mảnh khảnh lướt qua trên cổ cô, chảy qua xương đòn vai.
Vô số dấu hôn tím xanh trên dọc đường, cuối cùng lại chui vào trong quần áo, biến mất không thấy nữa.
Mà da thịt dính nước, lại mang theo hấp dẫn khó diễn tả bằng lời.
Tay Thi Vực bắt đầu không an phận, ngón tay của anh thuận theo đường nước trải qua, một đường trượt xuống ....
"Bốp."
Âm thanh vang lên, Thẩm Chanh đưa tay liền đẩy tay anh ra.
Lúc trời tối hôm qua cô gần như bị Thi Vực giằng co cả buổi tối, tâm trạng thật sự rất khó chịu.
Nhưng Thi Vực lại giống như mới biết mùi vị thức ăn, giống như mới nếm thử trái cấm, không biết mệt mỏi muốn đòi hỏi cô.
Cố ý xem nhẹ sắc mặt bị từ chối mà trở nên ảm đạm kia, Thẩm Chanh mềm oặt nằm sấp trên giường nhỏ, nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp tục bổ sung giấc ngủ.
Thi Vực cúi người ôm cô, cô bực bội lật người, xốc mền tơ đắt giá lên.
Thi Vực thuận thế bắt lấy chăn mền, sau đó ném đi, cả người liền đặt ở trên người của cô, chỉ dựa vào cánh tay cường tráng của anh chống đỡ thể trọng của anh.
Anh nheo mắt ưng, phóng xạ từ bên trong ra tín hiệu nguy hiểm.
"Thiếu trừng phạt, hả?"
Anh hé miệng, cắn chóp mũi khéo léo của Thẩm Chanh, có vé hơi dùng lực, nhẹ nhàng để lại dấu răng ở phía trên.
Thẩm Chanh cảm thấy có đau một chút, nhíu đầu lông mày, nhẹ giọng lầm bầm: "Đau."
Thi Vực khẽ cắn không ngừng, giọng nói ậm ờ: "Chính là muốn em đau, không đau không nhớ lâu."
Thẩm Chanh không cam lòng yếu thế, đưa tay ôm cổ của anh, ngửa đầu dùng phương thức giống nhau đi cắn cái mũi của anh.
Cô dùng sức khẽ cắn, Thi Vực liền đau đến nhíu mày, con ngươi âm u bắt đầu toát lên từng đợt lạnh lẽo.
Thẩm Chanh nhìn bộ dáng của anh, không kiềm được muốn cười.
"Phốc."
Cô chẳng những không nhịn được cười, còn phun nước miếng đến trên mặt người thần nhìn thấy đều căm phẫn kia.
"...."
Hơi thở nguy hiểm khi*p người, tốc độ nhanh chóng lan tràn ở trong buồng phi cơ nhỏ hẹp.
"Thẩm Chanh Tử, em khá lắm!"
Thi Vực một phát nắm chiếc cằm thon của Thẩm Chanh, đáy mắt một mảnh lo lắng.
Thẩm Chanh có thể cảm giác được lửa giận của anh, đồng thời cũng cảm giác được trên tay của anh trực tiếp sử dụng lực, vì vậy cười đến mở rộng.
Cô nén cười, đưa tay trấn an nhẹ nhàng chọc chọc ở trước иgự¢ anh, "Cái kia, xin lỗi, vừa rồi .... không phải cố ý."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc