Chọc Giận Bảo Bối - Chương 150

Tác giả: Hề Yên

"Không dám nói, hửm?"
Ngón tay khớp xương rõ ràng, ngả ngớn lướt qua cổ của cô, chậm rãi dời xuống, dừng lại ở trên xương quai xanh của cô.
Làn da nơi tay anh chạm qua, trước là hơi đỏ lên, rồi lại bắt đầu trở nên nóng hổi, cuối cùng cháy lên.
"Mẹ kiếp, chớ làm loạn!"
Thẩm Chanh một phát bắt được tay của anh, không cho anh tiếp tục khiêu khích mình.
Thi Vực nhẹ nhàng thổi ra một hơi ở bên tai cô, cười trầm thấp ra tiếng: "Đối với em, sao có thể gọi là làm xằng làm bậy?"
Thẩm Chanh nghiêng mặt sang một bên, "Rõ ràng chính là làm xằng làm bậy!"
"Ừ, em nói là làm xằng làm bậy thì chính là làm xằng làm bậy, hơn nữa anh cũng thích làm xằng làm bậy với em."
Giọng của anh sâu lắng mà lại dồi dào từ tính, lại mang theo một chút mờ ám quyến rũ.
Không biết tại sao, mặt Thẩm Chanh chợt đỏ lên.
Cô đưa tay sờ mặt của mình một chút, lại nóng hôi hổi, nhiệt độ cực kỳ cao.
Thật sự là dọa người!
Chẳng qua chỉ là bị anh trêu chọc hai câu, liền thành như vậy.
Người đàn ông này, bây giờ thật sự đã trở thành cao thủ trêu chọc em gái rồi!
Cảm giác được sự thay đổi của thân thể cô, Thi Vực cười quyến rũ, bàn tay xuống phía dưới từ xương đòn vai của cô....
Thân thể Thẩm Chanh cứng đờ ....
Sờ *** cô!
Lại có thể sờ *** cô!
Hơn nữa còn trần trụi như vậy!
Phản ứng của cô, khiến Thi Vực hứng thú rồi.
Anh tiến gần sát mặt của cô, nhẹ giọng nói nhỏ ở bên tai cô, "Giống như lớn hơn một chút."
"Hồn nhạt! Anh mới lớn hơn một chút á!"
Thi Vực cắn vành tai của cô, hà một hơi nóng, xấu xa mở miệng, "Em không có cảm giác được ư, của anh không ngừng lớn hơn một chút."
"...."
Mặt Thẩm Chanh chợt đỏ đến cổ, trái tim cũng không kiềm chế được điên cuồng nhảy lên, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Sao cô có thể không có cảm giác được, rõ ràng như vậy....
Cô cố sức khắc chế chính mình, để bản thân tỉnh táo lại, sau đó quay đầu nhìn anh, nhàn nhạt mở miệng, "Động một chút lại như vậy, anh sẽ không sợ .... quá độ ૮ɦếƭ đột ngột sao?"
"Còn chưa bắt đầu làm, sao có thể quá độ?" Anh đột nhiên giương khóe môi lên, cười đến lưu manh tự phụ, "Hơn nữa làm với em, bao nhiêu lần cũng sẽ không quá độ."
"Ai muốn làm với anh!"
"Em."
"Em, không, làm!"
"Không làm cũng được, ngoan ngoãn nằm xuống, để cho anh hôn."
"Không cho hôn!"
"Vậy chính là muốn làm rồi?"
Con ngươi nóng rực toát ra hơi thở nguy hiểm, dường như chỉ một ánh mắt cũng có thể thiêu đốt cô đến hầu như không còn.
Thẩm Chanh biết kết cục cứng đối cứng với anh là cái gì, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống.
Cô nhìn anh, "Chỉ có thể hôn một phút."
"Xem tâm trạng."
"Xem tâm trạng là có ý gì?"
"Tâm trạng tốt, có thể miễn cưỡng suy tính, tâm trạng không tốt, hoàn toàn không cần suy tính."
"Cho nên ...."
"Tâm trạng anh bây giờ rất kém."
"Anh .... Ưm!"
Lời của Thẩm Chanh còn chưa nói ra miệng, Thi Vực liền bưng lấy mặt của cô, không nói một lời, cúi đầu liền hôn lên.
"Ưm ...."
Lúc nào nụ hôn của anh cũng tới đột ngột như vậy, mang theo một loại cường thế và bá đạo khiến cho người ta không thể nào kháng cự.
Ban đầu Thẩm Chanh là kháng cự, sau đó ....
Như là bị đầu độc tâm trí, kìm lòng không được vươn tay, ôm cổ của anh, bắt đầu đáp lại anh.
Ngay vào lúc hai người hôn đến khó chia lìa, khó kìm lòng nổi, cửa phòng bị người gõ vang...
Sau đó, từ bên ngoài truyền đến giọng nói trong sáng dễ nghe: "Mới chuyển từ nước ngoài một chai R*ợ*u đỏ cất kỹ hơn ba mươi năm về, không biết có vinh hạnh mời Thi thiếu thưởng thức không."
Hai người quấn quýt ở trên ghế sofa, thân thể gần như đồng thời cứng đờ, thiêu đốt đến có thể thiêu đốt nhau, trong nháy mắt liền thối lui.
Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh từ trên người mình ra, ngồi dậy sửa sang lại quần áo hơi rối loạn, đứng dậy bước đi.
Thi Vực một phát níu tay của cô lại, híp híp mắt, "Làm gì?"
Thẩm Chanh nghiêng đầu một chút, rộng lượng nói: "Em đi trước, không quấy rầy các người."
"Chúng tôi?" Con ngươi lạnh chìm kia như là bị đóng băng, lạnh đến mức đáng sợ.
Cô nhìn về phía anh: "Đúng vậy, không phải có người muốn mời anh uống R*ợ*u sao, em ở lại chỗ này sẽ rất không tốt."
Thi Vực đột nhiên bị cô làm cho tức giận, mắt chợt tối đi, dùng sức kéo cô vào trong ***, hai tay nắm lấy bờ vai của cô, nặng nề chống đỡ cô lên trên tường.
Cũng may lực đạo anh cũng không lớn, không có làm cô bị thương.
"Sao, em cũng muốn bắt chước người ở vách tường đông ư?"
Thẩm Chanh ngửa cằm lên, dù cho trên lưng còn có chút đau đớn rất nhỏ, cô cũng không có một chút ý muốn tức giậṇ, ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
"Thẩm Chanh Tử, rốt cuộc em có trái tim không?"
Nhìn thấy những người phụ nữ khác tiếp cận anh, cô lại có thể tuyệt không tức giận!
Người phụ nữ này, cứ không quan tâm anh như vậy sao?
"Chẳng qua chỉ là nói một câu anh cũng muốn bắt chước người vách tường đông ư, có cần tức giận như vậy không? Còn có, sao em lại vô tâm rồi?"
"Ít nói nhảm, nói, em có thích anh hay không."
Thi Vực siết chặc vai của cô, nhìn thẳng mắt của cô, con ngươi âm lãnh có chút đáng sợ.
Thẩm Chanh thấy được tức giận từ trong con ngươi của anh, tức giận nồng đậm.
"Thích!"
Chữ mà cô chưa bao giờ nói ra, đột nhiên thốt ra từ trong miệng cô.
"Nghiêm túc một chút!"
Có lúc, đàn ông chính là cố tình gây sự như vậy.
Có một số việc bạn càng không nói cho anh ta, thì anh ta lại càng muốn biết.
Trái lại, có mấy lời không che dấu liền nói ra, anh ta ngược lại sẽ cảm thấy đang qua loa với anh ta.
Cho nên khi Thẩm Chanh không có trải qua do dự đã nói ra chữ kia, tâm trạng Thi Vực là hỏng bét.
Tay của anh tăng thêm lực đạo, P0'p đến Thẩm Chanh đau nhức, cô nhướng mày, giọng nói thật thấp, "Nhẹ một chút được không ...."
"Anh đang hỏi em, có thích anh hay không." Tuy rằng lực đạo trên tay anh thu liễm vài phần, nhưng vẫn không chịu buông cô ra.
Thẩm Chanh nhìn anh, "Anh muốn nghe cái gì, muốn em trả lời vấn đề này như thế nào?"
Khi cô nói không thích, người đàn ông này muốn nghe thích.
Đợi đến khi cô nói thích, anh lại cảm thấy cô không nghiêm túc, đang nói đùa.
Rốt cuộc là đàn ông phiền toái hay là phụ nữ phiền toái?
Thi Vực không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cô như vậy, đôi mắt âm u, nguy hiểm khiếp người.
Thẩm Chanh nhìn anh suốt nửa phút, sau đó nhếch nhếch khóe môi, "Không thích anh, em sẽ ngủ với anh sao? Hơn nữa còn ngủ nhiều lần như vậy."
Phụ nữ, một khi giao thân thể cho đàn ông, vậy thì chứng minh cô ta đã mất trái tim.
Thẩm Chanh không phủ nhận điểm ấy.
Bởi vì cô đã sớm bất tri bất giác, động lòng với người đàn ông có th*m mu*n chiếm giữ trước mặt này rồi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, dường như có chút buồn cười.
Ban đầu cô và anh, còn muốn máu chó hơn tình tiết trong phim truyền hình.
Mỗi một lần gặp mặt đều đối đầu không ai nhường ai, tránh không được tranh cãi kịch liệt.
Sao có thể đi đến bây giờ?
Thi Vực nhìn cô im lặng vài giây, đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong ***.
Ôm cô thật chặt, vùi mặt vào trong tóc cô, "Anh muốn ngủ với em cả đời."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc