Chọc Giận Bảo Bối - Chương 132

Tác giả: Hề Yên

Sau khi Thi Vực và Thẩm Chanh rời khỏi nhà họ Thẩm, Tôn Nham ở lại khắc phục hậu quả.
Có thể là vùng lân cận có người dân nghe được tiếng súng nên báo cảnh sát, rất nhanh có cảnh sát đến cửa kiểm tra.
Lấy quan hệ của nhà họ Thẩm ở thành Giang, phạm chút ít chuyện hoàn toàn không có người truy cứu, nhưng lần án đấu súng này tạo thành ảnh hưởng rất lớn, cho nên cảnh sát không thể không bắt tất cả mọi người ở đây.
Ngại vì Thẩm Bác trúng đạn, Thẩm Minh trọng thương, cảnh sát gọi xe cứu thương tới đưa bọn họ đưa đi bệnh viện, giám thị suốt 24 tiếng đồng hồ.
Tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, khi hai người vợ chồng Thẩm Uyên và Thẩm Họa biết được chuyện này, giống như là bị sét đánh.
Khi bọn họ vội vàng chạy về nhà họ Thẩm, nhân viên cảnh vụ đang phong tỏa hiện trường, không để cho hỏi nhiều, bọn họ đã bị \'Mời\' lên xe cảnh sát, đi cục cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Tôn Nham theo căn dặn của Thẩm Chanh đưa Diệp Tử về nhà trọ, Diệp Tử mới vừa vào cửa đổi giày, cửa phòng đã bị người gõ vang.
Cô thông qua mắt mèo nhìn thấy người đến ở bên ngoài, liền đè tay nắm cửa xuống mở cửa.
Thần thái cha Diệp mẹ Diệp bối rối, vào cửa liền hỏi: "Diệp Tử, người một nhà bác Thẩm con phạm tội gì? Nghe nói có người bị thương, còn vào cục cảnh sát rồi?"
"Bọn họ nghịch súng, ςướק cò."
Cha Diệp trầm mặt, "Đừng có không nghiêm chỉnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
Diệp Tử nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, "Không tin cha ra ngoài hỏi xem nha, nhà họ Thẩm vừa mới xảy ra án súng, có rất nhiều người bị thương."
Thấy cô không giống như là đang nói láo, sắc mặt cha Diệp càng thêm nghiêm túc, ông ta ngồi xuống, im lặng một hồi, mới mở miệng nói: "Lấy quyền thế của nhà họ Thẩm, nếu như không dàn xếp được chuyện này, vậy đã nói rõ sự tình rất nghiêm trọng, dù chúng ta muốn thu xếp thì cũng không thể giúp được."
Mẹ Diệp có chút bận tâm, "Gây ra chuyện lớn như vậy, không chỉ danh dự nhà họ Thẩm bị hao tổn, sợ rằng còn gặp phải phiền toái cực lớn. Phải làm sao đây, lấy giao tình nhiều năm của hai nhà chúng ta, đâu thể trơ mắt nhìn không quan tâm đi."
Cha Diệp vuốt vuốt cái trán có chút phát đau, "Mấy ngày nữa đi xem thử, thật sự không được, vậy sẽ nghĩ cách khác."
Mẹ Diệp gật đầu, "Cũng chỉ có thể như vậy."
Diệp Tử cũng gật gật đầu theo, biểu hiện ra dáng vẻ đặc biệt nhu thuận, "Ừ!"
Cha Diệp nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa.
Theo bọn họ, nhà họ Thẩm chỉ là gặp rắc rối, nhưng bất luận như thế nào cũng không ngờ, nhà họ Thẩm đã cách ngày rơi đài không xa rồi.
Sau khi trở lại dinh thự, Thi Vực đi thư phòng gọi điện thoại, rồi lái xe ra khỏi dinh thự.
Thẩm Chanh tắm rửa đi ra, không thấy anh, tìm một vòng khắp nơi cũng không tìm được, liền trở về phòng nằm ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, bị đau bụng tỉnh.
Cô bật đèn lên, vịn giường ngồi dậy.
Phần bụng như là đang bị xé rách, đau dử dội.
Mα túч, đau bụng kinh cũng muốn ૮ɦếƭ như vậy.
Cô nhịn đau xuống giường rót ly nước ấm để uống, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Đành phải sai người hầu tìm tới một túi nước ấm, đặt ở bụng.
Bình thường, người thể hàn, cung lạnh mới sẽ đau bụng kinh, lúc đau bụng kinh chỉ cần duy trì độ ấm thân thể, uống chút nước ấm, chườm nóng bụng sẽ hòa hoãn một chút.
Nhưng hai cách này đối với Thẩm Chanh lại không có tác dụng, chẳng những không có giảm bớt được, mà còn đau hơn rồi.
Cô nằm nghiêng ở trên giường, cong thân thể xuống, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi rịn dày đặc.
Trước kia cô đau đớn lắm, cũng chưa từng nghiêm trọng như vậy bây giờ.
Quả nhiên đau bụng kinh không phải bệnh, đau muốn mạng người.
Đau nhức kịch liệt vẫn luôn kéo dài, trong lúc đó chưa từng có một chút ngừng lại.
Thẩm Chanh nhíu chặt mày, rốt cục vẫn phải lấy di động qua, gọi cho Thi Vực.
Điện thoại rất nhanh tiếp thông, cô khó chịu mở miệng, "Ông xã, em đau ...."
Nhận được điện thoại, Thi Vực lập tức không còn bận tâm đến những chuyện khác, một phát khép văn kiện đang xem được một nửa lại, ánh mắt mơ hồ trầm xuống, "Đau ở đâu?"
"Bụng."
"Ăn bậy gì rồi?"
"Không có, em đau bụng kinh ...."
Vừa nghe lời này, ánh mắt Thi Vực bắt đầu trở nên âm u, ngay sau đó lạnh lùng phun ra một câu, "Chịu đựng!"
Nói xong, trực tiếp cúp điện.
"Tút...."
Thẩm Chanh cầm điện thoại di động, nghe được bên trong truyền tới âm thanh nhắc nhở, trên mặt vốn tái nhợt càng thêm không có một chút huyết sắc.
Cô có chút không vui cau mày, ném điện thoại di động đến bên cạnh.
Đưa tay liền nắm một cái gối, trở mình nằm sấp ở phía trên, giống như muốn dùng tư thế như vậy để giảm bớt không thoải mái ở bụng.
Cô nhắm mắt lại, nghĩ ngủ rồi sẽ tốt hơn, nhưng chợt nghĩ đến vừa rồi người đàn ông đó chẳng quan tâm cô, còn cúp điện thoại của cô, cô liền tức giận!
Đàn ông, đều là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ, chỉ biết hưởng thụ, không biết thương tiếc.
Cô càng nghĩ càng tức giận, vì vậy lại ngồi dậy lần nữa, lấy di động qua mở trang web buôn bán trên mạng lên.
Nhập vào ở trong khung tìm kiếm, miếng dán đau bụng kinh.
Cô từng nghe người ta nói qua vật này, còn giống như rất có tác dụng.
Lướt xem lượng tiêu thụ hàng tháng của một cửa hàng hơn ba vạn, mẹ nó, giá cả thật rẻ, một hộp 29. 8 đồng.
Nhưng sau giá tiền, lượng tiêu thụ mới đúng là mấu chốt.
Có nhiều phụ nữ đau bụng kinh như vậy sao?
Tham khảo ý kiến của phục vụ hàng hàng: "Miếng dán này có tác dụng không?"
Phục vụ khách hàng: "Thưa cô, không có hiệu quả sẽ hoàn tiền nha."
Thẩm Chanh: "Trả lại tiền thì quá phiền toái!"
Phục vụ khách hàng: "Thưa cô, trả lại tiền không phiền toái, hơn nữa còn rất thuận tiện, có thể trả lại tiền vào bất cứ lúc nào."
Thẩm Chanh: "Thịt đau, vậy cô có thể bán đồ không!"
Phục vụ khách hàng: "Thă cô, chúng tôi đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, năng lực bán hàng rất tốt!"
Thẩm Chanh: "...."
Phục vụ khách hàng: "Thưa cô, còn ở đó không? Cửa hàng đang thúc đẩy tiêu thụ, mua mười hộp tặng gậy tự sướng!"
Thẩm Chanh: "Có bệnh! Mua miếng dán đau bụng kinh tặng gậy tự sướng làm gì?"
Phục vụ khách hàng: "Thưa cô, lúc dán miếng dán đau bụng kinh, có thể tự sướng một tấm, dùng làm tham khảo cho người mua khác!"
Thẩm Chanh: "...."
Phục vụ khách hàng: "Thưa cô, nếu cần có thể trực tiếp nói đặt hàng!"
Thẩm Chanh không có tiếp tục đáp lời, bởi vì cô cảm thấy phục vụ khách hàng này nhất định có bệnh, hơn nữa còn bệnh nguy kịch!
Sau đó, cô bắt đầu đặt hàng....
Một đơn tiếp một đơn, một đơn lại một đơn.
Cô không thật sự muốn mua, mà là vì thú vị.
Mới năm phút đồng hồ, đã đặt vài chục đơn, hơn nữa sau khi thanh toán mỗi một đơn, đều lựa chọn hoàn trả.
Nguyên nhân đệ trình hoàn trả lại, đánh sai, đánh một lần nữa.
Sau đó, thì có hệ thống nhắc nhở không ngừng bắn ra, "Người bán đã đồng ý xin hoàn trả của bạn, số tiền hoàn trả sẽ hoàn trở về trong tài khoản của bạn trong thời gian làm việc sớm nhất."
Rất nhanh, Thẩm Chanh tắt điện thoại.
Cô nằm ở trên giường, chau mày, lấy tay nhẹ xoa bụng, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đau cũng vui vẻ.
Mà cũng cùng thời gian đó, Thi Vực bấm điện thoại của Tần Cận, nhưng lại nhất định bảo trì im lặng không nói.
Anh không nói gì, Tần Cận liền mở miệng hỏi anh, "Sao, có chuyện phiền lòng?"
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, liền mở âm thanh khuếch đại ra, ném điện thoại đến trên bàn.
Rút từ trong hộp thuốc ra một điếu thuốc đốt lên, đưa vào trong miệng hút một hơi, có chút bực bội nói: "Phụ nữ không thoải mái vào thời kỳ đặc biệt, có cách gì giảm bớt?"
Nghe được lời của anh, Tần Cận ở đầu kia điện thoại cười hỏi, "Thời kỳ đặc biệt là cái gì? Có thể nói rõ một chút được không."
Mắt sắc của Thi Vực chìm xuống, nhuộm lên chút lạnh bạc nhàn nhạt, "Chú chớ giả bộ ở trước mặt tôi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc