Chờ một ngày nắng - Chương 46

Tác giả: Diệp Chi Linh

Tiêu Tinh sững người. Thì ra anh bận tâm đến điều đó…Đang ấm ức trong lòng, lúc này thấy anh hung dữ như vậy, đột nhiên cô cảm thấy rất buồn. Hai bữa liền cô không được ăn, đói đến nỗi bụng sôi lên òng ọc, cùng anh đi dạo phố, thực hiện công cuộc “cải tạo cho lợn rừng”, thay bộ váy dạ hội bó sát đến không thể thở được, đi giày cao gót mới mua, gót chân trầy cả da mà vẫn phải khoác tay anh làm ra vẻ thân mật, bị anh kéo đi khắp nơi, bị người ta gọi là bà Thẩm, khách sáo hàn huyên với những người xa lạ… giả vờ cười đến nỗi da mặt cũng đau nhức. Anh nhảy cùng Phương Dao, có thể phối hợp ăn ý nhảy liền ba điệu, vứt cô trong xó không thèm hỏi han. Không biết nhảy, nhảy xấu, bị người ta cười nhạo gì gì đó cô không bận tâm. Từ nhỏ đến lớn cô luôn bị đem ra làm trò cười, cười rồi cũng qua đi. Nhưng Thẩm Quân Tắc lại bận tâm, có điều cũng chỉ vì… thân phận của cô bây giờ là vợ anh. Cô bị đem ra làm trò cười sẽ khiến anh rất mất mặt, khiến anh cũng bị người ta cười nhạo. Tiêu Tinh càng nghĩ càng thấy buồn. Mặc dù đã sớm biết anh đưa cô đến dạ hội chỉ là để làm vật trang trí cho người ta nhìn. Nhưng lúc này bị anh chê bai như vậy, Tiêu Tinh vẫn cảm thấy rất buồn và ấm ức, không kìm được nói ra những lời kìm nén trong lòng:“Thẩm Quân Tắc, không ngờ anh lại là người giả tạo như thế! Anh cần một người phụ nữ mang lại vinh quang cho mình, ở đây nhiều lắm, anh có thể chọn người khác! Khí chất vốn là bẩm sinh, tôi không bắt chước được vẻ nho nhã ấy. Tôi chỉ là con bé nhà quê, không sánh được với những thiên kim đài các. Xin lỗi, làm anh mất mặt rồi, lần sau đừng có đưa tôi đến những chỗ như thế này!”.
Tiêu Tinh nói rồi quay người bước đi nhưng bị Thẩm Quân Tắc kéo tay lại. Có lẽ vì ánh đèn quá chói mắt, Tiêu Tinh nhìn khuôn mặt anh, thậm chí có ảo giác vì quá tức giận mà khuôn mặt ấy đã trở nên biến dạng. Đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, giọng nói cũng chùng xuống, “Em nói gì?”.
Từng câu từng chữ giống như sét đánh bên tai, Tiêu Tinh bị giọng nói cố gắng kìm nén của anh làm cho hoảng sợ, lùi lại một bước nhưng miệng thì vẫn không nhận thua, “Anh mua cho tôi trang sức và quần áo đắt tiền, trang điểm cho tôi như ngôi sao, đưa tôi đến tham gia dạ hội, chẳng phải để hãnh diện cho bản thân sao?”.
Thẩm Quân Tắc hạ thấp giọng, khuôn mặt không chút biểu cảm:
“Em cho rằng… anh là người như thế?”.
“Chẳng phải sao?”.
Tiêu Tinh nghi ngờ hỏi lại, “Lúc đầu anh lấy tôi chẳng phải cũng có mục đích, có kế hoạch sao? Nếu không, với bản lĩnh của mình, anh lại không có cách xoa dịu những tin đồn ấy sao? Anh là thương nhân giỏi giang, tôi biết mình không phải là đối thủ của anh”.
Tiêu Tinh ngừng một lát, sau đó khẽ nói, “Diễn kịch với anh tôi thật sự rất mệt. Dù sao thì bây giờ vấn đề kinh doanh đã giải quyết rồi, anh cũng về nước rồi, ông nội anh không quản được anh nữa, cũng không ép anh đi xem mặt. Tôi cũng có thể thuận lợi thi vào học viện mỹ thuật, mục tiêu đặt ra trước khi kết hôn cơ bản đã hoàn thành…”.
“Em muốn nói gì?”.
Thẩm Quân Tắc ngắt lời cô.
“Chúng ta ly hôn trước thì tốt hơn”.
Nghe thấy câu nói ấy, Thẩm Quân Tắc sững sờ cả người, không khí xung quanh như bị hút sạch, cảm giác trái tim như bị bàn tay vô hình ấy P0'p chặt hơn, ngay cả lúc thở cũng cảm thấy tức ***, khó chịu.
“Chúng ta ly hôn trước thì tốt hơn…”.
Không ngờ cô có thể dễ dàng nói ra câu nói ấy đến vậy. Giống như bị dội gáo nước lạnh vào mặt, nỗi tức giận chất chứa trong lòng bị một câu nói làm cho nguội lạnh. Ngoài sự kinh ngạc, Thẩm Quân Tắc cảm thấy trong lòng trào dâng cảm giác chua xót. Cảm giác này từ từ lan đến cổ họng khiến anh im lặng rất lâu, không biết nên nói gì. Thì ra trong mắt cô, anh chẳng qua chỉ là một thương nhân giỏi giang. Một thương nhân dùng mọi thủ đoạn sắp xếp hôn lễ này, coi cô là bàn đạp hợp tác thương nghiệp, mua trang sức, quần áo cho cô để đưa cô đến buổi dạ hội khoe khoang bản lĩnh…Có lẽ mới đầu, thật sự anh đã ghét cô, lên kế hoạch, lấy cô chẳng qua cũng là kế sách tạm thời, thậm chí nghĩ đến việc sau khi kết hôn sẽ tránh xa cô, chỉ chờ đến khi hết kỳ hạn là ký đơn ly hôn. Nhưng không ngờ sau khi kết hôn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại sống chung với cô. Chung sống với nhau anh phát hiện cô gái này không hề đáng ghét như mình tưởng tượng, ngược lại còn mang lại rất nhiều niềm vui cho cuộc sống của anh. Dần dần, anh mong chờ được nhìn thấy nụ cười của cô, khao khát được nghe giọng nói của cô. Hết giờ làm anh nhanh chóng về nhà chỉ để được ăn món ăn cô nấu. Đêm đến sợ cô mộng du, lúc nào cũng vểnh tai lên như một thói quen để nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh, đến tận khi cô ngủ say rồi mới yên tâm nhắm mắt. Lần cô xảy ra chuyện, anh lo lắng đến phát điên. Mặc dù trước mặt nhân viên cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lòng bàn tay lại hằn sâu vết móng tay đỏ máu. Phóng xe như bay đi đón cô, thậm chí thấy đầu óc trống rỗng. Ý nghĩ có lẽ cô xảy ra chuyện khiến anh gần như phát điên…Đến tận khi nhìn thấy cô bình an vô sự trong phòng vệ sinh, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng mới rơi xuống. Khoảnh khắc cô ùa vào lòng anh, anh cảm thấy niềm hạnh phúc và thỏa mãn tràn ngập trong lòng. Anh muốn ôm cô thật chặt, nói với cô rằng anh sẽ ở bên cô. Nhưng cuối cùng anh lại không nói ra được, chỉ từ từ siết chặt cánh tay. Anh đưa cô đi mua trang sức, mua quần áo cũng chỉ vì muốn mua mà thôi. Anh chưa bao giờ suy tư về phụ nữ, chưa từng yêu, cũng không biết con gái thích những món quà như thế nào. Dây chuyền, lắc tay, thấy cô đeo đẹp thì nhân tiện mua cho cô. Quần áo và giày cũng do chính tay anh chọn, cảm giác cô mặc lên rất đẹp, rất có khí chất. Đưa cô đến buổi dạ hội hoàn toàn không phải là để hãnh diện cho bản thân, mà là…Mà là gì?Anh cũng không biết nguyên nhân chính xác, chỉ là muốn đưa cô đến những chỗ như thế này một lần. Có lẽ là muốn giới thiệu cô với bạn bè của mình?Có lẽ là muốn cô hiểu nhiều hơn về thế giới của mình?Có lẽ… chỉ là muốn cùng sánh vai với cô xuất hiện trước đám đông, để mọi người biết rằng họ là một đôi. Nhưng cho dù anh làm bao nhiêu, cho dù anh vì cô mà thay đổi bao nhiêu thì trong mắt cô, Thẩm Quân Tắc chẳng qua chỉ là một “thương nhân giỏi giang”.
Tất cả những gì anh làm đều là có mục đích, có kế hoạch. Nhìn dáng vẻ ngoan cường của cô, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy lòng nhói đau. Anh không biết phải giải thích thế nào, lúc nãy nổi nóng với cô chỉ vì những lời bàn tán sau lưng kia khiến anh vô cùng tức giận, hơn nữa… động tác thân mật quá mức mà cô dành cho người đàn ông kia khiến anh vô cùng đố kỵ. Nhất thời bị nỗi tức giận làm u mê đầu óc, nói năng có phần quá đáng nhưng không ngờ cô lại thẳng thừng nói ra hai tiếng “ly hôn”.
Thẩm Quân Tắc siết chặt tay, hít một hơi thật sâu, cố làm ra vẻ bình tĩnh, thấp giọng hỏi từng câu từng chữ:
“Em muốn ly hôn với anh? Đúng không?”.
Tiêu Tinh gật đầu không chút do dự, “Dù sao thì anh cũng đạt được mục đích của mình rồi, sớm ly hôn có lợi cho cả hai chúng ta. Hơn nữa…”.
Tiêu Tinh ngừng một lát rồi cúi đầu, “Hơn nữa sau khi ly hôn, anh đi tìm người phụ nữ khác tôi cũng không có áp lực”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, “Anh không đồng ý”.
Tiêu Tinh ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh, “Vì sao? Chẳng phải anh… ghét tôi lắm sao? Có thể thoát khỏi tôi đối với anh mà nói là một chuyện tốt! Chi bằng chúng ta kiên quyết ly hôn, tạm thời có thể chưa nói với người nhà, sau này từ từ giải thích…”.
“Chưa đầy nửa năm đã ly hôn, em tưởng là trò trẻ con sao?”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, ngắt lời cô, “Tạm thời không nói chuyện này nữa”.
Tiêu Tinh sững người, lúc ấy mới đột nhiên nhớ ra bản thỏa thuận mà Kỳ Quyên đã nói với cô, không kìm được lên tiếng:
“Anh quên bản thỏa thuận đã ký trước khi kết hôn rồi sao? Anh đã nói sau khi kết hôn sẽ đồng ý tất cả điều kiện của tôi”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống. Tiêu Tinh nói tiếp:
“Nếu ngay từ lúc bắt cuộc đầu hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch, vậy thì chúng ta nên tuân thủ thỏa thuận thì hơn. Lúc đầu ký bản thỏa thuận ấy, sau khi kết hôn tôi cũng chưa đưa ra điều kiện nào. Hôm nay tôi chỉ đưa ra một điều kiện này thôi, chúng ta làm thủ tục ly hôn trước”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, giọng nói có chút gượng gạo:
“Đã nói thời gian kết hôn là một năm, vẫn chưa hết thời gian, em không cần nóng vội như thế”.
Tiêu Tinh im lặng một lúc, “Vậy thì chỉ cần không ly hôn, có phải là những điều kiện khác anh đều đồng ý?”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày:
“Em nói đi”.
“Tôi muốn chuyển ra ngoài”.
“Không được”, cứ nghĩ đến chuyện cô muốn rời xa tầm mắt của mình, Thẩm Quân Tắc gần như từ chối yêu cầu này theo phản xạ. Vừa nói dứt lời, nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cô, cảm giác trái tim như bị mũi dao sắc nhọn đâm vào. Cô ghét anh đến vậy sao, không muốn sống cùng anh một phút nào sao?Nhưng anh không muốn để cô đi. Nếu cô đi rồi, anh có cần phải sống ở căn biệt thự do chính tay mình thiết kế không?Thấy Thẩm Quân Tắc không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn, Tiêu Tinh sững người, khẽ nói:
“Thế thì thôi, dù sao thì bản thỏa thuận kia cũng không có giá trị pháp luật. Ban đầu Kỳ Quyên bảo anh ký, chẳng qua cũng vì nghĩ anh là quân tử giữ chữ tín, không ngờ… anh lại trở mặt nhanh như vậy”.
Tiêu Tinh nói rồi cúi đầu xuống, không biết vì sao cô luôn có cảm giác ánh mắt của Thẩm Quân Tắc quá sâu xa, khiến cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, khẽ nói:
“Nếu em muốn chuyển đi… thì để mấy hôm nữa, phải tìm được chỗ ở trước đã”.
Sở dĩ anh thỏa hiệp chỉ là không muốn tiếp tục cãi nhau với Tiêu Tinh. Cứ cãi nhau như thế này, mỗi phút đều là một sự giày vò. Anh không biết phút sau Tiêu Tinh sẽ nói những lời gì khiến anh đau đớn hơn. Hơn nữa bây giờ đầu óc anh rối bời, cần được yên tĩnh một mình để sắp xếp lại dòng suy tư. Cho đến bây giờ, đã có quá nhiều việc vượt ra khỏi dự tính của anh, rất nhiều cảm xúc mơ hồ, thậm chí không thể hiểu được lý do. Tiêu Tinh thấy anh đồng ý cũng không tranh luận tiếp nữa, gật đầu và nói:
“Vậy tôi về trước đây”.
“Ừ, ra cửa bắt taxi, đi đường cẩn thận”.
Thẩm Quân Tắc quay người đi vào đại sảnh, dáng người thẳng đứng có chút cứng đơ. Tiêu Tinh ngây người đứng đó, dõi theo hình bóng của anh, không kìm được thấy sống mũi cay cay…Đưa ra yêu cầu ly hôn chỉ là nhất thời bồng bột nói năng không suy nghĩ. Mặc dù biết rất rõ lúc đầu anh lấy cô vào nhà họ Thẩm chỉ là thủ đoạn thương nghiệp của anh. Cô chẳng qua chỉ là một quân cờ bị Thẩm Quân Tắc lợi dụng. Lúc ấy vì khó khăn của gia đình và tương lai của mình, cô nghiến răng làm quân cờ ấy. Nhưng bây giờ, thật sự nhắc đến hai chữ “ly hôn”, nghĩ đến việc sắp phải cắt đứt với anh, vì sao lại thấy buồn đến thế…Thẩm Quân Tắc là người lạnh lùng cao ngạo, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh tự tin, không chút hoang mang. Nhưng lúc nãy, khoảnh khắc cô yêu cầu ly hôn, vì sao khuôn mặt của anh lại đau khổ đến biến dạng như thế?Có lẽ là cô nhìn nhầm?Tiêu Tinh ngây người đứng ngoài hành lang, nhìn hình bóng của Thẩm Quân Tắc phản chiếu qua tấm gương bên cạnh. Anh đang nói chuyện gì đó với Phương Dao, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
“Nghĩ gì đấy, sắp biến thành kẻ khờ rồi”, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói trêu chọc. Tiêu Tinh ngoảnh đầu lại thì thấy Ôn Bình đang dựa người vào tường, nhìn mình với ánh mắt đùa cợt.
“Khụ, không có gì”, Tiêu Tinh ngượng ngùng gãi đầu, “Thầy làm gì ở đây?”.
“À, đi vệ sinh, đi ngang qua đây nghe thấy có người cãi nhau, không kìm được tò mò nên dừng lại xem”.
Ôn Bình bước hai bước, dừng lại trước mặt Tiêu Tinh, cúi đầu ghé sát vào tai cô, khẽ cười và nói:
“Cãi nhau với bạn trai à?”.
“Không không, anh ấy không phải bạn trai của em”.
Tiêu Tinh vội vàng giải thích, cứ như sợ Thẩm Quân Tắc đang đứng cách đó không xa sẽ nghe thấy.
“Không phải vì em nhảy với tôi khiến anh ta ghen đấy chứ?”.
Ôn Bình trêu chọc.
“Đã nói không phải rồi mà!”.
Tiêu Tinh sốt sắng nói, “Thầy đừng nói lung tung”.
“… Thôi được”.
Ôn Bình khẽ thở dài, “Không vào sao? Tiếp tục dạy em khiêu vũ”.
Tiêu Tinh lắc đầu, quay người đi ra ngoài, “Thầy vào đi, em muốn về nhà”.
“Nghe có vẻ rất ấm ức…”.
Ôn Bình mỉm cười, “Đúng rồi, thầy trò xa cách nhiều năm bất ngờ gặp lại, chẳng phải là em nên xúc động chạy lại ôm tôi, sau đó mời tôi đi ăn sao?”.
Tiêu Tinh mặc kệ anh ta, vẫn đi về phía trước. Ôn Bình đuổi theo, tiện tay khoác vai Tiêu Tinh, “Thôi được, tôi quên em là học sinh ngốc nghếch chậm chạp, chỉ có thể để thầy mời em ăn”.
“Thầy Ôn, em không còn là con bé mười tuổi năm ấy nữa”, Tiêu Tinh quay sang lườm anh ta. Ôn Bình vội vàng rụt tay lại, “Suýt chút nữa thì tôi quên, em lớn rồi, không thể quá thân mật, nếu không sẽ bị người yêu thầm em hiểu lầm, thế thì tôi sẽ oan uổng lắm”.
Ôn Bình ngừng một lát rồi hỏi, “Tiêu Tinh, em có bạn trai chưa?”.
“Liên quan gì đến thầy?”.
“Nếu em độc thân, tôi có thể giới thiệu cho em. Tôi có rất nhiều học sinh độc thân. Dĩ nhiên tôi cũng độc thân. Nếu em không bận tâm tình yêu thầy trò thì cũng có thể xét đến tôi”.
“Không cần đâu”, Tiêu Tinh nhìn anh ta như nhìn quái vật, “Thầy Ôn, thầy… thay đổi nhiều thật đấy”.
“Đẹp trai hơn trước rất nhiều, đúng không?”.
Ôn Bình sờ cằm. Tiêu Tinh im lặng một lúc rồi mới nói:
“Càng quái dị hơn”.
“Á?”.
“Tư duy trừu tượng của nhà nghệ thuật được phát huy một cách tinh tế trên con người của thầy”.
Tiêu Tinh nói rồi quay người đi ra ngoài. Ôn Bình mỉm cười, đứng chắn trước mặt cô:
“Được rồi, không trêu em nữa. Đi ăn nhé!”.
Tiêu Tinh nhìn anh ta với ánh mắt khó xử, “Thôi được”.
Cách đó không xa, Thẩm Quân Tắc đang nói chuyện với Phương Dao, liếc mắt nhìn thấy Tiêu Tinh cùng người đàn ông lúc nãy đi xuống dưới, Ng'n t cầm ly R*ợ*u không tự chủ được siết chặt lại. Chỉ là một biến đổi nhỏ trên khuôn mặt nhưng không qua được mắt Phương Dao. Phương Dao nhìn về phía anh đang nhìn, không kìm được mỉm cười, “Quân Tắc”.
“Hả?”.
“Đột nhiên mình thấy cậu rất đáng yêu”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Ngữ văn của cậu kém quá đấy, dùng từ sai hết cả”.
Phương Dao quay sang nhìn anh, “Ha ha, thích cô ấy thì đuổi theo đi. Một mình đứng ở đây bực tức, nhìn lông mày cậu chau lại, mình lo nếu cứ như thế này thì trái tim của cậu sẽ xoắn thành quẩy đấy”.
“Cậu đang nói gì…”.
Thẩm Quân Tắc lại cau mày, “Cái gì mà thích với không thích?”.
“Cậu cũng thật chậm chạp, mình còn nhận ra cậu thích cô ấy…”.
Phương Dao ngừng một lát rồi nhìn anh với ánh mắt rất kỳ lạ, “Lẽ nào bản thân cậu vẫn chưa rõ?”.
Thẩm Quân Tắc không trả lời. Phương Dao mỉm cười nhìn anh, “Mình biết ngay mà, cậu chậm chạp lắm. Nhớ lại năm ấy, lớp trưởng của chúng ta yêu thầm cậu lâu như vậy, tặng cậu bao nhiêu socola, lần nào cậu cũng nhận, lần nào cũng không nói gì với người ta. Sau khi cậu ra nước ngoài, người ta khóc lóc chạy đến nói với tớ, bao nhiêu socola như vậy cho dù bón cho lợn cũng có chút tình cảm, vậy mà tảng đá Thẩm Quân Tắc không hề rung động!”.
Nhớ lại chuyện này, Thẩm Quân Tắc liền lạnh lùng nói:
“Người khác tặng quà, vì lịch sự chẳng phải là nên nhận sao?”.
“Bao gồm cả con gái tặng socola trong ngày Valentine sao?”.
“Có gì khác biệt sao?”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày. Anh chưa bao giờ nghiên cứu socola tượng trưng cho cái gì, huống hồ cái cô lớp trưởng ấy, cứ đến dịp lễ tết là lại rất hào phóng, lấy một đống bánh quy, bim bim ra tặng cho mọi người. Mỗi lần nhận socola hình trái tim anh đều muốn cau mày, nhưng không tiện nói thẳng “Mình không thích ăn đồ ngọt, đổi cho mình bánh quy được không?”, đành phải khách sáo nhận lấy. Cũng không nghĩ cô ta tặng người khác bánh quy tặng anh socola có gì khác biệt. Hồi ấy anh chuẩn bị ra nước ngoài, dồn hết tâm tư vào chuyện học hành, không muốn nghiên cứu tâm tư của những cô gái ấy. Phương Dao sắp ૮ɦếƭ cười vì suy nghĩ của anh. Thẩm Quân Tắc là người vô cùng xuất sắc trong kinh doanh buôn bán, từ nhỏ thành tích đã nổi bật hơn người. Nói một cách khách quan, anh là người rất thông minh nhưng lại không có hứng thú với chuyện tình cảm, giống như một tảng đá tự khép mình. Không biết con gái thích gì, không hiểu con gái tặng quà là muốn tỏ tình. Có người yêu thầm anh ba năm, trốn học chạy đến sân bay, anh lạnh lùng nói một câu:
“Cảm ơn cậu đã đến tiễn mình, tạm biệt”.
Cô gái ấy nước mắt đầm đìa. Nghĩ đến đây, đột nhiên Phương Dao tò mò hỏi:
“Này, số socola mà lớp trưởng tặng cậu vứt đi đâu rồi?”.
Thẩm Quân Tắc nghĩ một lúc rồi nói:
“Bị A Kiệt ăn hết rồi”.
“Chả trách hồi nhỏ A Kiệt béo như thế, thì ra là được vỗ béo bằng socola của cậu!”.
Phương Dao nhịn cười đến mức nội thương, thấy Thẩm Quân Tắc lườm mình, biết điều nói sang chuyện khác, “Được rồi được rồi, quay lại chuyện cũ, rốt cuộc cậu có cảm giác gì với Tiêu Tinh?”.
Thẩm Quân Tắc nhíu mày suy nghĩ một lúc mà không tìm ra được một đáp án chính xác. Cảm giác phức tạp của anh đối với Tiêu Tinh rốt cuộc là gì? Lẽ nào chính là… thích?Thấy anh mím chặt môi không nói gì, sắc mặt lạnh lùng và đôi lông mày nhíu lại biểu lộ tâm trạng mâu thuẫn trong lòng, cuối cùng Phương Dao không kìm được day huyệt Thái Dương, khẽ thở dài:
“Cậu hết thuốc chữa rồi”.
Chú thích:1. Tên một điệu waltz của nhà soạn nhạc nổi tiếng người Áo Johann Strauss II (1825 - 1899), dịch ra tiếng Anh là Tales from the Vienna Woods (BTV). .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc