Chọc Giận Bảo Bối - Chương 07

Tác giả: Hề Yên

Chỉ thấy Thẩm Chanh duỗi tay chỉ chiếc xe chạy bằng điện bị cô ta ᴆụng đến hoàn toàn thay đổi cách đó không xa, lắc lư tiền trong tay mình nói, "Chiếc xe chạy bằng điện có giá tiền là một ngàn chín, lái ba tháng, bồi thường tôi một ngàn ba, đủ rồi."
Nghe tiếng, Diệp Mân càng thêm kinh ngạc.
Vốn còn muốn nói chút gì đó, nhưng Thẩm Chanh lại không cho cô ta cơ hội này.
Diệp Mân đứng ngây ngốc tại chỗ, liếc mắt nhìn bóng lưng đã đi xa, lại liếc mắt nhìn chiếc xe chạy bằng điện bị ᴆụng đến không còn hình dạng ban đầu, cuối cùng mới thở dài.
Thật không biết là nên khóc hay là nên cười.
Sau đó, cô ta chỉ có thể để cho người trước kéo chiếc xe chạy bằng điện bị ᴆụng hỏng đó đi.
Thật ra rất nhiều người đều không biết, kẻ lừa đảo cũng có nhân cách có tôn nghiêm có nguyên tắc.
Giống như Thẩm Chanh, mặc dù cô là một kẻ lừa đảo dùng nghề nghiệp lừa gạt để mưu sinh, nhưng trước giờ đều không có làm qua chuyện thương thiên hại lí.
Lúc gạt người, cô cố gắng dùng tất cả vốn liếng cũng muốn lừa gạt được nhiều nhất.
Nhưng ngày thường, cô cũng chỉ là một người thường.
Cô không tham lam, không hết ăn lại nằm, không ngồi đợi của ăn xin, dựa vào hai tay của mình sống qua ngày.
Giống như tai nạn xe cộ vừa rồi, cô vốn có thể lừa gạt được nhiều hơn, kiếm dược càng nhiều, nhưng cô lại không suy nghĩ chút nào liền cự tuyệt đối phương bồi thường.
Chỉ cầm đúng số nên cầm, còn lại tuyệt đối sẽ không cần.
Tập đoàn Thế Bắc.
Thi Vực tự mình phê duyệt nhiều văn kiện quan trọng, nhận được một cuộc điện thoại.
Người bên kia điện thoại báo cáo với anh:
"Thiếu gia, nửa tiếng trước Thẩm tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ, tài xế gây chuyện là Diệp tiểu thư."
"Vốn Diệp tiểu thư đồng ý bồi thường, nhưng dù làm thế nào thì Thẩm tiểu thư cũng không chịu tiếp nhận."
"Đến cuối cùng, cô ấy chỉ cầm đúng số tiền nên có."
Thi Vực ừ một tiếng, liền cúp điện thoại.
Nheo tròng mắt hẹp dài thâm thúy lại, khóe môi anh giơ lên một nụ cười khiến cho người ta không thể nào hiểu thấu.
Thẩm Chanh, có chút ý tứ ....
Không thể không thừa nhận, có cha thế nào tất có con gái thế ấy.
Tuy Thẩm Trung Minh là một ma bài bạc, nhưng thật ra cũng là ma bài bạc vô cùng có nguyên tắc.
Cho nên khi ông biết được Thẩm Chanh gặp tai nạn giao thông không cần bồi thường, liền quyết định làm một bữa tiệc lớn để khao con gái của ông.
Mua một con gà mập trở về, vốn định hầm canh cách thủy cho Thẩm Chanh.
Nhưng không ngờ, chạy cả khu vườn cũng không thể bắt lấy con gà kia.
Thẩm Chanh đứng cạnh cửa sổ, nhìn người bị một con gà đùa giỡn xoay quanh ở trong sân, vẻ mặt hắc tuyến.
Người khác Gi*t con gà, hầm canh cách thủy, cùng lắm thì chỉ một tiếng đồng hồ thôi.
Nhưng Thẩm Trung Minh lại không giống, chỉ bắt con gà liền bắt một tiếng đồng hồ.
Sau đó là cuối cùng bắt được, lúc có thể dùng dao Gi*t gà, ông lại có thể.... xuống một dao ở trên bụng con gà.
Thẩm Chanh thật lòng muốn bùng nổ!
Hiện tại cô mới phát hiện, ông - người cha ma bài bạc này lại ngu xuẩn đến nước này.
Một dao hạ xuống, gà chẳng những không ૮ɦếƭ, ngược lại càng thêm tràn đầy sức sống rồi.
Thẩm Trung Minh thấy thế, thầm mắng một tiếng, sau đó lại dùng sức chém một dao lên bụng con gà: "Tao cũng không tin không Gi*t được con gà mập mày!"
Dao thứ hai hạ xuống, gà vẫn không có tình trạng muốn ૮ɦếƭ, chỉ là hô cục tác không ngừng.
Thẩm Chanh đứng thẳng tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt.
Thật ra cô thật lòng muốn nói một câu: Ngu xuẩn đến nhà rồi!
Thẩm Trung Minh làm ra động tĩnh lớn như vậy, nhiều hàng xóm nghe tiếng đều chạy đến xem náo nhiệt.
Cái cục diện này, quả thật đủ buồn cười.
Chỉ thấy một tay Thẩm Trung Minh cầm dao thái, một tay giơ con gà nửa ૮ɦếƭ nửa sống lên, tinh tế suy tính xem tiếp theo nên hạ dao ở chỗ nào.
Thẩm Chanh đã không thể nhịn được nữa, lúc mọi người hàng xóm vây quanh tới rồi, cô bước đi lên trước.
Không nói không rằng, trực tiếp túm lấy dao thái trong tay Thẩm Trung Minh.
Thẩm Trung Minh giơ gà lên, thấy cô đoạt dao của mình, vội muốn hỏi cô muốn làm gì.
Nhưng Thẩm Chanh tuyệt đối không cho ông cơ hội này!
Giơ tay chém xuống, cuối cùng con gà hấp hối kia là bị một dao đoạt mệnh.
Dao thái lần nữa trở lại trong tay Thẩm Trung Minh, Thẩm Chanh xoay người rời đi, tuyệt không khách khí đóng cửa phòng lại.
Mấy hàng xóm hơi sửng sốt, sau đó lần lượt giơ ngón tay cái lên với Thẩm Trung Minh: "Lão Thầm, đứa con gái này của ông rất tuyệt!"
"Đúng vậy, ngay cả Gi*t gà cũng biết!"
"Bây giờ người trẻ tuổi nào cũng là mười ngón tay không dính nước dương xuân, nhìn vợ lão Lưu cách vách chính là một ví dụ, rửa rau cũng ngại bẩn. Gi*t gà? Đừng, tôi thấy cũng không gì Gi*t người!"
Mấy người hàng xóm anh một lời tôi một câu, nói đến Thẩm Trung Minh mở cờ trong bụng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, "Con gái của tôi, ai có phúc khí lắm mới cưới được."
Mấy hàng xóm cười cười, liền đều tự trở về nhà mỗi người.
Lúc này Thẩm Trung Minh mới mang theo gà mập về chầu diêm vương vào cửa nhà, nấu nước nóng nhổ lông gà.
Bởi vì rất ít khi làm món ăn phức tạp như vậy, Thẩm Trung Minh luống cuống tay chân, khiến cho trong phòng bếp giống như là sân chiến đấu.
Ba tiếng sau, Thẩm Chanh nổi đóa rồi.
"Thẩm Trung Minh, rốt cuộc cha xong chưa!"
Âm thanh bùm bùm trong phòng bếp biến mất, Thẩm Trung Minh thò đầu ra từ cửa phòng bếp, "Con gái, sao thế?"
Sao thế?
Thẩm Chanh vùi trên sofa, sắc mặt đen thui.
Cô cũng muốn biết làm sao.
Hơi liếc nhìn lịch bàn trong tay một chút, cũng không trả lời vấn để nhàm chán của Thẩm Trung Minh.
Thấy thế, Thẩm Trung Minh vội lau mồ hôi trên mặt một chút, tháo tạp dề xuống, đi ra từ phòng bếp.
Chạy về phòng ngủ lấy ra một cái hộp bằng giấy, đếm tiền thắng bên trong, chuyển mắt với Thẩm Chanh, "Con gái, nếu không, chúng ta vẫn là đi ra ngoài ăn đi?"
Thẩm Chanh nghe tiếng, lườm ông một cái: "Đã nói hầm gà mà?"
Thẩm Trung Minh không vui nhíu mày, "Ôi chao ta nói, con gái, con cũng biết mà, người cha như ta cũng không phải là một người có thể làm được cơm! Chúng ta đi ra ngoài cọ sát một bữa được không?!"
Thẩm Chanh nổi giận: "Cút!"
Thẩm Trung Minh nhíu mày, "Con - cô bé này, cả ngày đều lửa lớn như vậy!"
Thẩm Chanh nhíu chặt lông mày, trong lòng tự nhủ: Có một người cha ngốc như vậy, có thể không nổi giận sao?
Lúc này, càng thêm cảm thấy trong lòng cực kỳ nóng bức.
Cô thâm trầm nhìn Thẩm Trung Minh, dứt khoát không để ý đến ông nữa.
Thẩm Trung Minh thấy cô không chịu đi, bản thân cũng chẳng còn lòng dạ nào, xoay người lấy từ trong tủ lạnh ra một chai bia, ngồi ở một bên tự mình uống.
Một hồi lâu, Thẩm Chanh mới giương mắt nhìn anh.
Nhíu nhíu mày, thuận tay ném lịch bàn cầm trong tay lên trên sofa, sãi bước đi qua.
Lấy từ trong tủ lạnh ra một chai bia, dùng hàm răng cắn khui nắp ra.
Soái khí, khinh cuồng, động tác làm liền một mạch, lại có thể đẹp đến nỗi nhìn thấy mà giật mình.
Uống một ngụm rượu, Thẩm Chanh ghét bỏ nhíu mày, "Ưm .... Bia này thật là khó Uống....uố...ng!"
Thẩm Trung Minh nghe tiếng, vội vàng nói: "Con gái, con đã nhìn rõ ràng chưa, bia này chính là bia tốt tám đồng một chai đó."
Thẩm Chanh lườm ông một cái, "Ai nói bia ngon liền nhất định dễ uống."
Lúc này Thẩm Trung Minh mới nghe rõ ẩn ý trong lời nói của cô, cười nói: "Cũng đúng, con gái nhà cha thích nhất uống là rượu mạnh, mùi vị bia này và nước thiu giống nhau, sao có thể dễ uống?"
Từ lúc nhỏ Thẩm Chanh đã là một nữ hán tử, chỉ cần là món đồ con gái thích, cô liền tuyệt đối không thích.
Rượu đối với cô mà nói, thật đúng là một hấp dẫn lớn lao!
Thế cho nên đến hiện tại, mười bình rượu xái cũng không thể làm cho mặt cô đỏ một chút.
Người khác nói ngàn ly không say là giả, Thẩm Chanh uống hai mươi ly rượu trắng không say mới là thật.
Đến cả Thẩm Trung Minh, cũng không dám nói mình tửu lượng tốt ở trước mặt con gái mình.
Bởi vì bình thường ở trên bàn rượu, người bị ngã lật mình là ông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc