Chọc Giận Bảo Bối - Chương 100

Tác giả: Hề Yên

"Luận lợi hại, tôi không sánh bằng một phần mười người đàn ông của cô, nhưng như vậy cũng không có nghĩa tôi không thể làm gì cô. Thẩm Chanh, chúng ta đều là người trưởng thành, sự tình là nhẹ hay nặng, tôi và cô đều biết rõ, có lời gì thì nói ra, đừng kéo những người không liên quan vào!"
Đổi lại là bất kỳ một người đàn ông nào khi đang tầm hoan tác nhạc bị người có ý định phá đám, sợ rằng đều sẽ phẫn nộ không thôi.
Coi như Thẩm Minh bình thường thanh cao hơn nữa, lịch sự nho nhã hơn nữa, khi gặp được loại chuyện như vậy liền không có cách khắc chế cảm xúc sắp sửa bộc phát của mình.
Huống chi, người đứng ở trước mặt anh ta còn là Thẩm Chanh.
Ân oán giữa hai người đã không phải là một sớm một chiều, sớm đã ăn sâu bén rễ, hoàn toàn không có đường sống hóa giải.
"Kéo em gái anh á!"
Thẩm Chanh liền dâng lên buồn bực, sao nam cặn bã này lại nói ra lời đương nhiên như vậy chứ.
Gút mắc của cô và nhà họ Thẩm, nó ra liền có thể giải quyết ư? Đúng là nực cười!
"Minh ...." Người phụ nữ đứng ở sau lưng Thẩm Minh kéo kéo tay anh ta, mang theo vài phần không vui nói: "Nhanh đuổi người phụ nữ này đi."
Thẩm Minh quay đầu lại, cởi tây trang của mình choàng ở trên người cô ta, an ủi vỗ vỗ tay của cô ta, "San San em yên tâm, anh sẽ không để cho cô ta tung ảnh chụp ra ngoài, đừng sợ."
Trước khi chưa nghe được câu này, Thẩm Chanh vẫn không có ý định gửi tấm hình đến trên mạng.
Nhưng sau khi nghe được Thẩm Minh nhắc nhở qua, cô lập tức liền bật Microblogging lên, gửi đi toàn bộ những ảnh vừa chụp, nhân tiện kèm theo một câu: Công tử nhà họ Thẩm phong lưu thành tánh, cùng người trình diễn bản AV thật ở bên trong phòng làm việc.
Tấm ảnh gửi thành công, cô giống như khiêu khích lắc lư điện thoại một chút, ra vẻ xin lỗi: "Thật xin lỗi, ảnh chụp đã tung ra ngoài, xem ra mười phút sau, nam cặn bã nữ hạ tiện như các người sẽ vang dội cả Internet."
Thẩm Minh không ngờ cô thật sự sẽ làm như vậy, bước xa tiến lên, muốn đoạt di động trong tay cô để xóa ảnh chụp.
Nhưng không đợi tay anh ta ***ng đến di động, Thẩm Chanh liền làm một hành động vĩ đại khiến người ta không dám tin, trực tiếp bỏ điện thoại di động vào trong áo.
Không, xác thực mà nói, là bỏ vào trong nội y của cô.
Lúc đoạt điện thoại, Thẩm Minh suy nghĩ 1000 cách phản kháng của cô, nhưng chỉ không nghĩ tới, cô lại có thể dùng một chiêu này.
Anh ta không thể không thu hồi tay, trợn mắt nhìn chằm chằm Thẩm Chanh: "Xem như cô lợi hại!"
Nhìn thấy cử động của Thẩm Chanh, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử nhìn chằm chằm, miệng há lớn .... còn có thể chơi như vậy sao?
"Minh, phải làm sao đây, nếu như ảnh chụp bị gửi lên mạng, em liền xong rồi..." Người phụ nữ này như là con hát trời sinh, chớp mắt liền khóc lên, bộ dạng hoa lê đẫm mưa này, thật sự là vừa thấy đã thương.
"Đừng lo lắng, anh sai người đi xử lý!"
Những lúc thế này, Thẩm Minh đâu còn nhớ được gì khác, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho bộ phận PR giải quyết nguy cơ, để cho bọn họ dùng tốc độ cực nhanh xử lý xong tất cả hình ảnh ở trên web.
Thẩm Chanh cũng không vội, chỉ là chậm rãi cầm điện thoại từ *** áo ra, sau đó gọi cho Tôn Nham.
Đơn giản dặn dò hai câu, liền cúp điện thoại.
Sau một phút đồng hồ, Thẩm Minh nhận được điện thoại, là người phụ trách bộ phận PR giải quyết nguy cơ gọi tới, nói cho anh ta biết, một chút hình ảnh *** vừa gửi lên mạng kia, bị người ác ý tung ra ở hơn một ngàn trang web, đã không có cách xử lý.
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Minh thay đổi liên tục, trở nên tái xanh, Thẩm Chanh không biết có bao nhiêu vui sướng.
Cô ngồi ở trên ghế dựa, hai chân bắt chéo, bật Microblogging lên, động thái vừa mới tuyên bố chưa tới năm phút đồng hồ, đã có suốt ba vạn lời bình luận.
Một người sử dụng tên là giả heo cưỡi lão hổ, đã bình luận như vậy: "A, đây không phải ngôi sao lớn Tô San ư, cả ngày lộ chân lộ lưng lộ meo meo ở trước màn ảnh còn chưa đủ, vậy mà còn không nết na như vậy, dạo này, giới giải trí thật rối loạn! Thật sự là sắp làm mù mắt hợp kim nhôm của bà đây rồi!"
Trâu điên chảy nước mắt: "Nhìn thấy bộ dáng *** chưa thỏa mãn của cô ta, nhất định là loại mặt hàng lẳng lơ!"
Hòa thượng gội đầu dùng phiêu nhu: "Vạn người gối vạn người ngủ không biết xấu hổ, cho cô ta đàn ông ngủ xem như có lợi cho cô ta, mình về nhà dùng dưa leo giải quyết thoải mái hơn!"
Hóa mục nát thành tơ tằm: "Người đàn ông này, không phải đường đường là CEO bất động sản Thẩm thị ư, bình thường nhìn có vẻ rất ngay thẳng, không ngờ cũng là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, nhìn thấy phụ nữ thì cái chân thứ 3 liền không thể chờ đợi được muốn đi vào, chúc anh ta tinh tẫn nhân vong."
Ô Quy xứng rùa: "Hai loại mặt hàng này rất xứng lứa vừa đôi, cá xứng tôm cá xứng tôm,.... Các người muốn biết bọn họ là cái gì không? Muốn biết, liền xem nick của tôi đi!"
Nhìn những câu bình luận này, Thẩm Chanh bỗng chốc nhịn không được, cười lớn ra tiếng: "Ha ha!"
Diệp Tử thấy cô cười đến vui vẻ như vậy, liền chạy tới, ngồi xuống ở bên cạnh cô, đi đến gần cùng cô xem bình luận phía dưới Microblogging.
Lúc này Thẩm Minh mới chú ý tới Diệp Tử, thấy cô không những không để mắt đến anh ta, hơn nữa còn chạy đến gần Thẩm Chanh như vậy, lập tức giận đến không có chỗ đánh, sắc mặt không biết có bao nhiêu khó coi.
"Diệp Tử!" Anh ta hô một tiếng.
Nghe được tiếng của anh ta, Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh ta, "Gì?"
Giọng của cô cũng không lạnh nhạt, nhưng nghe, giống như là đang nói chuyện với người không liên quan với mình.
"Bây giờ là giờ làm việc." Thẩm Minh nói xong, tiến lên kéo Diệp Tử đến bên cạnh, mặt lạnh hạch hỏi cô: "Em tới xem náo nhiệt cái gì? Không phải tôi đã từng dặn em, không có gì đừng tới tìm tôi sao."
Rõ ràng là anh ta làm chuyện sai lầm, làm chung với người phụ nữ khác, vậy mà lại vẫn lẽ thẳng khí hùng.
Diệp Tử không có nổi giận với anh ta, chỉ nói là: "Tôi không phải tới tìm anh, tôi là tới chơi ...."
"Chơi?" Vừa nghe lời này, Thẩm Minh tức giận hơn, "Diệp Tử, tuổi em còn nhỏ không hiểu chuyện tôi không trách em, nhưng có phải em quên thân phận của mình rồi không, em là vị hôn thê của Thẩm Minh tôi!"
Anh ta nói xong, đưa tay chỉ Thẩm Chanh đang ngồi lười nhác, nhấn mạnh giọng nói, "Cô ta không phải là người tốt, về sau cách xa cô ta một chút!"
"Tôi không cho phép em nói xấu mỹ nhân!" Diệp Tử đột nhiên nổi lên tính tình, giãy tay của anh ta, la âm lên với anh ta: "Anh mới không phải là người tốt!"
Nói xong, cô chạy đến bên cạnh Thẩm Chanh, lôi kéo tay Thẩm Chanh, bĩu môi, "Mỹ nhân chúng ta đi, nơi này chẳng hề thú vị chút nào."
Thẩm Chanh không có ý định muốn đi, mà là lôi kéo Diệp Tử ngồi xuống, tự mình đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Minh, thản nhiên mở miệng, "Coi như tôi không phải người tốt, ít nhất cũng tốt hơn người cặn bã như anh. Câu ba đáp bốn với hồ ly tinh ở ngay trước mặt vị hôn thê của mình, vậy mà vẫn cứ như là chuyện đương nhiên. Anh cho rằng đàn ông khắp thiên hạ đều ૮ɦếƭ hết rồi sao, không gả cho anh liền không thể?"
Những lời này của cô, lại khiến Thẩm Minh á khẩu không trả lời được, anh há to miệng muốn nói chuyện, nhưng lại có thể không tìm được một câu phù hợp đến phản bác.
Diệp Tử tiến đến trước mặt Thẩm Chanh, chớp đôi mắt to nói: "Mỹ nhân, anh ta thích yêu câu ba đáp bốn với ai thì câu ba đáp bốn với người đó nha, dù sao em cũng không ngại ...."
"Em thật sự không ngại sao?" Thẩm Minh giống như tức giận vì những lời này của cô bé, đưa tay kéo Tô San đứng ở một bên qua, vừa kéo cô ta vào trong ***, cố ý chơi đùa ở trên thân hình uyển chuyển như rắn nước kia, "Như vậy, có phải em cũng sẽ không để ý không?"
Anh ta hoàn toàn không biết, anh ta dùng cách này để K**h th**h Diệp Tử, hoàn toàn là không làm nên chuyện gì, đối với Diệp Tử mà nói, anh ta cùng lắm được coi như là một người xa lạ quen thuộc mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc