Chọc Giận Bảo Bối - Chương 142

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh nhẹ quét mắt nhìn bốn phía một vòng, nhìn thấy những người phụ nữ kia đang xì xào bàn tán, không nhịn được nhếch môi cười.
Nụ cười này của cô, khiến đám đàn ông lại nghiêng đổ một trận, không nhịn được nhìn cô thêm vài lần.
Ở trong một đám người vây quanh, Thi Vực và Thẩm Chanh đi vào hội trường rộng lớn.
Buổi tiệc còn chưa bắt đầu, rất nhiều người đều đang nâng ly hàn huyên.
Dù sao loại buổi tiệc cử hành cho nhân sĩ thượng lưu này, chính là thời cơ quen biết người rất tốt, ai không muốn nắm cơ hội tốt này.
Hội trường rất lớn, toàn bộ đều là phong cách hệ màu tối, chính giữa là sân nhảy hình tròn, ghế sa lon mềm mại bằng da thật bày khắp một vòng hội trường.
Trên cái bàn hình vuông, đặt sâm banh, R*ợ*u đỏ, hoa quả cùng với các loại bánh ngọt ....
Ánh đèn đủ màu sắc trải qua hiệu quả làm dịu chiếu đến khắp nơi, kiến tạo ra không khí như mộng ảo.
"Mỹ nhân!"
Thẩm Chanh vừa mới ngồi xuống, liền nhìn thấy Diệp Tử đi đến từ bên cạnh, cô bé mang giày cao gót và một cái váy dài màu trắng, trang điểm trang nhã, thay đổi bộ dáng đáng yêu ngây thơ trong sáng lúc trước, có chút gợi cảm.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, ý bảo cô bé tới ngồi bên cạnh cô.
Diệp Tử gật gật đầu, ngồi xuống ở bên cạnh cô, tiến đến cạnh tai cô, hạ giọng nói: "Mỹ nhân, sao em mặc xong lại thấy không được tự nhiên!"
Thẩm Chanh biết cô nói không được tự nhiên là có ý gì, cổ áo lễ phục mở rất thấp, khẽ cúi người, liền sẽ lộ ra *** trắng nõn.
Cô cười khẽ một tiếng, lấy từ trong túi xách ra một cây kim băng nhỏ, xoay người cài lên cổ áo chữ V mở rộng của cô bé, "Như vậy là được rồi."
Diệp Tử cúi đầu liếc mắt nhìn, trong nháy mắt biến thành cổ áo bảo thủ, nhịn cười không được, "Cảm ơn mỹ nhân!"
Tám giờ đúng, về cơ bản người tham gia buổi tiệc đã đến đông đủ.
Dựa theo lệ cũ, đầu tiên là chủ nhà mời dàn nhạc tiến hành diễn tấu.
Mà các khách mời, đều chào hỏi nâng ly, thảo luận chủ đề chính trị và trên phương diện làm ăn, muốn phải nhanh quen thuộc một chút.
Thi Vực là nhân vật làm mưa làm gió ở thành Giang, tự nhiên có không ít người tiến lên chào hỏi, hiếm khi tâm tình anh rất tốt, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một hai câu.
Tần Cận đơn giản nói chuyện với mấy phú nhị đại vài câu, uống vài ly R*ợ*u, liền lấy cớ rời đi.
Diệp Tử đang ngẩn người, Tần Cận đã đi tới, nâng ly đưa đến trước mặt của cô, sau đó nghiêng ly R*ợ*u về phía cô ý bảo chạm cốc.
Thật ra Diệp Tử rất ít khi uống R*ợ*u, vừa rồi bồi bàn đưa tới, đến hiện tại cô cũng không uống một ngụm.
Cho nên cô chỉ là giơ ly R*ợ*u lên chạm với anh một chút, cũng không có ý định muốn uống.
Tần Cận không thèm che giấu quan sát cô, cười đến ngả ngớn, "Sao, một ngụm cũng không nhấp?"
"Cái đó, tôi sẽ không uống." Diệp Tử nhìn anh, chớp đôi mắt tròn xoe, trả lời rất nghiêm túc.
"Không nếm thử, thì sẽ không bao giờ uống." Tần Cận đưa ly R*ợ*u của mình tới bên miệng Diệp Tử, dụ dỗ, "Đến, uống một ngụm."
"À!" Diệp Tử đáp lại một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nhấp một hớp nhỏ.
Thấy cô uống, Tần Cận cười xấu xa, nâng ly R*ợ*u lên, một ngụm uống hết toàn bộ R*ợ*u còn trong ly.
Bên này, Thẩm Chanh vừa nhận một ly R*ợ*u từ trong tay bồi bàn, đang muốn uống, đã bị Thi Vực ngăn lại.
Anh cưỡng chế túm lấy ly R*ợ*u từ trong tay cô, để tới trên bàn bên cạnh, liền vươn tay ra ôm eo của cô, sau đó từ từ ôm sát.
"Nhiều người."
Thẩm Chanh lời ít mà ý nhiều nhắc nhở anh, nhưng Thi Vực hoàn toàn không có ý muốn buông tay, lại càng ôm chặt hơn.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, Thẩm Chanh lựa chọn quay đầu đi chỗ khác không thèm để ý.
Điều này ngược lại càng thêm nâng *** chinh phục của Thi Vực lên, anh dùng tay bá đạo xoay mặt cô trở về, không chút do dự hôn lên.
"Khụ!"
Tần Cận ở bên cạnh vội ho một tiếng, dường như là đang nhắc nhở hai người đây là trường hợp công chúng.
Diệp Tử thì cầm ly R*ợ*u lên che mặt của mình, làm bộ nhìn về nơi khác.
Nhìn thấy cử động của cô, Tần Cận đột nhiên cúi người tới gần cô, "Nếu không chúng ta cũng thử xem?"
Diệp Tử nghe tiếng mặt đỏ lên, không được tự nhiên cúi đầu xuống, từ chối anh: "Không cần!"
Cô nghĩ tới lúc trước ở bệnh viện, bị anh cưỡng hôn, sau đó mặt đỏ đến càng lợi hại hơn...
Tần Cận nhìn bộ dáng của cô, không nhịn được muốn trêu cô một chút, "Không cần thì không cần, đỏ mặt làm gì?"
"Tôi,.... Tôi mới không có!" Diệp Tử căng thẳng không thôi.
Tần Cận cười gian, đột nhiên đứng dậy, đè hai vai Diệp Tử lại, để cả lưng cô đều dựa vào ở trên ghế sofa.
Cử động của anh, khiến cả người Diệp Tử vốn có chút khẩn trương liền ngây ngẩn, thân thể cũng cứng ngắc mãnh liệt.
Tần Cận cười cười, cúi đầu liền hôn lên môi của cô.
Diệp Tử ngơ ngác nhìn anh, sau đó không có sau đó ....
"Mau nhìn bên kia, có người hôn môi!"
"Đây không phải là Thi thiếu và vợ anh ta sao? Thật dưỡng mắt nha!"
"Quá xứng lứa vừa đôi rồi!"
"Chậc, Tần nhị thiếu thật phong lưu, lại thay đổi phụ nữ từ khi nào vậy?"
"Tần nhị thiếu phong lưu đã nổi tiếng, một ngày đổi một phụ nữ cũng không có gì ly kỳ."
"Đúng vậy đúng vậy!"
Lúc này, biểu diễn của dàn nhạc kết thúc, tiến vào hậu trường, trong sàn nhảy đã lục tục có người tiến vào.
Thi Vực và Thẩm Chanh vẫn luôn đắm chìm ở trong mập mờ, cuối cùng đã kết thúc nụ hôn nồng cháy sâu triền miên này, mà Tần Cận, cũng đã thả Diệp Tử ra.
"Bảo bối, có muốn khiêu vũ không?" Thi Vực dán ở bên tai Thẩm Chanh, trầm thấp lên tiếng.
"Ừ."
Thẩm Chanh đáp nhẹ một tiếng, rất tự nhiên đặt tay vào trong lòng bàn tay nóng rực của anh.
Mấy đôi tình nhân chung quanh vừa đứng dậy vào lúc này, khi nhìn thấy Thi Vực và Thẩm Chanh đang muốn đi vào sân nhảy, theo bản năng đều ngồi xuống lại.
Chưa nói nhảy như thế nào, chỉ từ tướng mạo và khí chất, vốn đã không thể so sánh với nhau, cho nên ai cũng không muốn lên làm nền.
Phần lớn đàn ông thành công đều đã qua tuổi bốn mươi, bụng phệ, dáng người trơn tròn, mà Thi Vực lại hoàn toàn ngược lại, tuổi trẻ tài cao, đẹp trai phong độ, khí phách giữa phong cách lẫn cử chỉ đều hiển lộ rõ ràng.
Cho nên anh vừa bước vào sân nhảy liền hấp dẫn tầm mắt của tất cả phụ nữ ở đây, các cô đều đang tiếc hận, nếu bạn nhảy của anh ta là mình thì tốt rồi.
Chỉ tiếc, đứng bên cạnh anh không chỉ là bạn nhảy, còn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh.
Mấu chốt nhất chính là tướng mạo vợ của anh đẹp như hoa, khí chất xuất trần, đẹp đến nỗi không thể bắt bẻ, thực sự muốn ghen ghét cũng không tìm ra được tật xấu.
Rõ ràng là ca khúc tiết tấu thanh thoát, Thi Vực và Thẩm Chanh lại tự tiện chậm rãi bước đi, nhưng lại không có một chút cảm giác không ổn, nhìn kiểu gì cũng làm cho người ta say mê.
Người vốn đang khiêu vũ trong sàn nhảy, cũng thả chậm bước đi theo, sau đó ngừng lại, làm quần chúng.
"A, Thi thiếu thật sự rất đẹp trai nha."
"Ai nói không đúng đâu, không chỉ đẹp trai còn có tiền, người còn chung tình như vậy."
"Aizz, các người không biết đâu, ngày hôm qua ba của tôi vừa giới thiệu cho tôi một người đàn ông, ây da, tướng mạo ngày này, thật sự là không thưởng thức được, bây giờ nhìn dến Thi thiếu, tôi thật sự không muốn nhìn người đàn ông đó lần thứ hai."
Không nghị luận lộ liễu giống như những danh viện thùy mị kia, đám đàn ông ngoài miệng không đề cập tới, nhưng ánh mắt lại một lần rồi một lần ăn ý tập trung ở trên người Thẩm Chanh.
Cô lạnh lùng lãnh đạm, diện mạo xinh đẹp, dáng người càng thêm cực kỳ nóng bỏng, khiến người ta thấy một lần liền không quên nổi.
Lễ phục màu đen, hoàn toàn làm nổi lên tư thái uyển chuyển này của cô, cổ áo tuy thấp, nhưng vừa đúng, chỉ lộ ra cổ và xương đòn vai tinh tế, khiến cho người ta mơ màng vô hạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc