Chọc Giận Bảo Bối - Chương 128

Tác giả: Hề Yên

Ngay vào lúc Thẩm Chanh và Thẩm Minh nói chuyện, Thẩm Bác mang theo mấy tên tay chân tiến vào từ bên ngoài.
Nhìn thấy trận thế lớn như vậy, Diệp Tử không nhịn được nhíu mày.
Lúc mới đến thành Giang cô đã từng thấy Thẩm Bác một lần, cho nên nhận ra ông ta.
Biết ông ta quanh năm lăn lộn, *** phóng hỏa, không có việc xấu nào không làm, cho nên không có cảm tình gì với ông ta.
Nhưng ngại vì quan hệ giao tình giữa hai nhà Diệp Thẩm, cô vẫn đứng lên, lễ phép tính chào hỏi Thẩm Bác một tiếng.
Thẩm Bác gật gật đầu với cô, xem như đáp lại cô, lúc này cô mới ngồi xuống lần nữa.
"Chú hai."
Thẩm Minh cũng đứng dậy hô một tiếng.
Thẩm Bác ừ một tiếng, mới nhìn đến vết thương trên đầu của anh, sắc mặt mơ hồ thay đổi, "Xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Minh không có trả lời ông ta, chỉ là cố ý chỉ liếc nhìn về phía của Thẩm Chanh.
Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, là đang nói cho Thẩm Bác biết việc này do ai làm.
Thẩm Bác dừng bước chân một chút, nhìn Thẩm Chanh, trong đôi mắt ***c ngầu kia nhiều hơn một đạo sát khí.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt này, Thẩm Chanh vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, cô vén hai chân lười nhác ngồi trên ghế sofa, khẽ quay đầu nhìn ông ta, nhếch môi cười quỷ quyệt, "Chú hai, đã lâu không gặp."
Chú hai?
Diệp Tử bị một tiếng này chú hai này của cô làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn Thẩm Chanh, há to miệng, muốn nói gì đó lại không nói ra.
Thẩm Bác đi thẳng tới chỗ chủ vị ngồi xuống, mới liếc mắt nhìn Thẩm Chanh, thâm trầm mở miệng, "Không nghĩ tới sáu năm, cô vẫn còn nhận ra chú hai như tôi!"
"Nhận ra, đương nhiên nhận ra." Trong mắt Thẩm Chanh mang theo ý cười, "Người năm đó ép tôi đi đến đường cùng, dù hóa thành tro cốt thì tôi cũng nhận ra!"
Diệp Tử: "...."
Cô chỉ biết có câu nói, dù hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra.
Tro cốt .... thì chưa từng nghe qua.
Thấy gân xanh trên trán Thẩm Bác nhảy lên dữ dội, tên thủ hạ đứng ở bên cạnh đưa ra cảnh cáo với Thẩm Chanh: "Nói chuyện với nhị gia, mẹ mày tốt nhất dùng thái độ đoan chính một chút!"
"Mẹ mày là mẹ ai?"
"Mẹ mày!" Tên thủ hạ không biết sống ૮ɦếƭ trả lời một câu.
Ánh mắt Thẩm Chanh thoáng lạnh xuống, nguy hiểm khiếp người.
Trong lúc nhất thời, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Giao thủ với Thẩm Chanh mấy lần, Thẩm Minh biết rất rõ cô là một nhân vật hung ác, đang muốn nhắc nhở tên thủ hạ, chỉ thấy Thẩm Chanh đã nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh tới gần tên thủ hạ.
Ánh mắt cô lạnh như băng, quanh thân như là bị dòng nước lạnh bao phủ, không có một chút nhiệt độ đáng nói.
Nhìn thấy cử động của cô, tên thủ hạ lại kinh thường xì một tiếng, dựa vào thân thể nhỏ nhắn này của cô, cũng có thể động đến hắn sao?
Hắn đến ý trốn tránh cũng không có, cứ thế vượt qua ngăn ở bên cạnh Thẩm Bác, làm ra một bộ dáng cô dám làm xằng làm bậy tao liền dám khiến cho mày ૮ɦếƭ!
Nếu như Thẩm Chanh biết sợ, vậy thì không gọi là Thẩm Chanh rồi, cô đi đến trước mặt tên thủ hạ, đưa tay đã nắm một chai R*ợ*u đỏ trưng bày trên giá R*ợ*u, đưa tay liền đập lên đầu của hắn.
May mắn tên thủ hạ phản ứng nhanh, khi chai R*ợ*u đập xuống, kịp thời dùng tay nắm chặt chai R*ợ*u, sau đó cười lạnh, "Mày tốt nhất đừng nên làm xằng làm bậy ở trước mặt nhị gia, nếu không xem tao thu thập mày như thế nào!"
"A ...." Giống như đang nghe một chuyện rất buồn cười, Thẩm Chanh phát ra một tiếng cười nhẹ.
Tiếng cười của cô rất kỳ quái, khiến trong lòng tên thủ hạ có chút sợ hãi, "Mày cười cái gì?"
"Tao cười cái gì đến phiên mày quản sao!" Dứt lời, cô nhấc chân liền đá tới.
Tên thủ hạ khó lòng phòng bị, bộ vị mấu chốt chịu trọng thương, lập tức mặt mũi trắng bệch.
"Á!"
Hắn kêu đau một tiếng, buông tay nắm chai R*ợ*u ra che mệnh căn.
Thẩm Chanh cong môi lên, giơ chai R*ợ*u lên, dùng sức đập xuống đầu của hắn ta!
Choang!
Một tiếng vang thật lớn, chai R*ợ*u vỡ vụn ở trên đầu hắn ta.
Trên đầu tên thủ hạ, lập tức bị vạch ra vài miệng máu.
Máu màu đỏ tươi tuôn ra, chảy xuống theo đầu của hắn, chảy qua khuôn mặt, rồi nhỏ giọt đến trên sàn nhà ....
Hắn ngã trên mặt đất, ôm đầu ***, hiện trường máu tanh, tiếng kêu thê thảm, khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm giác sợ nổi da gà.
Thẩm Chanh dùng chân dẫm lên mặt của hắn ta, nhìn xuống hắn ta từ trên cao, trong con ngươi băng lãnh lộ ra lạnh lẽo thấu xương: "Mắng tao có thể, ngàn vạn lần đừng ***ng đến mẹ của tao, nếu không hậu quả, mày sẽ thật sự không thể nào chịu nổi đâu."
Cấm kỵ, điểm mấu chốt của cô, chưa bao giờ cho phép bất kỳ ai ***ng vào!
Mấy tên thủ hạ bên cạnh bị lệ khí phát ra từ trên người làm khiếp sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Tử nhìn đến ngây người, cô vẫn là lần đầu tiên cảm thấy, lúc phụ nữ đánh nhau, cũng có thể khí phách như vậy!
"Nhị gia, cứu tôi ...."
Tên thủ hạ nằm trên mặt đất, phát ra tiếng kêu cứu hơi yếu.
Có câu tục ngữ gọi là đánh chó phải nhìn mặt chủ, Thẩm Chanh lại dạy dỗ thủ hạ của ông ngay trước mặt ông, chẳng khác nào đang đánh mặt của Thẩm Bác ông khiến ông khó xử, lập tức giận tím mặt: "Bắt lấy cô ta! Trói lại!"
Nghe được Thẩm Bác ra lệnh, Diệp Tử vội vàng hô to: "Mỹ nhân! Đi mau!"
Nhưng lời của cô mới rơi xuống, mấy tên thủ hạ đã bao vây bốn phía của Thẩm Chanh, ngăn cản đường lui của cô.
Thấy sự tình phát triển trở thành cục diện này, Diệp Tử ngồi không yên, muốn tiến lên giúp đỡ.
Nhưng cô mới vừa đi ra hai bước, đã bị Thẩm Minh một phát chế trụ cổ tay.
Thẩm Minh dùng một tay kéo cô về trên ghế sofa ngồi xuống, cảnh cáo cô: "Cô tốt nhất đàng hoàng một chút, nếu không kết cục sẽ thảm giống như cô ta!"
Nghe được lời của anh ta, Diệp Tử đột nhiên buông tha phản kháng, yên tĩnh nhìn anh ta, rất lâu sau mới nói ra một câu: "Mặt người dạ thú!"
"Tùy cô nghĩ sao cũng được."
Diệp Tử cười ha ha, đến hiện tại cô mới phát hiện, vị hôn phu của cô, là ngụy biện, vô tình cỡ nào.
Cô dời ánh mắt không nhìn Thẩm Minh nữa, ngay cả giãy dụa cũng không giãy dụa tiếp.
Cho rằng cô nghĩ thông suốt, ánh mắt Thẩm Minh cũng nhu hòa xuống, "Diệp Tử, em phải hiểu rõ, hôn nhân giữa chúng ta đã thành định số, mặc kệ em có thích anh hay không đều phải gả cho anh. Cho nên em đối nghịch với anh, chẳng khác nào đối nghịch với chính em, có biết không?"
Diệp Tử giữ im lặng không lên tiếng, vốn không định đáp lại anh ta.
"Người phụ nữ kia, là kẻ thù của nhà họ Thẩm chúng ta, sở dĩ cô ta tiếp cận em, hoàn toàn là bởi vì cô ta biết em là vị hôn thê của anh, cô ta không có lòng tốt gì, là đang đùa giỡn em."
"Đùa giỡn tôi thì thế nào, tôi đồng ý!" Diệp Tử không nhịn được trả lời một câu.
"Diệp Tử, đến cùng em có nghe hiểu anh đang nói cái gì không!"
Diệp Tử đột nhiên im lặng, mặc cho Thẩm Minh khuyên bảo thế nào thì cô đều thờ ơ, giống như trời sinh đã không có tim không có phổi.
Thẩm Minh hết cách với cô, đành phải thôi, nhưng vì không cho cô làm hỏng việc, anh vẫn chế trụ tay của cô không buông, khống chế tốt cô.
Nhìn Thẩm Chanh đang vật lộn với mấy tên thủ hạ, ánh mắt của anh ta càng sắc bén.
Không ngờ, hiện tại người phụ nữ này khó đối phó như vậy!
Đưa tay sờ băng gạc quấn vết thương trên đầu một chút, đau đớn kịch liệt truyền đến, khiến anh ta nhíu mày.
Nhìn thấy Thẩm Chanh dần dần rơi xuống hạ phong, lông mày anh ta mới giãn ra, trong lòng sinh ra chút ***.
Xem ra hôm nay, có hy vọng tự tay đưa cô ta xuống địa ngục rồi!
Nếu cô bất nhân, cũng đừng trách anh ta bất nghĩa!
"Ưm...."
Bả vai Thẩm Chanh đột nhiên bị tên thủ hạ một phát chế trụ, lực đạo rất lớn, khiến trên vai cô truyền đến đau nhức kịch liệt, không nhịn được hít ngược một hơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc