Chờ một ngày nắng - Chương 42

Tác giả: Diệp Chi Linh

Sóng gió trong buổi dạ hội.
Nghe giọng nói lạnh như băng của Thẩm Quân Tắc, Tiêu Tinh biết anh lại tức giận vô cớ, người đàn ông này bình thường hờ hững lạnh lùng, lúc tức giận thật sự trông rất đáng sợ. Tiêu Tinh không muốn dùng vũ lực với anh, chỉ có thể dùng cách lấy nhu khắc cương để hóa giải. Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt chân thành, cười hết sức thân thiện:“Em muốn nói, lúc ở New York, một lần đi tắm, em thấy nó vướng víu nên tháo ra đặt cạnh bồn tắm, sau đó em quên không đeo, nhẫn cùng với nước tắm trôi xuống ống thoát nước rồi… Ha ha, em không cố ý”.
Cô dám nhắc lại không sai một chữ? Lại còn đứng đó cười? Trắng trợn quá mức rồi đấy?Thẩm Quân Tắc gườm gườm nhìn cô, im lặng một lúc rất lâu rồi mới hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói:
“Sao em không trôi luôn xuống ống thoát nước?”.
Tiêu Tinh tiếp tục cười tít mắt và nói:
“Hi hi, chẳng phải người em quá to sao, không chui xuống được”.
“Em…”.
Thấy cơn giận dữ của Thẩm Quân Tắc sắp sửa bùng phát, Tiêu Tinh vội vàng ngắt lời anh, “Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Em biết chiếc nhẫn ấy rất đắt rất đắt, là quà cưới ông nội anh đặc biệt mua cho chúng ta, hình như còn là hàng độc gì đó, phải đặt riêng…”.
Tiêu Tinh cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên hai mắt lóe sáng, “Hay là thế này đi, ngày mai em đến Đế Hoa tìm xem sao, ở đó có hai tầng chuyên bán nhẫn, quy mô rất lớn, chắc chắn có thể tìm thấy mẫu tương tự. Em mua một chiếc chẳng phải là được sao”.
Thấy Thẩm Quân Tắc im lặng nhìn mình, Tiêu Tinh lại mỉm cười bổ sung:
“Dù sao thì cũng đã mất rồi, cũng chẳng có cách nào, cứ coi như là của đi thay người đi. Chúng ta nên nhìn về phía trước, chuyện đã qua rồi mà, nhớ lại càng buồn hơn”.
Thẩm Quân Tắc vẫn im lặng không nói gì. Tiêu Tinh nói tiếp:
“Anh nghĩ mà xem, nếu không mất chiếc nhẫn ấy, em cũng sẽ không vì tìm chiếc nhẫn mà không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống đất. Nếu không phải điện thoại rơi xuống đất bị hỏng thì lần trước gặp tên cầm thú kia, em cũng không thể nhanh trí đưa cho hắn chiếc điện thoại hỏng, dùng chiếc điện thoại tốt gọi điện cầu cứu anh. Không biết chừng bây giờ em đã biến thành cái xác rồi. Một chiếc nhẫn đổi lấy một tính mạng, xứng đáng biết nhường nào”.
Cô đúng là biết tự thôi miên mình, như thế mà cũng liên hệ với nhau được?Thẩm Quân Tắc nheo mắt, lạnh lùng nói:
“Nói như vậy em làm mất nhẫn là rất đúng, đúng không?”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu, nhìn anh với ánh mắt chân thành, gật đầu như gà con mổ thóc. Thẩm Quân Tắc bị ánh mắt “chân thành” như chú chó con nhìn chủ nhân làm cho mềm lòng, cơn giận ban đầu hoàn toàn tan biến. Đối với cô gái mặt dày ma quái này, anh không thể nổi giận được. Cái gì mà chuyện đã qua nhớ lại càng buồn cô cũng lôi ra, cô đúng là nói năng linh tinh!Im lặng một lúc, Thẩm Quân Tắc thở dài nói:
“Thôi, theo anh ra ngoài”.
“Đi đâu?”.
Tiêu Tinh cảnh giác nhìn anh. Không phải anh sẽ nhồi cô xuống ống thoát nước để “đền mạng” cho chiếc nhẫn đó chứ?Thẩm Quân Tắc vừa nhìn đã biết cô đang nghĩ gì, cố kìm nén ý nghĩ gõ vào đầu cô, khuôn mặt không chút biểu cảm:
“Đi mua nhẫn”.
“Ặc, hôm khác đi, bây giờ trung tâm mua sắm đóng cửa hết rồi… À, tối nay em còn có chút việc…”.
“Nói nhiều thật đấy”, Thẩm Quân Tắc ngắt lời cô, kéo tay cô lôi ra ngoài cửa. Đột nhiên anh phát hiện, dùng vũ lực đối phó với Tiêu Tinh thì thích hợp hơn, nói ngon nói ngọt khuyên bảo, nói đến ngày mai chưa chắc cô đã đồng ý, cứ lôi đi như thế này thì có vẻ trực tiếp và hiệu quả hơn. Quả nhiên, sau khi bị nhét vào trong xe, cô không nói nhiều nữa, yên lặng ngồi đó, cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin. Chẳng mấy chốc đã đến Đế Hoa, Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh lên thẳng tầng tám. Đây là khu mua bán trang sức nổi tiếng nhất vùng, trung tâm mua sắm tầm cỡ, những ngăn tủ kính nối liền nhau bày đủ loại trang sức khiến người ta hoa mắt, các kiểu dây chuyền, nhẫn, lắc tay, bông tai đủ loại mẫu mã tỏa sáng lung linh dưới ánh đèn, khiến người ta nhìn không xuể. Lúc này đang là giờ mua sắm cao điểm sau bữa tối, có không ít đôi tình nhân đang đứng trước các quầy hàng chọn trang sức, khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc. Tiêu Tinh ngoan ngoãn theo sau Thẩm Quân Tắc, trên đường đi, cô liếc nhìn giá của những chiếc nhẫn trong tủ kính, không kìm được lè lưỡi, trong lòng cảm thấy bực tức. Đây đúng là khu mua bán trang sức chứ không phải khu ςướק tiền chứ? Chiếc nhẫn nhỏ tý xíu mà bán đắt như vậy, tiền mua một chiếc nhẫn đủ cho cô ăn lẩu dê cả đời…Thẩm Quân Tắc dừng lại trước một quầy hàng, ngoảnh đầu nhìn Tiêu Tinh đang tò mò ngó nghiêng, lạnh lùng hỏi:
“Nhìn thấy chiếc nào mình thích chưa?”.
Từ nhỏ Tiêu Tinh đã không hứng thú với những đồ “phụ nữ” như trang sức hay mỹ phẩm. Mỗi lần nhìn thấy đồ ăn hai mắt cô lại sáng lên, thấy trang sức thì chẳng có chút cảm hứng nào. Nhìn những chiếc nhẫn lấp lánh trong tủ kính cũng không thấy thích thú, lướt nhìn một lượt, chọn chiếc rẻ nhất, khẽ giơ ngón trỏ chỉ chỉ:
“Chiếc này rất đẹp”.
Thẩm Quân Tắc chỉ cần nhìn ánh mắt là biết suy nghĩ của cô, anh nhíu mày, sa sầm mặt xuống nói:
“Thôi, anh chọn cho em”.
Nhân viên bán hàng tươi cười bước lại, “Thưa anh, có cần tôi giúp gì không?”.
Thẩm Quân Tắc chỉ vào quầy hàng, “Phiền cô cho tôi xem chiếc này”.
“Được, ai đeo ạ, cần số mấy ạ?”.
“Cô ấy đeo”, Thẩm Quân Tắc kéo Tiêu Tinh đang đứng bên cạnh tò mò ngó nghiêng lại, kéo tay cô lên cho nhân viên bán hàng nhìn. Nhân viên bán hàng mỉm cười với Tiêu Tinh, nhanh chóng lấy một chiếc nhẫn đặt lên mặt quầy. Tiêu Tinh bị nụ cười thấu hiểu của cô ấy làm cho ngượng ngùng, đang định rụt tay lại, không ngờ tay phải đã bị Thẩm Quân Tắc túm lấy. Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nắm tay Tiêu Tinh, tay kia cầm nhẫn, đeo vào ngón áp út của cô một cách rất tự nhiên, sau đó giơ tay cô lên ngắm nghía rất kỹ. Chiếc nhẫn ấy rất hợp với tay của Tiêu Tinh, thậm chí như được đặt làm riêng cho cô, kích cỡ cũng vừa khít. Viên kim cương trên chiếc nhẫn lóng lánh, làm tôn lên vẻ đẹp của Ng'n t trắng mịn. Thẩm Quân Tắc nhìn bàn tay của cô gái trước mắt, không khỏi có chút thất thần. Không biết vì sao khi thấy anh chăm chú nhìn Ng'n t mình, trong lòng Tiêu Tinh lại cảm thấy căng thẳng, tim đập nhanh hơn, vội vàng rụt tay lại. Nhân viên bán hàng nhìn hai người, mỉm cười và nói:
“Anh quả là có mắt nhìn, chiếc nhẫn này bạn gái anh đeo rất đẹp”.
Tiêu Tinh nghe thấy hai tiếng “bạn gái”, tâm trạng có chút phức tạp, cúi đầu xuống, muốn tháo chiếc nhẫn ấy ra nhưng đáng ghét là chiếc nhẫn này đeo vào thì dễ, tháo ra thì khó, bị mắc ở đốt Ng'n t, không tháo ra được. Nhân viên bán hàng ân cần nói:
“Cô đừng lo, chúng tôi có nước xà phòng…”.
“Không cần đâu”, Thẩm Quân Tắc ngắt lời cô ta, quay sang nhìn Tiêu Tinh, bình tĩnh nói, “Đừng tháo ra, cứ đeo đi”.
“Nhưng…”.
Tiêu Tinh nhìn chiếc nhẫn vô cớ xuất hiện trên tay, cảm giác có chút kỳ quặc. Thẩm Quân Tắc nhếch mép cười, đột nhiên ghé sát vào tai cô, khẽ nói:
“Không tháo ra được càng tốt, để em đỡ làm mất”.
“…”.
Anh cố tình! Tiêu Tinh ngẩng đầu, gườm gườm nhìn anh, nhưng anh đã quay mặt đi, bình tĩnh quẹt thẻ tính tiền. Hai người quay lại theo đường cũ, đi được vài bước, đột nhiên Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu, nhìn Tiêu Tinh như chợt nhận ra điều gì đó, sau đó đưa Tiêu Tinh đi sang hướng khác, dừng lại trước quầy bán dây chuyền.
“Làm gì vậy?”.
Tiêu Tinh nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc. Thẩm Quân Tắc nói:
“Chẳng mấy khi đến đây, nhân tiện mua cho em sợi dây chuyền”.
Tiêu Tinh vội vàng lắc đầu nói:
“Không cần đâu không cần đâu, em có dây chuyền rồi”.
Thẩm Quân Tắc nhìn sợi dây chuyền mặt khỉ Yoyo trước *** cô, nhíu mày, ra phía sau cô, tháo sợi dây chuyền đó ra, *** túi áo vest của mình, lạnh lùng nói:
“Bây giờ không có rồi”.
“…”.
Tiêu Tinh không còn gì để nói.
“Có thể mua được rồi chứ?”.
“Sao anh lại như thế! Trả lại cho em, đây là quà sinh nhật Vệ Nam tặng năm em mười tám tuổi…”.
“Đeo nhiều năm như vậy, dây cũng có vi khuẩn rồi, nên đổi dây chuyền mới”, Thẩm Quân Tắc thản nhiên nói. Lý do này cũng được sao? Thẩm Quân Tắc cũng thật là vô lý!Thấy anh cúi đầu chọn dây chuyền như không có chuyện gì xảy ra, Tiêu Tinh không kìm được lườm anh một cái. Hôm nay anh ta bị làm sao vậy, vừa mua nhẫn vừa mua dây chuyền, lẽ nào đột nhiên anh ta lên cơn Biến th', muốn đeo kim loại lên người phụ nữ bên cạnh mình?Thẩm Quân Tắc nhanh chóng chọn được một sợi dây chuyền. Anh nhìn Tiêu Tinh và nói, “Đeo thử xem”.
Tiêu Tinh định cầm rồi tự đeo nhưng đột nhiên thấy anh tiến lại gần, hai tay vòng qua cổ cô rất tự nhiên. Lúc đeo dây chuyền, Ng'n t của anh vô tình chạm vào cổ Tiêu Tinh, khiến toàn thân cô rùng mình trong thoáng chốc. Thẩm Quân Tắc rụt tay lại rồi nhìn Tiêu Tinh, lạnh lùng nói:
“Khá đẹp”.
Sau đó lấy chiếc gương bên cạnh, đặt trước mặt cô, “Nhìn đi, thích không?”.
“Ừm… rất đẹp”.
Không thể không thừa nhận, thẩm mỹ của Thẩm Quân Tắc rất khá. Chọn trang sức mẫu mã rất tinh tế, cô đeo vào cảm giác rất đẹp. Chỉ là bị ánh mắt sâu lắng của anh nhìn chăm chú, trong lòng Tiêu Tinh có cảm giác rất kỳ quặc. Mua xong dây chuyền, anh lại đưa Tiêu Tinh đến chỗ bán vòng tay, mua cho cô một đôi vòng tay. Tiêu Tinh cảm thấy rất nghi hoặc, lẽ nào anh thật sự muốn cô đeo kim loại từ đầu đến chân? Thực ra thứ anh muốn đeo cho cô không phải là vòng tay và dây chuyền mà là còng tay và xiềng xích?Tiêu Tinh theo anh xuống tầng năm với tâm trạng vô cùng phức tạp. Vừa xuống đến đây Tiêu Tinh đã giật nảy mình. Quần áo vô biên biển cả, các loại màu sắc mẫu mã khiến cô nhìn mà hoa mắt. Có váy ngắn gợi cảm hở *** hở lưng, váy dài chấm đất đính đầy trang sức, thậm chí còn có trang phục dạ hội mà mấy hôm trước một vài ngôi sao đã mặc trong chương trình trên tivi, đuôi váy to như đuôi chim công. Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn Tiêu Tinh, để tránh cơn ác mộng giày vò như lần Tiêu Tinh thử váy cưới tái hiện một lần nữa, lần này anh thông minh hơn, chọn luôn cho cô một bộ, sau đó đẩy cô vào phòng thay đồ. Tiêu Tinh thay quần áo mà trong lòng không muốn một chút nào. Đứng trước gương trong phòng thay đồ, cô không khỏi giật mình. Váy dạ hội màu xanh ngọc gợi cảm, giày cao gót đồng màu sang trọng, thêm vào đó là trang sức lấp lánh từ trên xuống dưới. Cô trang điểm thế này có thể trực tiếp biểu diễn trên sân khấu. Cuối cùng Tiêu Tinh đã hiểu, không phải Thẩm Quân Tắc bất bình thường muốn cô đeo trang sức từ đầu đến chân, chẳng qua anh chỉ muốn đưa cô đi tham gia dạ hội gì đó, nhưng chê cô ăn mặc quê mùa, vì thế mới đưa cô đến trung tâm mua sắm để “hóa vịt thành thiên nga”.
Mua xong tất cả trang sức, quần áo, giày dép, như thế anh đưa “vợ” xuất hiện trong buổi tiệc sang trọng sẽ càng thấy hãnh diện hơn, đúng không?Đứng bên cạnh một người đàn ông ưu tú như anh, làm đạo cụ cũng cần phải chuyên nghiệp, không thể để anh mất mặt. Nhìn động tác gật đầu hài lòng của anh, lúc này Tiêu Tinh không bận tâm đến cảm giác khó chịu mơ hồ đang trào dâng trong lòng, nở nụ cười, ngoảnh đầu hỏi anh:
“Lần này thì hài lòng rồi chứ? Còn muốn mua gì nữa thì nhân tiện mua luôn đi, em… hơi mệt”.
“Xong rồi, thế này thôi”, Thẩm Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, “Đi thôi, buổi dạ hội sắp bắt đầu rồi”.
Nói rồi anh nắm tay Tiêu Tinh nhưng lại bị Tiêu Tinh cố tình tránh né.
“Ha ha, dù sao thì bây giờ cũng không có người khác ở đây, không cần phải giả vờ như thế”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu, cười rất gượng gạo, “Lát nữa đến buổi dạ hội rồi giả bộ cũng chưa muộn. Đi thôi, đừng đến muộn không người ta cười cho”.
Tiêu Tinh nói rồi quay người đi về phía thang máy. Nhìn hình bóng của Tiêu Tinh, bàn tay của Thẩm Quân Tắc chơi vơi trong không trung một lúc lâu rồi mới buông xuống, từ từ siết chặt lại. Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến buổi dạ hội. Lúc này đã là gần tám giờ, đại sảnh sang trọng quy tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nghiệp. Các quý ông ai cũng complet, giày da bóng lộn, hết sức phong độ. Các quý bà cũng không chê vào đâu được, những bộ váy dạ hội đủ loại màu sắc kết hợp với trang sức lấp lánh, khiến người ta nhìn mà hoa mắt chóng mặt. Tiêu Tinh rất ít khi đến những nơi như thế này. Trong ký ức của cô, chỉ có hồi học cấp ba là đã từng bị bố ép đến một buổi dạ hội, vì không đi quen giày cao gót nên lén chuồn đi. Sau khi về nhà bị mẹ mắng cho một trận, nói cô là người không hiểu biết, cho dù ăn mặc trang điểm giống tiểu thư khuê các thì bản chất cũng chỉ là con bé nhà quê. Mặc dù lời nói của mẹ Tiêu Tinh có chút nghiệt ngã nhưng lại rất có lý, nói đúng bản chất của Tiêu Tinh. Từ nhỏ cô lớn lên bên cạnh ông nội, đã sớm hình thành tính cách thoải mái phóng khoáng, ghét nhất những buổi dạ hội chính thức như thế này. Lúc này, nhìn nụ cười rạng rỡ của những người xa lạ ăn mặc lộng lẫy trong đại sảnh, trong lòng Tiêu Tinh không khỏi cảm thấy sợ hãi, không kìm được muốn tìm cơ hội lẻn đi nhưng đột nhiên bị Thẩm Quân Tắc túm lấy cánh tay.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc