Chờ một ngày nắng - Chương Cuối

Tác giả: Diệp Chi Linh

Chờ ngày nắng của chúng ta
Nghe thấy giọng nói trầm lắng của anh nói ra lời tỏ tình đơn giản và thẳng thắn như vậy, Tiêu Tinh chỉ thấy sững sờ, không nói được lời nào. Lẽ nào cô đang mộng du sao, nghe thấy Thẩm Quân Tắc nói… thích cô?Đây đúng là lời nói đùa tẻ nhạt nhất mà cô từng nghe. Ngay từ lúc bắt đầu Thẩm Quân Tắc đã thấy cô chướng mắt, vì thế mới giấu diếm thân phận đưa cô đến khách sạn. Về sau kết hôn với cô cũng chỉ là lợi dụng cô để đạt được mục đích của mình mà thôi. Sau khi kết hôn sống chung một thời gian, anh thường xuyên nổi nóng vô cớ. Buổi sáng bắt cô phải dậy nấu bữa sáng bằng được, buổi tối lại đi làm về sớm, soi mói thói quen sinh hoạt của cô, tìm mọi cách giày vò cô… Lẽ nào cách ngược đãi người khác và ngược đãi mình như thế này có thể gọi là thích?Bộ não của Tiêu Tinh xoay mấy vòng mà vẫn không tin Thẩm Quân Tắc lại nói thích mình. Thẩm Quân Tắc thấy Tiêu Tinh nhanh chóng chìm vào trạng thái tự thôi miên, hoàn toàn không có phản ứng gì với lời tỏ tình của mình, không kìm được hạ thấp giọng, nói lại một lần nữa:
“Anh thích em”.
Tiêu Tinh ngây ngô gật đầu, “Ờ”.
“… Tiêu Tinh”.
Thẩm Quân Tắc cố gắng kìm nén nỗi tức giận trong lòng. Anh đau khổ nhận ra rằng sự bình tĩnh, thản nhiên vốn có của mình luôn bị đánh bại trước mặt Tiêu Tinh. Lúc nào Tiêu Tinh cũng có thể dễ dàng khơi dậy ngọn lửa giận dữ trong anh. Nhưng anh lại không biết làm thế nào với cô, có lẽ đây chính là cái gọi là khắc tinh. Hai tay đặt lên vai cô, anh ép cô quay mặt sang, nhìn thẳng vào mắt cô và nói, “Anh chưa bao giờ nói một câu ba lần. Nhưng hôm nay anh sẽ phá lệ vì em”.
“Anh thích em, em nghe thấy chưa?!”.
“Ồ ồ”.
Tiêu Tinh bị khí thế của anh làm cho thót tim, “Em nghe thấy rồi nghe thấy rồi, hung dữ như thế làm gì?”.
Cô ngừng một lát, thấy Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống nhìn mình, đột nhiên Tiêu Tinh hiểu ra, ngạc nhiên nói, “Đợt chút, lúc nãy anh nói gì? Anh đang tỏ tình với em sao…”.
Thẩm Quân Tắc không thể nhẫn nhịn được nữa, nâng cằm cô, đặt môi mình lên đôi môi của cô.
“Ứm… anh chờ chút, anh…”.
“Yên nào”.
Anh không muốn nghe một từ nào từ miệng cô nữa! Lần đầu tiên trong đời tỏ tình, nói liền ba lần câu “Anh thích em” say đắm như thế. Khi nói câu ấy ngay cả anh cũng nổi hết cả da gà, vậy mà người được tỏ tình là Tiêu Tinh lại ngây ngô như đang mộng du, lại còn thản nhiên hỏi “Anh vừa nói gì, anh đang tỏ tình sao?”, khiến anh không kiềm chế được! Rõ ràng là cô nàng đáng ghét này đang thách thức sức chịu đựng của anh!Vì thế Thẩm Quân Tắc nghĩ rằng so với ngôn ngữ thì dùng hành động bày tỏ sẽ hiệu quả hơn. Khả năng sàng lọc ngôn ngữ trong bộ não của cô quả thực quá mạnh. Nụ hôn kéo dài rất lâu, đầu lưỡi anh đi sâu vào miệng Tiêu Tinh, thả sức cọ xát. Những chỗ đi qua đều run lên. Nụ hôn nồng nàn, mãnh liệt dường như muốn thiêu hủy lý trí của hai người. Dụς ∀ọηg độc chiếm mãnh liệt của người đàn ông này đáng sợ đến nỗi khiến cô hoảng hốt. Cuối cùng cô cũng hiểu, ba tiếng “Anh thích em” mà anh nói hoàn toàn không phải là nói đùa mà là sự thật đáng sợ. Tiêu Tinh bị hôn đến hoa mắt chóng mặt. Đợi đến khi anh buông ra, cô mới vội vàng há miệng, ra sức hít thở không khí trong lành.
“Bây giờ tin chưa?”.
Giọng nói trầm lắng ẩn chứa vẻ dịu dàng chiều chuộng, “Có cần anh chứng minh nữa không?”.
Tiêu Tinh đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Thẩm Quân Tắc dịu dàng nâng mặt cô lên, ngón tay khẽ lướt qua má cô, nhẹ nhàng vuốt ve. “Em đó… lúc nào cũng phản ứng chậm chạp. Sự nhẫn nại của anh rất có hạn, em muốn anh nói lại lần thứ tư sao?”.
Tiêu Tinh lắc đầu, “Không cần không cần, ba lần là đủ rồi”.
“… Không phải là em nên đáp lại sao? Hãy nói suy nghĩ của em xem nào”.
“Ồ, em không chắc là có thích anh không, để chịu trách nhiệm với lời tỏ tình của anh, chuyện này em cần phải suy nghĩ thật kỹ”.
“Thôi”, Thẩm Quân Tắc không còn gì để nói, “Em đừng nghĩ nữa”.
Lần trước bảo cô suy nghĩ thật kỹ chuyện ly hôn, kết quả cô nghĩ một tuần rồi quên luôn. Thẩm Quân Tắc không muốn lại quay về với bi kịch ấy. Lúc anh mặt dày hỏi cô, “Em suy nghĩ thế nào rồi?”.
Cô làm cho một câu “Nghĩ gì cơ?”.
Đúng là đả kích lòng tự tôn của anh. Thấy hai má Tiêu Tinh đỏ bừng, Thẩm Quân Tắc cũng ngầm đoán ra. Không phải trong lòng cô nàng này không có anh, chỉ là cô quá chậm chạp, lại chưa từng trải qua cuộc tình nào, đầu óc ngu muội vẫn chưa hiểu tâm trạng của chủ nhân. Nếu không phải cũng thấy thinh thích, nếu là người đàn ông khác cưỡng hôn cô, với tính cách đã ghét ai thì ghét như kẻ thù của cô chắc chắn sẽ cho tên đó một cái bạt tai rồi chửi đối phương biến thái, nhân tiện nguyền rủa đối phương mười tám đời. Với anh, lúc hôn cô anh có thể cảm nhận được rất rõ sự căng thẳng và e thẹn của cô, rõ ràng là cô nàng ngốc nghếch này cũng thích anh. Nhìn dáng vẻ cúi đầu buồn rầu suy ngẫm của cô, đột nhiên tâm trạng của Thẩm Quân Tắc vui vẻ hẳn lên. Dù sao thì giấy đăng ký kết hôn cũng nằm trong tay anh, cô từ từ suy nghĩ, anh cũng không vội. Con vịt đã nấu chín, không sợ sẽ bay đi. Thẩm Quân Tắc kiên quyết nói:
“Thế này nhé, anh nói cho em biết em muốn ly hôn là tuyệt đối không thể được. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ là vợ chồng thật sự, nghe thấy chưa?”.
“Vợ chồng thật sự?”.
Tiêu Tinh nghĩ một lúc, đột nhiên đỏ mặt, “Chờ… chờ một chút. Em vẫn chưa chuẩn bị xong, chuyện ấy, hôm khác, sau này…”.
“…”.
Sắc mặt Thẩm Quân Tắc trở nên u ám, một lúc sau, anh hạ thấp giọng, “Em nghĩ đi đâu đấy hả? Tưởng anh là cầm thú sao?”.
“Á? Không phải anh có ý đó sao?”.
“… Tiêu Tinh, đừng thách thức khả năng chịu đựng của anh”.
“Em sai rồi em sai rồi!”.
Tiêu Tinh ngượng ngùng, “Ngại quá… suy nghĩ của em đúng là không trong sáng”.
“… Thôi”, Thẩm Quân Tắc nhìn cô, “Em chấp nhận chuyện này cũng cần một quá trình. Anh không vội”.
Anh nói rồi lại dịu dàng xoa đầu cô, “Từ từ suy nghĩ, đợi em nghĩ thông suốt, anh có thời gian mà”.
“Ừm. . . ”.
“Thi xong chuyển về sống với anh nhé. Đồ đạc của em anh vẫn để nguyên, phòng cũng giữ lại cho em”.
“Vâng…”.
Đến tận khi Thẩm Quân Tắc rời khỏi, Tiêu Tinh vẫn ngây ngô không hiểu gì, cảm giác giống như đang đi trên mây. A, được anh chàng kỳ quặc này tỏ tình…Lúc anh nói ba chữ “Anh thích em” không dịu dàng một chút nào, thậm chí lần thứ ba còn gườm gườm nhìn cô rất hung dữ, dường như muốn chạy lại Ϧóþ cổ cô. Nhưng vì sao cô lại có cảm giác hạnh phúc thế này?Tiêu Tinh nằm trên giường, quấn tròn chăn vào người theo thói quen, nhớ lại dáng vẻ tức giận của anh chàng khi tỏ tình mà không được đáp lại, không kìm được nhếch mép cười. Cách tỏ tình của Thẩm Quân Tắc cũng thật đáng yêu. Không có lời dạo đầu cũng không có lời kết, chỉ nói một câu “Anh thích em”, lại còn nói ba lần liền, có ai tỏ tình như anh không?Có điều với tính cách của anh, bảo anh nói thêm vài câu tình cảm, đừng nói là anh không nói được, mà cả người nghe cũng thấy rất kỳ quặc. Vì thế có thể nói ra ba chữ ấy đối với anh mà nói đã là một thách thức rất lớn rồi. Tiêu Tinh càng nghĩ càng thấy vui, được Thẩm Quân Tắc thích là may mắn lớn nhất trong cuộc đời xui xẻo hơn hai mươi năm qua của cô. Quả nhiên là thịnh quá hóa suy, suy quá hóa thịnh, sau khi gặp Thẩm Quân Tắc, trải qua thời kỳ xui xẻo nhất, sau đó bước qua thung lũng của cuộc đời, sau cơn mưa trời lại nắng, vận may cũng đến với cô. Tuy Thẩm Quân Tắc là người tính cách lạnh lùng, tính khí cổ quái, động một tý là hung dữ với cô, có điều chẳng qua anh cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi. Vẻ mặt dù có đáng sợ đến đâu thì cũng không làm gì được cô, cuối cùng vẫn phải chịu thua. Hơn nữa anh còn rất dịu dàng ân cần, rất biết quan tâm chăm sóc cô. Giống như buổi chiều ngày hôm nay, thấy cô lạnh, anh lập tức ϲởí áօ khoác lên người cô. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy Thẩm Quân Tắc thật sự là người đàn ông tốt. Sau này thật sự làm vợ anh cũng rất tốt. Hôm nào gặp anh sẽ nói cho anh nghe suy nghĩ của mình. Chiều tối hôm ấy, Thẩm Quân Tắc vừa họp xong thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Tiêu Tinh.
“Anh đến trường đón em được không? Em quên không mang ô…”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, không khỏi nhíu mày. Trợ lý Chu Hiểu Đình ân cần nói:
“Giám đốc Thẩm, anh có chuyện thì đi trước đi, những việc còn lại cứ để tôi xử lý là được”.
Thẩm Quân Tắc cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng sắp hết giờ làm, thế nên anh gật đầu, “Được, cô vất vả rồi”.
Lo Tiêu Tinh ngấm mưa sẽ bị cảm lạnh, Thẩm Quân Tắc phóng như bay đến trường đại học Hoa Kiều, muốn gọi điện hỏi cô đang đứng ở đâu nhưng lại không gọi được vì điện thoại tắt máy. Thẩm Quân Tắc giảm tốc độ, vừa lái xe vừa nhìn qua cửa kính tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Tinh trong cơn mưa. Anh lái xe lượn lờ trong trường đúng một vòng, cuối cùng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trước thư viện. Thẩm Quân Tắc dừng xe, nhíu mày, rảo bước lại gần.
“Em làm gì thế? Thời tiết như thế này mà không mang ô! Còn nữa, nhắn tin bảo anh đến đón, cũng không nói vị trí cụ thể, điện thoại thì không gọi được, có phải là lại hết pin rồi không? Em không thể sạc pin trước khi đi ngủ được sao…”.
“Được rồi được rồi, đừng mắng em nữa”.
Đột nhiên Tiêu Tinh mỉm cười ùa vào lòng anh, vòng tay ôm anh, gục đầu vào иgự¢ anh, “Không phải em cố ý mà. Hôm nay lúc ra khỏi cửa trời vẫn còn nắng, ai biết đột nhiên lại mưa”.
Cảm giác khuôn mặt mềm mại của cô áp vào иgự¢, toàn thân Thẩm Quân Tắc đông cứng, tim bắt đầu đập thình thịch, những lời trách móc tắc nghẹn trong cổ họng không mắng tiếp được. Gục đầu vào иgự¢ anh, động tác này là làm nũng sao? Thẩm Quân Tắc kinh ngạc nhìn cô, “Em…”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu, mỉm cười rạng rỡ, “Haizz, chẳng phải anh nói thích em sao, bảo anh đến đón mà anh nói nhiều thế”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày:
“Chính mình lơ đãng hay quên lại còn nói?”.
“Chẳng phải là có anh sao?”.
Tiêu Tinh im lặng một lát, rồi đột nhiên cô mỉm cười nhón chân, khẽ hôn vào má anh, “Quân Tắc, em cũng thích anh”.
“…”.
Thẩm Quân Tắc bỗng chốc hóa đá.
“Chẳng phải lúc nào anh cũng chê em ngốc nghếch, suy nghĩ chậm chạp, lần này đủ nhanh rồi chứ?”.
Nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc kìm nén nỗi xúc động trong lòng, khẽ nói:
“Em chắc chứ?”.
Tiêu Tinh mỉm cười ôm anh, “Chắc chứ, từ trước đến nay em vốn rất thẳng thắn, lừa anh cũng chẳng được tiền. Em thích anh, nghiêm túc đấy”.
“Em là con gái, lúc tỏ tình nên… kín đáo một chút thì tốt hơn”.
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng anh không hề có bất kỳ ý kiến nào với động tác ùa vào lòng anh không chút do dự của Tiêu Tinh. Bên ngoài mưa càng lúc càng to, Thẩm Quân Tắc không kìm được khẽ mỉm cười, khẽ siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói:
“Xem ra cơn mưa này không thể tạnh ngay được. Chúng ta đứng trú mưa ở đây một lúc nhé?”.
“Vâng, được ạ, đợi mưa tạnh rồi đi”.
Tiêu Tinh nói rồi gục đầu vào lòng anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, nghe nhịp đập mãnh liệt của trái tim anh. Đột nhiên cô thấy có lẽ đây chính là hạnh phúc mà cô muốn. Mặc dù xe đỗ cách đó không xa, ô cũng đã mang tới nhưng Thẩm Quân Tắc lại nói cùng nhau trú mưa. Tiêu Tinh cũng không muốn lật tẩy lời nói dối ấy. Đẹp nhất không phải là trời mưa mà là mái hiên cùng anh trú mưa. Có lẽ bởi vì cái ôm này thực sự quá ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc