Chờ một ngày nắng - Chương 51

Tác giả: Diệp Chi Linh

“Người mày đợi đến rồi, mau theo anh ta đi đi. Đi đi lại lại trước mặt tao, nhìn cũng thấy ngán ngẩm”.
Tiêu Tinh ngoảnh đầu, cười khì khì ghé sát lại:
“Lẽ nào mày không lưu luyến tao một chút nào sao? Nóng lòng đuổi tao đi, tao sẽ đau lòng đấy”.
Kỳ Quyên lườm cô, “Được rồi, đừng giả bộ nữa. Tao rất muốn giữ mày ở lại thêm vài ngày, dọn dẹp nhà cửa nấu cơm cho tao cũng tốt. Nào ngờ hai vợ chồng mày cãi nhau nhanh như vậy, chưa được một hôm đã làm lành rồi, đúng là vô vị”.
“…”.
Tiêu Tinh không còn gì để nói, chị em tốt cãi nhau cô ấy lại còn cười trên nỗi đau khổ của người khác, lại còn mong có thể cãi nhau thêm vài ngày?Nghe thấy tiếng gõ cửa, Kỳ Quyên đi mở cửa, vừa đi vừa than phiền:
“Không sao, lần này chưa có tác dụng, lần sau tiếp tục cố gắng. Nếu sau này còn cãi nhau, hoan nghênh mày đến chỗ tao”.
Nói rồi còn bổ sung một câu, “Cơm mày nấu thật sự rất ngon”.
Rõ ràng là Kỳ Quyên thích ăn hơn thích người. Tiêu Tinh sống ở nhà cô mấy ngày mà tâm hồn đã phải chịu đả kích bội phần. Thẩm Quân Tắc gõ cửa một lúc, cánh cửa mở ra, vẫn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tiêu Tinh bị Kỳ Quyên đẩy ra khỏi cửa, loạng choạng như sắp ngã. Thẩm Quân Tắc vội vàng giơ tay ra đỡ, ôm cô vào lòng. Thẩm Quân Tắc có chút ngạc nhiên. Hai chị em giận dỗi gì vậy? Sao Kỳ Quyên lại đẩy cả người cả vali vào lòng anh?Vẫn chưa kịp nói gì đã thấy bên trong cánh cửa vang lên tiếng cười của Kỳ Quyên:
“Chỗ tôi chật, hai người có chuyện gì thì ra ngoài nói nhé. Hai người đi từ từ tôi không tiễn…”.
Sau một hồi ngân nga, rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.
“…”.
“…”.
Hai người nhìn nhau trong hành lang chật hẹp, không còn gì để nói. Tiêu Tinh bị Kỳ Quyên quái đản đẩy vào lòng anh, thê thảm chỉnh lại quần áo, ngượng ngùng đứng vững, khẽ nói:
“Kỳ Quyên lúc nào cũng thẳng thắn như thế. Khụ khụ, cũng không khách sáo một chút, mời anh vào nhà ngồi…”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cánh cửa đóng chặt, không kìm được mỉm cười, “Không sao, chúng ta đi thôi”.
Nói rồi nhân tiện xách vali của cô, quay người đi xuống. Căn nhà Thẩm Quân Tắc thuê ở tầng ba. Hướng nhà rất đẹp, đầy đủ ánh sáng, tường và sàn nhà trông rất sạch sẽ. Tiêu Tinh đi quanh căn nhà một vòng, phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khách nhỏ, nhà bếp, phòng vệ sinh. Một mình cô ở thì quá rộng rãi. Thêm vào đó là đồ dùng trong nhà đều được giữ lại, chỉ cần mang hành lý vào là được, không cần phải lo lắng điều gì. Khu nhà rất gần trường đại học Hoa Kiều, giao thông thuận lợi. Ở khu khó tìm nhà như thế này, có thể thuê được căn nhà tốt như vậy quả là không dễ dàng. Chưa đầy một tuần Thẩm Quân Tắc đã tìm được căn nhà thích hợp, rõ ràng là tốn không ít công sức. Anh làm việc bận rộn như vậy mà còn phải để tâm xử lý những chuyện vặt vãnh này, thật là vất vả…Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh cảm thấy áy náy trong lòng, lại có chút cảm động, không kìm được chầm chậm đi tới trước mặt anh, khẽ nói:
“Nhà em xem qua rồi, em rất thích”.
Chần chừ một lúc lại nói thêm một câu:
“Cảm ơn anh”.
Thẩm Quân Tắc đặt tờ tạp chí trên tay xuống, ngẩng đầu nói:
“Em thích là được, giữa chúng ta không cần khách sáo”.
Giữa chúng ta không cần khách sáo?Tiêu Tinh bị câu nói ấm áp này làm cho tim đập loạn nhịp. Vẫn chưa kịp sắp xếp lại tâm trạng rối bời thì lại nghe thấy anh bình tĩnh hỏi:
“Em định thi cao học, tiếp tục học ở học viện mỹ thuật, đúng không?”.
Tiêu Tinh ngoan ngoãn trả lời:
“Vâng, em đã đăng ký rồi, tháng một năm sau sẽ thi”.
Thẩm Quân Tắc gật đầu, “Cũng được, thời gian này em sống ở đây, yên tâm ôn tập, anh không làm phiền em nữa”.
“Vâng”.
“Còn nữa…”.
Thẩm Quân Tắc ngập ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn cô, “Hôm ấy em nói, chuyện ly hôn…”.
Tiêu Tinh không kìm được vểnh tai lên.
“Có thể rút lại được không?”.
“Á?”.
Tiêu Tinh sững người. Những lời đã nói ra có thể tùy tiện rút lại được sao? Miệng cô không phải là lò so có thể nén xuống bật lên dễ dàng. Thẩm Quân Tắc đứng dậy khỏi ghế sofa, đi đến trước mặt Tiêu Tinh, khẽ nói từng câu từng chữ:
“Kết hôn với em anh không hề hối hận. Sau này… đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa, được không?”.
Bộ não của Tiêu Tinh bỗng chốc ngừng hoạt động. Thấy cô không có phản ứng gì, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc không khỏi có chút khó coi, khẽ ho một tiếng rồi mới nói:
“Chuyện này, em… phải suy nghĩ kỹ một chút”.
Anh im lặng một lát rồi giơ tay xoa đầu cô, “Có gì cần anh giúp cứ gọi điện cho anh. Mấy hôm nữa anh đến thăm em”.
Đến tận lúc anh đi, cuối cùng bộ não của Tiêu Tinh mới hoạt động trở lại. Nhớ lại những lời nói ấm áp ngọt ngào lúc nãy, cô không kìm được buồn rầu bứt tóc. Không muốn ly hôn? Ý của câu nói ấy là anh muốn sống với cô mãi mãi sao? Lại còn bảo cô suy nghĩ thật kỹ!Suy nghĩ cái gì chứ, nói năng không rõ ràng, anh tưởng ai cũng có tư duy như anh sao? Còn nữa, anh tùy tiện xoa đầu cô như xoa đầu con cún con trong nhà, có phải là quá đáng quá không? Mặc dù cô không phản cảm khi anh chạm vào nhưng là một con người, thường xuyên bị vuốt ve giống như vật nuôi, lòng tự tôn cũng sẽ bị đả kích… Hơn nữa cô lại không thể vuốt lại, Thẩm Quân Tắc cao hơn cô nhiều như thế, cô muốn vuốt cũng không với tới. Từ nhỏ đã bị mẹ cốc đầu. Mấy hôm sống ở chỗ Kỳ Quyên, suốt ngày bị rứt tóc ức Hi*p. Bây giờ lại bị Thẩm Quân Tắc xoa đầu vuốt ve. Cô nghi ngờ không biết có phải mặt mình dễ ức Hi*p không mà thường xuyên bị người ta xoa đầu đi xoa đầu lại. Chính vì như thế mà cô mới bị giày vò đến mê muội đầu óc, tế bào não không đủ dùng, cứ đến lúc quan trọng là lại ngừng hoạt động. Mấy ngày sau đó, Tiêu Tinh bận rộn dọn dẹp nhà mới, tạm thời gạt những lời mà Thẩm Quân Tắc đã nói sang một bên. Đó cũng là thói quen xấu của cô, chuyện gì không nghĩ được là lại gạt sang một bên không nghĩ nữa. Trước tiên xử lý những chuyện mình muốn xử lý, có thời gian rảnh rỗi lại lấy ra suy nghĩ tiếp (Nếu cô vẫn còn nhớ). Kỳ Quyên thường nói, bộ não của Tiêu Tinh có chức năng tự động phân biệt. Hệ thống phân biệt này giống như phần mềm diệt virus cao cấp nhất, khiến những chuyện không vui, những chuyện không thông suốt, những chuyện không muốn suy nghĩ của chủ nhân đều được phán đoán là virus, trực tiếp sàng lọc rồi đưa về trạm thu hồi. Nói dễ nghe một chút cô là người lạc quan vui vẻ, lòng dạ cởi mở, không tính toán. Nói khó nghe một chút cô là người mơ hồ, vô tâm vô tính. Hồi còn trẻ có thể gọi là đãng trí, lớn tuổi một chút có thể gọi là Alzheimer. Ví dụ đã từng có một buổi họp lớp, một bạn không cẩn thận làm bắn canh gà vào bức tranh yêu thích nhất của Tiêu Tinh. Lúc ấy Tiêu Tinh tức đến nỗi khóc òa lên, lại còn nói sẽ chém ૮ɦếƭ tên tội đồ ấy khiến bạn ấy phải trốn vào nhà vệ sinh. Một tuần sau, cuối cùng bạn ấy thấy có lỗi, căng thẳng đến tìm Tiêu Tinh, thừa nhận lỗi lầm của mình, đồng thời tỏ ý có thể bù đắp tổn hại vật chất và tinh thần cho Tiêu Tinh. Kết quả là Tiêu Tinh mơ hồ nói một câu, a, chuyện này mình quên rồi… Cậu nói gì? Cậu muốn đền tiền á?Kẻ tội đồ nước mắt đầm đìa, mọi người xung quanh không còn gì để nói. Mức độ mơ hồ của Tiêu Tinh từ đó đạt tới đỉnh cao, tu luyện thành tiên. Lần này Thẩm Quân Tắc cũng gặp chuyện bộ não của Tiêu Tinh tự động sàng lọc. Chuyện anh bảo Tiêu Tinh suy nghĩ thật kỹ đã bị hệ thống phân biệt virus trong bộ não của cô liệt vào chuyện “khó xử lý”, tạm thời để ở trạm thu hồi. Vì thế mấy ngày hôm nay, tâm trạng của Thẩm Quân Tắc không được bình tĩnh cho lắm. Một người cao ngạo như anh rất ít khi hạ mình cầu xin người khác chuyện gì. Đối với Tiêu Tinh, anh đã kìm nén như thế là đủ khoan dung nhẫn nại rồi. Đặc biệt sau khi phát hiện mình thích cô, anh càng nhẫn nhịn hơn, cố hết sức tỏ ra dịu dàng ân cần. Cãi nhau xong tối hôm ấy anh nói lời xin lỗi, sáng hôm sau đến đón cô, không ép cô dọn về nhà, lại còn thuận theo ý cô tìm nhà cho cô, nghiêm túc nói:
“Anh không muốn ly hôn với em, xin em hãy suy nghĩ thật kỹ”.
Đây được coi là lời tỏ tình trần trụi rồi chứ?Không muốn ly hôn thì còn có thể có ý gì được nữa? Chính là tiếp tục sống với nhau, gắn bó đến trọn đời, không phải sao…Nhưng Tiêu Tinh đáng ૮ɦếƭ một tuần rồi mà vẫn không có một chút phản ứng nào!Mặt hồ phẳng lặng đến thế nào ném đá xuống cũng phải có một chút gợn sóng mới đúng. Cô không những không gọi điện, không một tin nhắn, càng đáng ghét hơn là khi anh mặt dày nhắn tin hỏi cô:
“Chuyện anh nói với em em suy nghĩ thế nào rồi?”.
Kết quả sau cả một ngày cô mới mơ hồ nhắn lại:
“Chuyện nào?”.
Cô nàng này vô tâm vô tính đến mức độ này, đúng là xấu xa!Điều quá đáng hơn là căn cứ vào báo cáo của mật vụ Thẩm Quân Kiệt, mấy ngày hôm nay có một người đàn ông trẻ tuổi thường xuyên xuất hiện trong khu nhà cô đang sống, thậm chí nhiều lần được cô tươi cười chào đón, lại còn mời lên chỗ ở. Uống trà á?Mặc dù Thẩm Quân Kiệt nhìn qua kính viễn vọng, không ngừng khẳng định đi khẳng định lại, thật sự chị dâu và người đàn ông đó chỉ uống trà với nhau, chủ đề nói chuyện hình như cũng không có gì bất thường. Nhưng trong lòng Thẩm Quân Tắc vẫn không nén nổi bực tức. Cô có thời gian uống trà với người khác mà không suy nghĩ nghiêm túc về chuyện ly hôn. Trong lòng Tiêu Tinh, lẽ nào anh không bằng một tách trà?Vì tâm trạng không tốt nên lúc ăn cơm với Phương Dao, mặt Thẩm Quân Tắc cứ sa sầm. Phương Dao thư thả uống cà phê, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, rõ ràng là vẻ đang xem kịch hay. Thấy Thẩm Quân Tắc không ngừng cau mày, cuối cùng Phương Dao không kìm được nói:
“Mình hỏi cậu rốt cuộc cậu đang băn khoăn cái gì, thích cô ấy khó chấp nhận đến thế sao? Hai người là vợ chồng về mặt pháp luật, có tình cảm thì càng tốt, biến giả thành thật chẳng phải là được sao”.
“Không phải vấn đề này”, Thẩm Quân Tắc hầm hầm nói.
“Thế thì là vấn đề gì?”.
Phương Dao nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc lâu, đột nhiên giật mình tỉnh ngộ, “Lẽ nào là bi kịch tỏ tình của cậu?”.
Sắc mặt Thẩm Quân Tắc sầm xuống. Phương Dao phì cười, bị sặc cà phê, ho hai tiếng rồi lại cười chế nhạo anh:
“Sặc, cậu đã tỏ tình thật, hơn nữa còn… lặp lại bi kịch?”.
Nhớ lại những cô gái thầm theo đuổi anh hồi học trung học, tất cả các kiểu tỏ tình đều bị anh hiểu là “có chuyện cần nhờ vả”.
Mỗi lần có con gái tặng quà cho anh, anh đều nghiêm túc trả lời:
“Cảm ơn món quà của bạn, bạn có chuyện gì cần giúp đỡ à?”.
Những cô gái e thẹn ấy đỏ mặt chạy đi, Thẩm Quân Tắc vẫn còn đứng đó mơ hồ. Phương Dao đứng cạnh nhìn, nhịn cười đến mức nội thương. Không cần nghĩ cũng biết lời tỏ tình lần này của anh thảm hại như thế nào. Thêm vào đó đối tượng là cô nàng Tiêu Tinh mơ hồ. Bạn có nói trực tiếp thế nào đi nữa thì bộ não của cô ấy cũng phải xoay vài vòng. Với tính cách kiêu ngạo của mình, chắc chắn Thẩm Quân Tắc sẽ tỏ tình rất khéo léo, uyển chuyển. Bộ não của Tiêu Tinh tuyệt đối sẽ xoay một trăm vòng mà vẫn không hiểu ra được. Phương Dao nghĩ một lúc, thấy rằng mình nên nhắc nhở anh chàng EQ tương đối thấp này một chút. Hiếm khi anh ta mở lòng thích một người, không thể vì không biết nói mà bỏ lỡ. Nghĩ một lúc, cô nói:
“Quân Tắc, thực ra mình thấy khi tỏ tình với người khác, cậu phải nói ra từ trọng điểm”.
Mặc dù làm mặt lạnh nhưng Thẩm Quân Tắc vẫn nhíu mày, chăm chú lắng nghe. Phương Dao nói tiếp:
“Cho dù lời dạo đầu của cậu có dài như thế nào, những lời thừa thãi nhiều thế nào thì cuối cùng vẫn phải nói ba tiếng ‘Anh thích em’ làm lời kết. Cậu phải để bộ não của đối phương tập trung trọng điểm vào ba chữ “Anh thích em”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rồi mới nhíu mày, có vẻ không chắc chắn lắm:
“Vậy sao?”.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô của anh có vài phần đáng yêu, Phương Dao nhịn cười, nghiêm túc gật đầu:
“Đúng vậy, vấn đề này thì mình có kinh nghiệm hơn. Nói thế nào thì mình cũng là nhân vật nữ chính đã từng đóng rất nhiều bộ phim tình cảm. Còn cậu thì mới yêu lần đầu, không sai chứ?”.
Nghe câu nói ấy, Thẩm Quân Tắc ngậm miệng không nói gì. Hình như có chút ngượng ngùng?Hai người lặng lẽ ăn bữa tối rồi cùng sánh vai bước ra cửa khách sạn. Vừa đẩy cửa đã thấy một đám người tụ tập trước cửa ra vào, yên lặng chờ đợi. Họ giơ máy ảnh, cầm micro, bày trận địa mai phục hoành tráng. Vừa thấy hai người xuất hiện, ánh đèn chói mắt lập tức vụt sáng như ban ngày. Đám người xông lên, những chiếc micro tranh nhanh đưa sát vào miệng hai người.
“Cô Phương Dao, xin hỏi lời đồn cô và anh Thẩm Quân Tắc đang hẹn hò có phải là sự thật không?”, “Nghe nói hồi nhỏ cô Phương sống ở nhà họ Thẩm, là bạn thanh mai trúc mã với anh Thẩm?”, “Cô Phương, cô chia tay với anh Mạc rồi sao?”, “Cô Phương, xin cô trả lời câu hỏi của tôi…”.
Phương Dao bị vây kín đến nỗi không thể thoát ra được. Thẩm Quân Tắc cũng chẳng khá hơn chút nào.
“Anh Thẩm, tin đồn vợ chồng anh đang chuẩn bị ly hôn có liên quan đến sự xuất hiện của cô Phương Dao có đúng không?”, “Anh Thẩm, nghe nói lúc đầu anh lấy Tiêu Tinh chỉ là để thuận tiện cho việc hợp tác làm ăn với nhà họ Tiêu?”, “Người anh thật sự thích là Phương Dao, vì thế sau khi về nước mới nóng lòng gặp Phương Dao. Anh cãi nhau với Tiêu Tinh trong buổi dạ hội cũng là vì lý do này sao?”, “Xin hỏi hai người giải thích như thế nào về quan hệ ngoại tình này?”.
Câu hỏi càng ngày càng trở nên quá quắt, thậm chí đề cập đến Tiêu Tinh vô tội. Thẩm Quân Tắc không kìm được sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
“Các người nghĩ nhiều quá rồi, tình cảm giữa vợ chồng tôi rất tốt”.
Phương Dao tỏ ra rất bình tĩnh. Cô đeo kính râm, lạnh lùng nói:
“Các vị có thể hẹn phỏng vấn với quản lý của tôi, bây giờ tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào”.
“Cô Phương, vậy thì cô đánh giá thế nào về Tiêu Tinh?”, “Anh Thẩm, anh làm như thế này có nghĩ rằng mình có lỗi với Tiêu Tinh vô tội?”.
“Xin lỗi, tôi không thể nói được”.
Thẩm Quân Tắc nói rồi cau mày, giơ tay ngăn đám phóng viên đang chen lên, hộ tống Phương Dao nhanh chóng thoát ra khỏi đám đông. Đến tận khi lái xe rời khỏi khách sạn, bỏ lại đám phóng viên điên cuồng đuổi theo phía sau, Thẩm Quân Tắc mới thở phào nhẹ nhõm. Không phải là anh chưa chứng kiến cảnh tượng bị phóng viên chặn lại nhưng cuộc tập kích chuyên nghiệp với quy mô lớn như ngày hôm nay thì mới thấy lần đầu. Anh rất ít khi quan tâm đến làng giải trí, không ngờ Phương Dao lại nổi tiếng như vậy. Đám phóng viên kích động ấy suýt chút nữa thì nhét micro vào miệng anh. Thấy Phương Dao điềm tĩnh như không có chuyện gì, Thẩm Quân Tắc không kìm được nhíu mày:
“Cậu trở thành kẻ thứ ba phá hoại cuộc hôn nhân của người khác, những tin đồn này cậu không bận tâm sao?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc