Chọc Giận Bảo Bối - Chương 149

Tác giả: Hề Yên

Lúc Thi Vực về đến biệt thự trên núi, Thẩm Chanh đã ngủ say rồi.
Thấy cô đang ngủ say, anh không có đánh thức cô.
Sau khi tắm rửa đi ra, liền nằm xuống ở bên cạnh cô, vòng eo của cô từ phía sau, vùi mặt vào giữa tóc cô, ngửi mùi của cô, nhắm mắt lại.
Một đêm này, rất an ổn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào gian phòng, cô gái nhỏ trên giường lười lười biếng trở mình, ưm một tiếng.
Cô vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, từ từ mở ra.
Không thấy được Thi Vực, cô tưởng tối hôm qua anh không có trở về, liền không nghĩ nhiều.
Lại nằm một hồi, cô vén chăn lên xuống giường, rửa mặt xong, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua thư phòng, thấy cửa nửa mở, liền dừng bước lại, vịn khung cửa nhìn vào bên trong.
Thi Vực đang ngồi ở trước bàn, hai tay thon dài gõ ở trên máy vi tính.
Giữa phong cách lần cử chỉ đều hiển lộ rõ ràng sự cao quý không ai bằng.
Dù là trong công việc, cũng làm cho người ta không nhịn được muốn nhìn anh thêm vài lần.
"Đi vào."
Phát hiện Thẩm Chanh ngoài cửa, Thi Vực đến đầu cũng không có ngẩng lên một chút, tiếp tục xử lý công việc trên tay.
Thẩm Chanh đẩy cửa đi vào, hỏi anh, "Trở về lúc nào?"
"Tối hôm qua." Vẫn không ngẩng đầu.
"À!"
"Không nhớ rõ sao?" Cuối cùng, anh ngừng công việc trên tay ngẩng đầu lên nhìn cô, con ngươi sâu thẳm thoáng hiện ra ánh sáng sâu không lường được.
"Nhớ cái gì?"
Anh cười như không cười, "Em ôm anh ngủ cả đêm, còn động tay động chân với anh, vừa hôn vừa sờ."
Gì?
Cô ôm anh ngủ cả đêm?
Hơn nữa còn động tay động chân .... Vừa hôn vừa sờ?
Có thể sao!
Cô có đói khát đến loại trình độ đó ư! ?
Thẩm Chanh nhìn anh, khuôn mặt nhỏ đều nhăn lại một chỗ, "Rốt cuộc ai ôm ai ngủ, ai động tay động chân với ai, ai hôn ai lại sờ ai hả!"
Thi Vực nâng môi mỏng khêu gợi lên, không nhanh không chậm trả lời: "Em ôm anh, em động tay động chân với anh, em hôn anh sờ anh, còn muốn quấy rối tình dục anh."
"Cút!"
"Ầm...."
Nhìn thấy Thẩm Chanh sập cửa đi ra, Thi Vực tùy ý cười một tiếng, tiện tay đóng máy vi tính, liền đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Thẩm Chanh vừa xuống lầu, Điềm Tâm liền rất vui vẻ chạy tới, ghé vào trước mặt cô, đong đưa thân hình to mọng, lay động cái ௱ôЛƓ và cái đuôi, tỏ ra săn đón kêu lên: "Gâu gâu ...."
Sau khi kêu xong, lại ngoan ngoãn nằm đến trên mặt đất, kéo thân thể rất tròn của mình trên mặt đất lăn hai vòng.
Nhìn thấy hành động của nó, Thẩm Chanh nhịn không được cười lên một tiếng, đưa tay xoa nhẹ một chút ở trên đầu của nó, "Vật nhỏ, đã có kinh nghiệm rồi sao!"
Điềm Tâm ngửa đầu sủa một tiếng: "Gâu .... !"
"Ừ, không sai, tiếp tục duy trì."
Đúng lúc đó, Thi Vực lái xe tới đây, hạ cửa sổ xe xuống, anh lên tiếng: "Lên xe."
Thẩm Chanh không để ý anh, đưa tay nhéo nhéo lỗ tai Điềm Tâm, lại xoa nhẹ nó vài cái, mới chậm rãi bước qua, mở cửa xe ngồi vào trong xe.
"Dây an toàn."
Thấy cô không có ý muốn cài dây an toàn, Thi Vực lên tiếng nhắc nhở cô.
Thẩm Chanh đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn anh một cái, vẫn lạnh lùng đáp một câu: "Không cài."
"Thật phiền phức." Mặt Thi Vực âm trầm, vẫn là cúi người tới, tự mình cài dây an toàn lên cho cô.
Thẩm Chanh khẽ hừ một tiếng, rất không nể mặt cởi dây an toàn, sau đó tặng ra bốn chữ: "Ai cần anh lo."
Con ngươi Thi Vực tối sầm lại, "Nói lại lần nữa xem."
"Ai cần anh.... Ưm!"
Thi Vực cúi đầu liền hôn lên môi của cô, bởi vì theo ý anh, dùng cách này để chận miệng của cô là biện pháp tốt nhất.
Rất nhanh, anh rời khỏi môi của cô, nguy hiểm nhìn cô, "Cài hay không?"
"Không cài .... Ưm ...."
Anh cúi đầu, lại ngậm lấy môi của cô một lần nữa.
Mấy giây qua đi, anh buông môi cô ra, mắt lạnh nhẹ nhàng nhíu lại, "Cài hay không?"
"Không cài! Ưm!"
Lần này, không chỉ là đơn thuần dùng hôn để chận miệng của cô, mà là hung hăng cắn cô.
"Ưm ...."
Nghe được Thẩm Chanh phát ra một tiếng kêu đau đớn, Thi Vực mới buông cô ra.
"Cài hay không?"
Ngón tay suông dài nâng cái cằm thon của cô lên, ánh mắt mang theo ý vị uy Hi*p lộ liễu.
Thẩm Chanh nghiến răng: "Cài!"
Nói xong, cô một phát hất bàn tay to vuốt ve qua lại trên cằm cô xuống, đẩy anh ra, sau đó tự giác cài dây an toàn lại.
Thi Vực ngồi thẳng một lần nữa, vịn ổn tay lái, khởi động xe.
Cửa lớn biệt thự mở ra, xe chậm rãi lái ra ngoài.
"Gâu ...."
Điềm Tâm gào lên một tiếng, run động thân hình to mọng một chút, đuổi theo.
Nó đuổi sát ở phía sau, chạy theo xe hơn 1000 mét, cũng không có ý muốn dừng xe lại.
Xe vừa qua khỏi một chỗ ngoặt, Thẩm Chanh liền thấy được nó từ trong kính chiếu hậu.
Lập tức nhướng mày, thò đầu ra từ cửa sổ, lạnh giọng quát: "Vật nhỏ, cút về!"
"Gâu!"
Nghe được tiếng nói của cô, Điềm Tâm ai oán kêu lên.
"Ăng ẳng ...."
Lại chạy thêm mười mét, nó mới chậm rãi ngừng lại.
"Gâu ...."
Điềm Tâm ngồi xuống nguyên tại chỗ, nhìn xe càng chạy càng xa, đến khi biến mất không thấy nữa, mới nằm xuống.
Dựng thẳng cái đầu, phát ra từng đợt tiếng kêu trầm thấp.
Sau khi về đến trong thành phố, Thi Vực mang Thẩm Chanh đi ăn bữa ăn sáng, sau đó mặc kệ ý nguyện của cô, cưỡng chế mang theo cô đi 19 thành hoàng đế.
Thẩm Chanh không muốn đi, nhưng không lay chuyển được người đàn ông bá đạo này, vì vậy chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng cô vẫn không khách khí tặng anh bốn chữ "Không biết xấu hổ" .
Tầng 19.
Thi Vực thấy văn kiện ở trước bàn làm việc, Thẩm Chanh chán đến ૮ɦếƭ ghé vào trên sofa thoải mái, gác cằm của mình, dùng máy tính bảng xem phim truyền hình.
Ánh mặt trời vừa vặn, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trên người của cô, đặc biệt đẹp mắt.
Nhìn trang web lại bắn ra một chút video quảng cáo không thích hợp cho trẻ em, nội y ѕєχy và Durex.
Thẩm Chanh nhìn sang Thi Vực đang bận rộn, nghĩ đến \'Đại lễ\' lúc trước tặng cho anh, lại không nhịn được nhấn vào.
Lúc đang xem trang, lúc nào trên môi cô cũng nở nụ cười xấu xa.
Lúc nhìn thấy một kiện váy ngủ tơ tằm màu đen quyến rũ, cô nhấn mua!
"Đang xem cái gì?"
Thi Vực vừa mới thông báo công việc xong, cúi người nhốt chặt eo của cô từ phía sau.
Bộ dáng hai người rất mờ ám, khiến người ta mặt đỏ tim đập loạn xạ.
Vừa mới hiện ra trả tiền thành công, Thẩm Chanh liền tắt trang web đi, để máy tính bảng lại trên ghế sofa, quay đầu nhìn anh, "Không có xem gì hết."
Thi Vực khẽ ừ, sau đó tựa cằm ở trên vai của cô, dán ở bên tai cô cười nhẹ: "Chúng ta, có nên làm chút gì đó hay không?"
Thẩm Chanh cố ý giả bộ như không hiểu, "Làm cái gì?"
"Làm chuyện yêu."
"Làm chuyện yêu là chuyện gì?"
"Chính là ...." Thi Vực cố ý kéo dài âm cuối, sau đó cắn vành tai của cô, mờ ám nhấn mạnh giọng nói: "Ngủ với em."
"Không ngủ!"
"Từ trước đến nay chuyện này đều là đàn ông quyết định, khi nào thì đến phiên một phụ nữ như em nói không, hửm?"
"Anh có bản lĩnh sao không tự mình ngủ!"
"Thẩm Chanh Tử, em có dám nói lại lần nữa không."
"...." Anh bảo cô nói thì cô phải nói? Cô có nghe lời như vậy sao!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc