Chọc Giận Bảo Bối - Chương 134

Tác giả: Hề Yên

Dường như là bị đầu độc tâm trí, Thi Vực cúi đầu, hôn lên môi của cô.
"Ưm ...."
Cảm nhận được nóng rực trên môi, Thẩm Chanh không an phận động thân thể một chút.
Thi Vực không muốn đánh thức cô, cho nên rất nhanh liền rời khỏi môi của cô.
Anh ôm cô trong иgự¢, ôm cô thật chặt, như là muốn vò nát cô, cưng chiều vào trong xương.
Anh nhắm mắt lại, khóe môi chứa đựng chút nụ cười thỏa mãn.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất rơi vào phòng ngủ.
Trên mặt giường lớn nhung tơ màu đen, Thẩm Chanh trở mình, đã tỉnh lại.
Ánh mặt trời quá mức chói mắt, sáng chói đến mức mắt của cô không mở ra được, đành phải lấy tay che khuất ánh sáng.
Đợi cho thích ứng được, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Bên cạnh, không có một bóng người.
Không biết anh đã rời giường từ bao giờ.
Ở nơi anh từng nằm qua, có chút lộn xộn, trong dấu vết lưu lại đó còn mang theo hơi thở độc hữu của anh.
Nằm trên giường một lát nữa, Thẩm Chanh vén chăn lên xoay người xuống giường.
Qua một đêm, bụng đã không còn đau rồi.
Cô đi chân trần vào phòng tắm, tắm rửa thân thể một chút, tìm một bộ quần áo sạch mặc vào.
Lúc đi ra, mới phát hiện trên ghế sa lon chỗ ban công để một túi cầm tay.
Thẩm Chanh còn nhớ tối hôm qua lúc trở về, trên sofa không có túi cầm tay này, vì vậy không nhịn được đi qua nhìn xem.
Cô lấy từ bên trong ra một cái hộp nhỏ, mở ra, nhìn thấy viên thuốc và tờ hướng dẫn, không kiềm được nhíu mày.
Miếng giảm đau?
Hơn nữa còn là chuyên dùng cho đau bụng kinh.
Cô từng thấy qua không ít bảng hiệu miếng giảm đau, nhưng chuyên dùng cho đau bụng kinh, vậy thì cô chưa từng nghe qua.
Để miếng giảm đau xuống, lấy ra một cái hộp khác trong túi cầm tay.
Là một hộp đường đỏ trong thời gian hành kinh, đóng gói rất tinh sảo, mặt phía trên còn in giá cả, 1872 đồng.
Một hộp đường đỏ giá trị bốn con số?
Thật xa xỉ!
Nhưng ....
Cô thích sự hoang phí này!
Sau khi thu dọn đơn giản một phen, cô chuẩn bị xuống lầu ăn điểm tâm.
Khi đang xuống cầu thang, điện thoại vang lên.
Liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Tô San gọi tới.
Lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến, lúc trời tối hôm qua lỡ hẹn rồi.
Nhưng, lúc trời tối hôm qua có đi thì cũng vô dụng.
Thẩm Minh bị thương vào bệnh viện, nhà họ Thẩm còn bị niêm phong, phát sinh chuyện lớn như vậy, anh ta không thể còn đi khách sạn phóng túng với Tô San.
Đương sự cũng không ở đó, cô đi làm gì.
Chẳng lẽ trò chuyện cuộc sống cả đêm với Tô San?
Ngón tay suông dài lướt nhẹ qua màn hình, cô tiếp nghe điện thoại.
Vừa để điện thoại đến bên tai, chợt nghe được Tô San phàn nàn ở trong điện thoại: "Bà cô của tôi ơi, điện thoại của cô đã xảy ra chuyện gì, gọi cả đêm đều không gọi được? Tôi còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì chứ?"
"Đang tốt đẹp thì có thể xảy ra chuyện gì."
"Không có chuyện gì là tốt rồi." Tô San nói xong, dừng một chút, nói tiếp: "Cũng may tối hôm qua cô không có đi khách sạn, không biết xảy ra chuyện gì, một đoàn phóng viên canh giữ ở bên ngoài, tôi vừa đến đã bị bọn họ ngăn chặn. Tôi đúng thật rất buồn bực, sao tin tức của những con chó săn đó linh thông như vậy, giống như đều biết chuyện trước vậy."
"Ừ, tôi thông báo trước."
Vốn mục đích của cô, là muốn mượn Tô San và truyền thông khiến Thẩm Minh thân bại danh liệt.
Thật không nghĩ đến, thay đổi cách thức.
Tô San kinh hãi: "Cô thông báo tin tức? Cô sẽ không nói cho tôi biết, trước đó cô bảo tôi giở đủ mánh khóe, chính là vì vào lúc tôi và Thẩm Minh ở trên giường, dẫn dụ những phóng viên đó đến, để cho bọn họ chụp chúng tôi .... đang lăn trên giường chứ!?"
"Nói đúng rồi, chính là như vậy."
Chụp được, nhất định sẽ cảm xúc mãnh liệt tràn đầy.
Nếu so sánh, những phim ѕєχ và người thật AV kia quả thật rất yếu kém rồi.
Tùy tùy tiện tiện có thể khiến Tô San, nổi tiếng nửa bầu trời!
Tô San ở bên kia cười gượng, "Thẩm đại mỹ nhân đến cách lăng xê như vậy cũng có thể nghĩ ra được, Tô San tôi thật sự thật hổ thẹn ...."
Cô ta lăn lộn ở trong xã hội bao nhiêu năm, cho tới bây giờ còn chưa gặp được người phụ nữ nào phúc hắc như vậy!
"Có gì hay mà phải thật hổ thẹn." Thẩm Chanh câu môi cười, "иgự¢ to mà không có não, hiểu."
"Tôi thấy иgự¢ cô cũng không nhỏ nha, 75 ...."
"Nhưng tôi thiên nhiên tinh khiết."
"Tôi cũng vậy nha!"
"Cô lừa gạt tôi chưa sờ qua иgự¢ cô sao, rõ ràng của cô là miếng lót silicone."
"Mới không phải, tôi là tiêm mỡ và chất lỏng vào, không phải loại hàng miếng lót silicone rẻ mạt được không!"
"Đây còn không phải là từng bơm qua."
"Từng bơm qua thì thế nào, hiện tại có nữ minh tinh nào không chỉnh dung không nâng иgự¢ chứ?"
"Từng bơm qua là không có não!"
"Phụ nữ quá thông minh có gì hay đâu, giống như tôi rất cởi mở sảng khoái, thích sống thế nào liền sống thế đó, không bị trói buộc không bị quản chế, dù người khác mắng tôi coi thường tôi, tôi cũng có thể coi như không nghe thấy, cô có thể làm được sao?"
Bước xuống bậc thang bậc thang xoay tròn cuối cùng, Thẩm Chanh vòng qua đại sảnh đi vào nhà ăn, ngồi xuống uống một ngụm sữa tươi, mới thản nhiên mở miệng, "Không nói chuyện cuộc sống, chỉ nói иgự¢."
Tô San đang nhìn gương vẽ lông mày, vừa nghe được lời này của cô, tay run lên, đuôi lông mày bị vẽ đến mép tóc.
Cô vội vã để 乃út vẽ lông mày xuống, rút ra một khăn giấy ướt đến lau đi phần dư thừa, vừa lau vừa mở miệng với di động, "Hai người phụ nữ nói về иgự¢, nếu để cho người khác biết được chuyện này, sợ rằng sẽ truyền ra tôi và cô là đồng tính luyến ái đó."
Thẩm Chanh không khỏi cười, "Sao, nhà của cô còn có người khác?"
"Tôi chính là đang suy luận, sao cô lại tích cực như vậy!"
"Vậy rốt cuộc là nói hay không nói."
"Nói đi ...." Giọng nói Tô San nghe vô cùng buồn bực.
"À!" Thẩm Chanh cắn một miếng bánh mì, hỏi cô ta, "Xúc cảm иgự¢ của cô có được không?"
"...." Tô San im lặng, sau đó mới nói: "Tôi không có thói quen tự sờ."
"Aizz! Đã sửa иgự¢ lớn như vậy, không tự sờ không phải thật là đáng tiếc sao!"
"...." Tô San tiếp tục không nói gì.
"Nhanh sờ một phát, nói cho tôi biết xúc cảm thế nào."
Lúc Thẩm đại mỹ nhân ham chơi, thật làm cho người ta ăn không tiêu.
Tô San liếc mắt nhìn miêu tả sinh động của mình, thật sự là không hạ thủ được, "Tự mình sờ mình, có phải là có chút biến thái không?"
Thẩm Chanh hỏi ngược lại cô ta, "Sao khi cô để đàn ông sờ cô lại không cảm thấy biến thái."
Tô San đúng là không phản bác được, cô xoắn xuýt một hồi, vẫn sờ soạng lên phía trên của mình một cái, sau đó nói cho Thẩm Chanh, "Vừa sờ một chút, không có xúc cảm gì."
"Ha ha!"
Thẩm Chanh bỗng chốc nhịn không được, cười ha hả.
Tô San có chút tức giận, "Cười đi cười đi, cô lấy tôi làm trò cười là được rồi, dù sao tôi lại không thể làm gì cô.... ."
"Được rồi." Cuối cùng Thẩm Chanh cũng ngưng cười, nghiêm chỉnh lại, "Đi spa không, lát nữa tôi mời cô."
"Thật sự?"
"Ừ."
"Vậy tôi muốn tìm hội sở thẩm mỹ sa hoa nhất, cho cô mất nhiều máu."
"Không sợ, chồng tôi có tiền."
"...."
"Trước như vậy, tối nay sẽ liên lạc lại."
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Chanh lái xe ra khỏi dinh thự, đi công ty một chuyến.
Giống như cô nghĩ, sau khi nhà họ Thẩm gặp chuyện bất trắc, công ty liền rối loạn.
Tất cả nhân viên đều đang nghị luận chuyện phát sinh ngày hôm qua, nói nhà họ Thẩm là vì buôn lậu thuốc phiện và buôn bán súng ống đạn dược, cuối cùng khó thoát tội, rơi vào lưới pháp luật.
Lại không biết, nhà họ Thẩm rơi xuống kết cục này, thật ra là bởi vì bọn họ đắc tội người phụ nữ của Thi Vực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc