Chọc Giận Bảo Bối - Chương 137

Tác giả: Hề Yên

Tần Cận nói xong, chân dài bước một cái, đi thẳng tới trước mặt Diệp Tử.
Diệp Tử bị bức phải lui về phía sau một bước, nhưng anh đột nhiên đưa tay bắt được tay của cô, kéo cô vào trong ***.
Diệp Tử ngã vào trong *** của anh, hoàn toàn chưa kịp nghĩ, anh liền một phát chế trụ cái ót của cô, cúi đầu hôn xuống.
Bốn cánh môi, chạm vào một chỗ.
Diệp Tử mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, có chút không tin đây là sự thật.
Cô lại có thể bị cưỡng hôn, hơn nữa còn là bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hôn!
Cảm nhận được toàn thân Diệp Tử cứng ngắc, không được tự nhiên tới cực điểm, Tần Cận nở nụ cười.
Người phụ nữ này, quả nhiên là bảo thủ.
Anh thích!
Mang theo nụ cười xấu xa thực hiện được, anh rời khỏi môi Diệp Tử, cúi đầu, quan sát khuôn mặt nhỏ không trang điểm của cô gái nhỏ trước mặt.
Diệp Tử giống như là đứa nhỏ làm chuyện sai lầm, vẫn luôn cúi mặt không dám nâng lên.
Nhìn thấy cô như vậy, Tần Cận dùng tay nâng cằm của cô lên, cười càn rỡ một tiếng: "Yên tâm, tôi sẽ phụ trách với em."
Nghe được anh ta nói lời như vậy, mặt Diệp Tử đỏ đến càng dữ dội hơn, ánh mắt của cô có chút né tránh, muốn tránh đi ánh mắt nóng hổi kia, nhưng anh ta chính là không chịu cho cô cơ hội này, dùng tay nắm cằm của cô, khiến cho cô đối mặt với anh ta.
Lúc này Diệp Tử mới thấy rõ mặt của anh ta, giống như được đao khắc, mỗi một chỗ đều giống như trải qua tu sửa tỉ mỉ, hoàn mỹ đến không có một chút tỳ vết nào.
Cô kinh ngạc có chút bần thần, mặt mang theo đỏ ửng, thẹn thùng động lòng người, đây là phản ứng chưa biết chuyện đời mới có.
Khóe môi Thẩm Chanh mang theo ý cười, liếc nhìn hai người, cũng không nói câu nào, liền xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn mỗi ba người Thẩm Minh, Tần Cận và Diệp Tử, bầu không khí có loại quỷ dị khó diễn tả bằng lời.
Nhìn Diệp Tử và Tần Cận cử chỉ thân mật, trong mắt Thẩm Minh muốn phun ra lửa, anh ta cố gắng ẩn nhẫn, nhưng vẫn không khắc chế được liền bộc phát tức giận: "Câu kết làm bậy với người đàn ông khác ngay trước mặt vị hôn phu, Diệp Tử, cô còn có biết xấu hổ hay không!"
Lời của anh ta, khiến Tần Cận nở nụ cười, anh ôm eo Diệp Tử, như là đang tuyên bố chủ quyền, "Phụ nữ ông đây nhìn trúng, không tới phiên anh giáo huấn. Sắp ૮ɦếƭ đến nơi, anh tự cầu nhiều phúc đi!"
Anh nói xong, dẫn Diệp Tử bước đi, không biết Diệp Tử có phải là bị đầu độc tâm trí không, lại có thể ngoan ngoãn không có phản kháng.
Đến khi tới cửa phòng, cô mới nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn Tần Cận, mi tâm nhíu chặt một chỗ, "Tôi không thể đi ...."
"Nguyên nhân?"
"Tôi đi, cha tôi sẽ mắng ૮ɦếƭ tôi ...."
"Làm người phụ nữ của Tần Cận tôi, không có ai dám mắng."
"Nhưng mà, cái kia ...." Diệp Tử quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Minh bị tức đến giận sôi, "Hôn ước của tôi và anh ta...."
"Mất hiệu lực."
Sau khi mang theo Diệp Tử rời khỏi bệnh viện, chuyện đầu tiên Tần Cận làm chính là phái người mang theo đại lễ đi bái phóng cha mẹ Diệp Tử, khơi thông tư tưởng không rõ ràng lại ngoan cố của bọn họ.
Đương nhiên, Diệp Tử cùng không hiểu rõ tình hình chuyện này.
Nửa tiếng sau, Diệp Tử nhận được điện thoại của cha.
Cô tưởng chuyện bệnh viện truyền đến trong lỗ tai cha mình, cho nên do dự có nên nghe điện thoại hay không.
Thấy cô như vậy, Tần Cận trực tiếp túm lấy điện thoại di động của cô, tiếp thông, mở âm thanh khuếch đại.
Diệp Tử không vui liếc mắt nhìn anh, sau đó cúi đầu xuống, đã làm xong tinh thần chuẩn bị nghe mắng.
Nhưng mà, trong điện thoại truyền tới lại là: "Diệp Tử, ta và mẹ của con quyết định về thành Đô, mười phút sau lên máy bay. Con đó, ở thành Giang phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm loạn gây phiền toái cho Tần Cận, chuyện gì đều phải hỏi cậu ấy trước, có biết không?"
"...."
Diệp Tử cảm thấy rất kinh ngạc, miệng mở thành hình chữ O, ngay cả lời nói cũng quên đáp lại.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
Không phải vẫn luôn tuân thủ ước định, quyết tâm để cô gả cho Thẩm Minh ư, sao đột nhiên liền giao cô cho người khác rồi...
Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của cô, Tần Cận không kiềm được liền nở nụ cười, không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh liền trực tiếp cúp điện thoại, sau đó để điện thoại về trong tay Diệp Tử, tiến tới sát mặt của cô mờ ám mở miệng, "Về sau đi theo Tần gia tôi, có thịt ăn."
Hơi thở ấm áp nặng nề thổi lên trên mặ Diệp Tử, khiến mặt của cô bắt đầu đỏ nóng lên, cô dùng sức siết chặc điện thoại, căng thẳng không thôi.
"Ăn thịt gì chứ...."
Nghe được cô hỏi như vậy, nụ cười nơi khóe môi Tần Cận càng thêm nồng đậm, xấu xa P0'p ở trên mặt của cô một cái, "Thịt của tôi, muốn ăn không?"
Bộ dáng của anh rõ ràng giống như là một tên lưu manh hoa tâm, lại làm cho người ta làm sao cũng không chống cự nổi.
Diệp Tử không nghe rõ lời của anh, cũng không có hỏi nhiều, mặt còn có chút hồng hồng, nhìn có vẻ đặc biệt đáng yêu.
Cuối cùng Tần Cận ngồi thẳng thân thể, khởi động xe, không có bất kỳ dấu hiệu nào, xe liền nhanh chóng lái rời đi.
Tốc độ xe quá nhanh, Diệp Tử không có cài dây an toàn, phản ứng đầu tiên chỉ dùng tay đi bắt tay vịn trên xe, còn chưa bắt được, xe đã quẹo đi thật nhanh rồi.
Một lực quán tính, thân thể của cô đã nghiêng sang bên cạnh, người liền nhào tới trên người Tần Cận.
Tần Cận được như ý liền cười, chân dẫm sát chân ga tăng thêm cường độ, tốc độ xe nhanh chóng nâng cao, nhanh kinh người.
"Ôm chặt."
Nghe được Tần Cận nhắc nhở, Diệp Tử lại ngoan ngoãn ôm lấy anh, hơn nữa còn ôm rất chặt.
Mắt Tần Cận nhìn thẳng lái xe, nụ cười xấu xa nơi khóe môi luôn biểu hiện rõ ràng.
Sau khi Thẩm Chanh đi ra từ bệnh viện, gọi điện thoại cho Tôn Nham.
Bởi vì xe còn đổ ở bên ngoài công ty, cho nên cô tính để Tôn Nham lái xe qua đón cô.
Không đến mười phút, một chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại ngay ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú yêu mị.
Thi Vực nghiêng dựa vào ở trên ghế ngồi, một tay gác ở trên cửa kính xe, bộ dạng lười nhác, nhìn kiểu gì cũng mang theo một loại cảm giác hấp dẫn trí mạng.
Chỉ là, trên mặt như đao khắc không có một chút nhiệt độ, lạnh đến mức có chút dọa người.
Xem ra, tâm trạng có chút xấu.
Anh nhìn Thẩm Chanh, mắt lạnh nhẹ híp, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, tràn ra từ giữa răng môi hai chữ lạnh lùng, "Lên xe."
Trực giác nói cho Thẩm Chanh biết, người đàn ông này đang tức giận, về phần tại sao anh lại tức giận, cô thật sự đoán không được.
Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp đi qua mở cửa xe, ngồi trên chỗ ngồi phía sau.
Nhìn thấy cô buộc chặt dây an toàn từ trong kính chiếu hậu, Thi Vực mới khởi động xe, tay thon dài lưu loát đánh tay lái, quay đầu xe, lái ở trên một con đường một chiều khác.
Trong xe, hai người ai cũng không có mở miệng nói chuyện, yên tĩnh đến mức có chút dị thường.
Gió thổi vào từ nửa cửa sổ hạ xuống, tóc dài Thẩm Chanh hỗn loạn, cô nhắm nửa con mắt, cực kỳ yên tĩnh.
Két....
Đột nhiên, xe ngừng lại.
Bởi vì ngừng quá mau, thân thể Thẩm Chanh không kiềm chế được nghiêng tới trước, cũng may đã cài dây an toàn, cô mới không có ngã sấp xuống.
Cô vịn chỗ ngồi phía sau, một lần nữa ngồi vững vàng, cũng không tức giận, chỉ là liếc nhìn người đàn ông phía trước, hỏi anh, "Ai chọc giận anh vậy?"
"Emi!"
Cô?
"Từ buổi sáng đến hiện tại, tôi chưa từng gặp anh?"
Mặt Thi Vực âm trầm, trong con ngươi toát ra hơi thở nguy hiểm, "Đừng nói nhảm, xuống xe ngồi vào chỗ phía trước."
"À! Thì ra là bởi vì tôi không có ngồi bên cạnh anh!"
"...."
"Nói sớm đi!"
"...."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc