Chờ một ngày nắng - Chương 47

Tác giả: Diệp Chi Linh

Kế hoạch ly thân tạm thời.
Tiêu Tinh cùng Ôn Bình đến cửa hàng bánh ngọt gần đó. Ôn Bình vẫn thích ăn đồ ngọt như trước đây. Tiêu Tinh còn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần ông nội mua bánh ngọt cho cô là lại bị Ôn Bình ăn mất. Anh ta vừa ăn bánh, vừa nghiêm túc nói với cô:
“Con gái không được ăn đồ ngọt, béo quá không ai lấy đâu. Thầy ăn cho em, em phải cảm ơn thầy”.
Tiêu Tinh giương mắt nhìn anh ta ăn sạch đồ ăn của mình, còn mình thì ôm bụng đói tô màu cho bức tranh vừa hoàn thành. Hồi ấy cô chỉ cao một mét, Ôn Bình chỉ cần một tay là có thể nhấc bổng cô lên, dễ dàng như túm một con gà con. Tiêu Tinh không thể phản kháng, chỉ có thể ấm ức trút tất cả mọi nỗi tức giận vào việc tô màu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ vì hồi nhỏ bị thầy gia sư ác độc này giày vò quá lâu nên cô mới hình thành tính cách ngoan cường, dù gặp bất kỳ khó khăn gì cũng đều có thể nghiến răng chịu đựng.
“Gọi đồ ăn đi, sao em lại ngây ra thế?”.
Ôn Bình giơ Ng'n t, đưa đi đưa lại trước mặt Tiêu Tinh, nhếch mép cười, “Mười năm không gặp rồi, sao em vẫn như thế, có lớn mà không có khôn?”.
Tiêu Tinh lườm anh ta, lấy menu trên tay nhân viên phục vụ và bắt đầu lật giở. Cô ngẩng đầu, đang định hỏi anh ta ăn gì thì thấy Ôn Bình ngồi đối diện vừa nhanh tay giở menu vừa nói với nhân viên phục vụ:
“Một bánh dừa, kem sữa dứa, bánh đậu đỏ, bánh trứng khoai môn, kem tươi, xoài dầm nếp cẩm… Thế này đã, nếu không đủ sẽ gọi thêm”.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Tinh, anh ta hỏi thêm một câu, “Tiêu Tinh, em muốn ăn gì?”.
“Chẳng phải là thầy đã gọi cho em rồi sao?”.
Nếu nhớ không nhầm thì anh ta đã gọi sáu món rồi?“Những món này đều là thầy ăn, em muốn ăn gì dĩ nhiên là do em gọi”.
Ôn Bình cười rất vô tội. Tiêu Tinh run run khóe miệng, ngượng ngùng mỉm cười với nhân viên phục vụ đang tròn mắt nhìn, “Tôi muốn một cốc trân châu đu đủ”.
“Không cần gọi thêm gì nữa sao?”.
Nhân viên phục vụ không kìm được nhìn Ôn Bình.
“Ha ha, một cốc là đủ rồi”.
“Được ạ, xin quý khách chờ một chút”.
Chẳng mấy chốc trên bàn đã bày đủ loại đồ ăn. Trước mặt Tiêu Tinh chỉ có một khay, trước mặt Ôn Bình bày sáu khay, đủ loại màu sắc kiểu dáng, trông rất phong phú. Những người đến đây ăn đều chỉ gọi hai suất, sáu suất đồ ăn xếp đầy bàn của Ôn Bình nhanh chóng trở thành tiêu điểm của cửa hàng. Rất nhiều người không kìm được tò mò nhìn họ, đặc biệt là cô gái bàn bên cạnh, cứ lén nhìn Ôn Bình mãi. Anh ta cũng thật không biết xấu hổ. Làm gì có người nào ăn đồ ngọt như anh ta, giống hệt con lợn bị bỏ đói. Tiêu Tinh bị những ánh mắt tò mò soi mói, lẳng lặng cúi đầu ăn trân châu. Ôn Bình ngồi đối diện không hề bận tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, thản nhiên xúc từng thìa từng thìa một, vẻ mặt rạng rỡ đầy hưởng thụ. Nam tiến sĩ mỹ thuật thích ăn kem… Nghĩ thế nào cũng thấy thật Biến th'. Tiêu Tinh thầm đưa ra kết luận trong lòng. Nửa tiếng sau, cuối cùng Ôn Bình cũng giải quyết xong bàn đồ ăn, nho nhã lấy giấy ăn lau miệng, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười nói với Tiêu Tinh:
“Sao không nói gì? Gặp thầy nên e thẹn à? Tôi nhớ da mặt em dày lắm mà, hồi nhỏ đã giống như con thỏ điên cuồng, sao đột nhiên hôm nay lại dịu dàng thế?”.
Tiêu Tinh nhếch mép, lạnh lùng nói:
“Thấy thầy ăn vui vẻ như vậy, em ngại không muốn làm phiền”.
“Ồ? Vậy sao?”.
Ôn Bình mỉm cười, nói với giọng điệu đầy ẩn ý, “Sao thầy lại nghĩ là tâm trạng của em không tốt nhỉ? Có phải là vì lúc nãy cãi nhau với anh chàng kia không? Hình như lúc đi ngang qua hành lang thầy nghe thấy anh ta mắng em”.
Tâm trạng không tốt? Rõ rệt đến vậy sao?Tiêu Tinh vội vàng chỉnh lại tóc để che giấu cảm xúc, chuyển chủ đề nói chuyện:
“Đúng rồi, bây giờ thầy dạy trường nào?”.
“Thầy dạy ở học viện mỹ thuật đại học Hoa Kiều, ba năm trước thầy đến đây làm việc, gần đây được lên làm giáo viên hướng dẫn cao học”.
“Khụ khụ…”.
Tiêu Tinh bị hóc trân châu. Ôn Bình lạnh lùng nhìn cô:
“Sao, thầy làm giáo viên hướng dẫn cao học lạ lắm sao?”.
“Vâng”, Tiêu Tinh gật đầu, “Thật không ngờ thầy có thể hướng dẫn thạc sĩ”.
“Dĩ nhiên, em tưởng thầy sẽ dạy trẻ con mười tuổi ngu ngốc mãi sao?”.
Tiêu Tinh không bận tâm đến lời chế nhạo của anh ta, nghiêm túc nói:
“Đúng lúc em đang chuẩn bị đầu năm sau thi thạc sĩ, nếu thầy đã dạy ở học viện mỹ thuật, thầy có thể cho em một vài lời khuyên về giáo viên hướng dẫn nào tốt được không? Lần trước đi phỏng vấn em gặp một tên cặn bã, vẫn còn ám ảnh với cụm từ giáo viên hướng dẫn”.
“Giáo viên hướng dẫn nào tốt à?”.
Ôn Bình cúi đầu, vờ làm ra vẻ suy ngẫm, một lúc rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, chỉ vào mũi mình và nói, “Thầy Ôn rất được”.
Tiêu Tinh gườm gườm nhìn anh ta, “Em nghiêm túc đấy”.
“Thầy cũng nghiêm túc”.
Ôn Bình nhìn cô với ánh mắt chân thành, “Em có thể suy nghĩ thi vào học viện mỹ thuật đại học Hoa Kiều. Thú thực học viện mỹ thuật của đại học Hoa Kiều được coi là học viện mỹ thuật tốt nhất ở đây. Hơn nữa năm ngoái trường đại học Hoa Kiều mới xây dựng một tòa nhà cho học viện mỹ thuật, cơ sở vật chất rất tốt. Trường của thầy còn có quan hệ hợp tác thân thiết với rất nhiều trường ở nước ngoài, đặc biệt là học sinh của học viện mỹ thuật có rất nhiều cơ hội ra nước ngoài giao lưu, học tập”.
Sao nghe quen thế nhỉ? Đây hoàn toàn là những lời trên thông báo tuyển học sinh, không sai một từ nào. Tiêu Tinh nhìn anh ta, không còn gì để nói, “Em rất muốn học ở đại học Hoa Kiều, nhưng rất khó thi vào đó…”.
“Em ôn tập chăm chỉ vào, qua được điểm chuẩn là được, không cần lo thi phỏng vấn”.
“Thật ạ?”.
Tiêu Tinh nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc.
“Học sinh của tôi, thực lực thế nào lẽ nào tôi không biết sao?”.
Hiếm khi thấy Ôn Bình nghiêm túc, “Tôi đã nói rồi, tuy em ngốc nhưng có một chút tài năng hội họa. Giáo viên ở đại học Hoa Kiều đều rất thích những học sinh có tài năng, có tiềm lực, ngốc một chút cũng không sao”.
Trước sự khích lệ của ánh mắt dịu dàng của anh ta, cuối cùng Tiêu Tinh nghiến răng gật đầu:
“Được, còn ba tháng nữa, ngày mai em sẽ bắt đầu đóng cửa ôn tập!”.
“Ừ, như thế mới đúng, dốc hết sự hận thù của em với tôi hồi còn nhỏ ra ấy”.
Tiêu Tinh ngượng ngùng mỉm cười, “Hồi nhỏ không hiểu chuyện…”.
“Không sao, tôi không thù dai đâu. Em chỉ dùng màu đỏ bôi vào chỗ ngồi của tôi, để trông nó như vết máu thôi mà”.
Ôn Bình nhếch mép, vẫy tay với nhân viên phục vụ, “Thanh toán”.
“Để em trả, để em trả”.
Tiêu Tinh vội vàng lấy ví tiền, muốn lấy lòng người “bạn học” tương lai này để xoa dịu những trò nghịch ngợm quái đản hồi nhỏ. Ôn Bình gạt tay cô lại, đưa cho nhân viên phục vụ một tấm thẻ:
“Khách sáo cái gì. Tôi là khách hàng thường xuyên ở đây, có thẻ hội viên”.
Tiêu Tinh ngập ngừng cất ví tiền đi. Một người đàn ông làm thẻ hội viên của cửa hàng đồ ngọt. Rốt cuộc anh ta thích ăn những đồ ăn ấy đến mức nào?Sau khi quẹt thẻ, hai người cùng đi ra ngoài. Bên ngoài trời đã tối, đèn đường đều bật sáng. Dòng xe cộ nối đuôi nhau trên đường, cuộc sống về đêm ở đô thị phồn hoa mới vừa bắt đầu. Dưới ánh đèn rực rỡ, đại sảnh của khách sạn đang tổ chức dạ hội ở cách đó không xa dần trở nên nhạt nhòa. Ở đó đang diễn ra cuộc vui xa hoa ngây ngất, mặc dù vừa mới bước ra khỏi đó nhưng lúc này nhìn lại, cô có cảm giác xa lạ như không thể với tới. Ánh mắt vô tình dừng lại ở bãi đỗ xe của khách sạn, nhìn thoáng qua đã thấy chiếc xe màu đen quen thuộc. Biển số xe đã ghi sâu trong lòng, từng con số đều khiến người ta chói mắt. Đó là chiếc xe của Thẩm Quân Tắc, vẫn đỗ ở chỗ cũ, xem ra anh vẫn đang vui vẻ trong buổi dạ hội, lúc này vẫn chưa về nhà. Có lẽ vẫn đang khiêu vũ với Phương Dao? Hoặc là với một bạn nhảy xinh đẹp hơn chăng? Cho dù là ai, chỉ cần đứng cùng với anh thì cũng đều trở thành tiêu điểm của buổi dạ hội. Tiêu Tinh ngoảnh mặt đi, lặng lẽ cúi đầu đi về phía lối ra. Ôn Bình đi theo cô, khẽ hỏi:
“Em muốn về nhà sao?”.
“Vâng”.
“Tôi đưa em về”.
“Không cần đâu”, Tiêu Tinh khẽ từ chối, “Em sống cách đây không xa lắm, em tự đi về cũng được”.
“Thôi được”, Ôn Bình mỉm cười, lấy chiếc điện thoại trong túi áo, “Để lại số điện thoại đi, có chuyện gì còn liên lạc”.
“Được”.
“Vậy tôi về trước đây, bên kia còn có người bạn đang chờ tôi”.
Ôn Bình chỉ tay về phía khách sạn nơi tổ chức dạ hội. Tiêu Tinh gật đầu, vẫy tay và nói:
“Thầy đi đi, tạm biệt”.
Tiêu Tinh dõi theo bóng Ôn Bình, sau đó mới cúi đầu, quay người đi về phía ga tàu điện ngầm. Tối nay cô không muốn quay về căn nhà đó một chút nào, càng không muốn đối diện với Thẩm Quân Tắc. Căn nhà đó vốn không phải là của cô, vừa cãi nhau một trận, lại còn mặt dày quay về, cô không làm được điều đó. Nhưng chỗ bố mẹ cũng không tiện về, tự nhiên chạy về nhà, một người vốn tính lạnh lùng như mẹ chắc chắn sẽ hỏi đông hỏi tây, thậm chí mắng một trận té tát. Cô không muốn tự chuốc họa vào thân. Tiêu Tinh đi lang thang một mình trong ga tàu điện ngầm, đột nhiên cô phát hiện mình không còn nơi nào để đi. Khoảng thời gian này cô chỉ sống cùng với Thẩm Quân Tắc, suýt chút nữa thì coi đó là nhà của mình. Thực ra nghĩ lại, mặc dù căn nhà đó rất đẹp nhưng cũng chỉ là nơi hai người sống chung tạm thời để hai bên gia đình yên tâm mà thôi. Thẩm Quân Tắc có thế giới riêng của anh, chẳng qua anh trở về căn hộ ấy sau mỗi giờ đi làm chỉ là để cố làm ra vẻ trong mắt người ngoài, họ là cặp vợ chồng rất tình cảm. Trên thực tế, cô thậm chí không hiểu được một phần tư con người Thẩm Quân Tắc. Từ khi kết hôn đến nay, thái độ của anh rất dịu dàng, chưa bao giờ mắng cô, vì thế… hôm nay cô mới thấy buồn vì sự trách mắng của anh?“Không biết nhảy còn chạy đi trổ tài, em có biết là người khác đang cười nhạo em không? Chưa được mười bước lại giẫm vào chân người ta, loạng chà loạng choạng ra thể thống gì? Em đang khiêu vũ hay làm trò cười cho người ta hả?”.
Lời nói lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lùng, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim cô. Vì anh mà cô chịu đựng cách trang điểm kỳ cục này, mặc dù không quen nhưng vẫn đi giày cao gót, cùng anh tham gia dạ hội, bối rối trong đám người xa lạ, sợ mình làm sai chuyện gì sẽ bị người ta cười nhạo, làm anh mất mặt. Trốn trong góc, lặng lẽ nhìn anh khiêu vũ với Phương Dao, hai người phối hợp thật ăn ý, bước nhảy thật đẹp mắt. Cô cũng chỉ biết ngưỡng mộ, ai bảo cô là thiên kim nhà quê, hoàn toàn không biết điệu nhảy này?Vểnh tai nghe những lời bàn tán của những người xung quanh, “Thẩm Quân Tắc và Phương Dao là thanh mai trúc mã”, “Họ thật đẹp đôi”, “Vì sao anh ấy lại lấy Tiêu Tinh?”, “Anh ấy và Phương Dao không đến bên nhau thật là đáng tiếc”…Bực tức trong lòng nhưng không thể nói một câu. Cố gắng kìm nén nỗi ấm ức nhưng cuối cùng bị anh vô cớ mắng cho một trận. Bây giờ lại mặc bộ quần áo kỳ quặc này lang thang trong ga tàu điện ngầm, bị người qua kẻ lại chỉ trỏ bàn tán…Hôm nay cô đúng là xui xẻo hết chỗ nói. Tiêu Tinh khịt mũi, lấy điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Kỳ Quyên.
“A lô, tìm tao có chuyện gì?”.
Phong cách nói chuyện của Kỳ Quyên vẫn ngắn gọn súc tích như thế. Mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy như thế này sẽ bị người qua kẻ lại chỉ trỏ. Tiêu Tinh lẻn đi tìm một góc nào đó rồi trốn vào, khẽ nói chuyện với Kỳ Quyên, giọng nói hết sức nghiêm túc:
“Tiểu Quyên, tao có thể đến chỗ mày ở mấy ngày được không?”.
“Cô nàng đáng thương, mày lại sao rồi? Hai đứa cãi nhau hay bị bố mẹ ép bỏ nhà ra đi?”.
“Nói thẳng thừng như thế làm gì, tao nhớ mày không được sao? Nói thế nào mày cũng là bạn gái tin đồn của tao”.
Tiêu Tinh khẽ lẩm nhẩm, “Tao đến chỗ mày được không? Tao không có chỗ nào để về…”.
“Không vấn đề, đến đi. Mày đi tàu điện ngầm đến trạm Tây Sơn thì xuống, tao ra đón mày”.
“Ừ, lát nữa gặp”.
Bước ra khỏi tàu điện ngầm, nhìn thoáng qua đã thấy Kỳ Quyên đi giày cao gót, đứng thẳng đơ ở đó không nhúc nhích, như cây cột chỉ đường hình người, cứ như là sợ Tiêu Tinh không nhìn thấy cô sẽ lạc đường vậy. Tiêu Tinh tươi cười bước lại, khẽ vỗ vai cô, “Này, mày làm tượng đấy à?”.
Kỳ Quyên quay sang, ánh mắt sắc bén lướt nhìn Tiêu Tinh từ đầu đến chân, sau đó lại nhìn một lần nữa từ chân lên đầu. Tiêu Tinh bị ánh mắt giống như tia lazer của cô làm lạnh buốt sống lưng, không kìm được nói:
“Mày nhìn gì?”.
Kỳ Quyên nhìn cô chằm chằm, “Sao mày lại ăn mặc như thế này, lên sân khấu biểu diễn à? Sặc, toàn thân đều là kim cương lấp lánh, mắt tao sắp bị mày làm cho mù rồi!”.
Mặt Tiêu Tinh biến sắc, cô khẽ nói:
“Tao cùng anh ta tham dự dạ hội, vì thế mới mặc như thế này”.
Nghe cô nói như vậy, Kỳ Quyên cũng đoán ra bảy, tám phần. Mặc dù Tiêu Tinh là cô nàng mơ hồ, nhìn thì có vẻ nhí nhảnh hồn nhiên, vô tâm vô tính nhưng bên trong thì rất ngoan cường, gặp bất kỳ khó khăn gì cô cũng nghiến răng chịu đựng. Bây giờ đã đến mức phải chạy đến nhà chị em tốt để tránh nạn, chắc chắn là giữa cô và Thẩm Quân Tắc đã xảy ra vấn đề gì khó giải quyết, trong lòng đang cảm thấy khó chịu. Tính cách lạnh lùng của Thẩm Quân Tắc chắc chắn khiến Tiêu Tinh phải chịu ấm ức. Quả nhiên cô nàng ngốc nghếch này đúng là người chậm chạp trì trệ, giống hệt suy đoán của cô. Kỳ Quyên ngầm hiểu trong lòng nên cũng không hỏi nhiều, nắm tay Tiêu Tinh và nói:
“Được rồi, đến chỗ tao, thích ở mấy ngày thì ở”.
“Ừ, cảm ơn mày”.
Mặc dù Tiêu Tinh đang cười nhưng Kỳ Quyên lại thấy nụ cười gượng gạo của cô thật sự rất khó coi. Bữa tiệc chúc mừng của Thẩm Thị kéo dài đến tận mười giờ tối. Thẩm Quân Tắc là chủ nhân của buổi dạ hội này, vì phép tắc lễ nghi nên anh phải ở lại đến cuối cùng. Nhìn khách khứa lần lượt ra về, đại sảnh vốn lộng lẫy, náo nhiệt dần trở nên nháo nhác, lộn xộn, tâm trạng của anh cũng có chút hụt hẫng. Đưa Tiêu Tinh đến tham dự buổi dạ hội này vốn là muốn cô hiểu thêm về thế giới của mình, muốn giới thiệu cô với các bạn của mình. Không ngờ cuối cùng lại chia tay trong buồn bã, thậm chí còn nhắc đến hai chữ “ly hôn”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc