Chờ một ngày nắng - Chương 35

Tác giả: Diệp Chi Linh

Vốn dĩ anh không muốn sống chung với Tiêu Tinh nhưng sự thờ ơ của cô đã khiến anh vô cùng tức giận. Mới xa nhau một tháng mà đã lờ anh đi như vậy. Nếu anh không quản lý cô, mấy hôm nữa, không biết chừng ngay cả chồng mình tên là gì cô cũng không nhớ nữa. Tiêu Tinh không buồn bận tâm tới anh như vậy, cần phải chỉnh đốn lại, sống chung với nhau dĩ nhiên việc chỉnh đốn sẽ thuận tiện hơn. Cái gì mà nhà mẹ tặng, hoàn toàn là bịa đặt. Anh biết Tiêu Tinh sợ mẹ nhất, có chuyện gì cứ lôi mẹ cô ra, chắc chắn sẽ hiệu quả như đọc thần chú siết chặt vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không. Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến nhà mới. Nhà mới nằm ở vườn Nguyệt Hoa, phía đông thành phố, cách chỗ ở của bố mẹ Tiêu Tinh rất xa. Chủ yếu là Thẩm Quân Tắc không muốn sống gần người lớn, suốt ngày bị gọi đến ăn cơm. Người trẻ tuổi dĩ nhiên thích không gian riêng, không ai làm phiền. Anh rất thích phong cách thiết kế của khu biệt thự này. 

Hồ nhân tạo và rặng núi giả rất đẹp, xung quanh là rừng cây rậm rạp và bãi cỏ xanh rì, thậm chí có thể nghe thấy tiếng chim hót véo von, không gian rất yên tĩnh, vừa bước vào khu phố, không khí cũng trong lành hẳn lên. Từng dãy biệt thự với kiến trúc khác nhau khiến Tiêu Tinh nhìn mà hoa mắt chóng mặt. Rõ ràng là phong cách biệt thự ở đây không thống nhất, thiết kế bên ngoài cũng rất đa dạng, có thể thấy rất nhiều biệt thự là do chủ nhân đích thân tìm người thiết kế, hoàn toàn không phải mua trực tiếp từ trung tâm nhà đất. Đột nhiên trong lòng Tiêu Tinh có chút nghi hoặc. Với tính cách của mẹ, mẹ hoàn toàn không thích kiểu biệt thự vườn tự do thư thái như thế này. Bà thích tòa nhà cao tầng quản lý theo kiểu khách sạn. Hơn nữa nhất định sẽ phải sống từ tầng hai mươi trở lên bởi vì mẹ quen với việc đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn dòng xe cộ bị thu nhỏ để điều chỉnh dòng suy tư của mình. Vì sao đột nhiên mẹ thay đổi, mua loại biệt thự vườn này tặng con gái, lại còn cách nhà mình xa như vậy? Tiêu Tinh quay sang nhìn Thẩm Quân Tắc, nghiêm túc hỏi:
“Có thật căn nhà này là mẹ tôi tặng không?”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Không tin cô có thể hỏi bà ấy”.
Nhìn dáng vẻ hung hăng của anh, Tiêu Tinh không kìm được lườm anh một cái, rút điện thoại gọi điện cho mẹ. “A lô, mẹ à, con nghe Quân Tắc nói mẹ tặng bọn con một căn nhà, đúng không ạ?”.
Nhạc Lăng im lặng một lúc, lạnh lùng hỏi:
“Sao, con không vừa ý sao?”.
Nghe giọng nói lạnh lùng của mẹ, Tiêu Tinh vội lắc đầu, gượng cười và nói:
“Hi hi, đâu có đâu có… Con rất thích, rất vừa ý, cảm ơn mẹ!”.
Sau khi cúp máy, Tiêu Tinh mới buồn rầu cúi đầu. Lúc nãy vẫn ôm hy vọng ăn may, tưởng rằng Thẩm Quân Tắc đang lừa mình, kết quả hy vọng đã tan biến. Tiêu Tinh đang đứng đó hậm hực, dĩ nhiên không phát hiện cái nhếch mép đắc ý của Thẩm Quân Tắc. Anh dám to mồm nói căn nhà này là do mẹ vợ tặng, dĩ nhiên là đã làm tốt công tác tư tưởng cho Nhạc Lăng trước đó, sao có thể dễ dàng bị cô vạch trần. Thẩm Quân Tắc quay xe, chỉ về phía trước mặt rồi nói:
“Nhìn thấy căn biệt thự kia chưa?”.
Tiêu Tinh nhìn theo ánh mắt của anh, không khỏi sững người. Thiết kế bên ngoài của căn nhà rõ ràng theo phong cách châu u, xung quanh có cây cối bao quanh, nhìn từ xa khiến người ta có cảm giác giống như một tòa lâu đài thần bí trong rừng núi, kết hợp hài hòa giữa phong cách cổ điển và trào lưu hiện đại, thiết kế vô cùng mới mẻ và tinh xảo. Nhìn vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc không kìm được mỉm cười. Xem ra cô rất thích nơi đây. Thực ra căn biệt thự này do chính tay anh thiết kế. Hồi học đại học ở New York, anh vốn học chuyên ngành kiến trúc, về sau mới chuyển sang học ngoại thương. Đây cũng là yêu cầu của gia đình. Mặc dù sau khi làm việc anh rất bận, rất ít cầm Pu't thiết kế nhưng năm ngoái, nghe nói khu vực mới khai thác này không những cung cấp biệt thự đa phong cách cho người mua lựa chọn mà còn khuyến khích chủ nhân tự thiết kế theo sở thích của mình. 

Thêm vào đó cách bài trí và môi trường sống ở nơi đây đều rất hợp ý anh, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy động lòng. Anh cầm Pu't, tự thiết kế cho mình căn biệt thự này, coi nó là căn nhà sau này anh sẽ sống. Sau này nếu kết hôn sẽ đưa vợ đến đây sống. Một nơi yên tĩnh tao nhã, tránh xa những tranh chấp trên thương trường, hoàn toàn thả lỏng toàn thân mới là ngôi nhà thật sự của anh. Vốn tưởng phải mấy năm nữa mới dùng đến căn nhà này, kế hoạch của anh là ngoài ba mươi tuổi mới nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự. Kết quả, đột nhiên cô nàng Tiêu Tinh mơ hồ xuất hiện trong cuộc sống của anh, bao nhiêu bất ngờ xảy ra liên tiếp, anh nhanh chóng kết hôn với Tiêu Tinh. Bây giờ lại ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa Tiêu Tinh đến đây… “Này này, quá khoa trương rồi đấy! Căn biệt thự này ai thiết kế vậy, đẹp quá! Người sống ở đây phong cách rất độc đáo!”.
Được cô vô tư khen ngợi vài câu, tâm trạng của Thẩm Quân Tắc rất vui, khuôn mặt nở nụ cười hiếm thấy. Anh quay sang nhìn Tiêu Tinh, khẽ hỏi:
“Cô thích chỗ này không?”.
Tiêu Tinh cười nói:
“Dĩ nhiên là rất thích. Tôi chỉ thấy căn nhà đẹp như thế này trong truyện tranh thôi. Đúng là một tác phẩm nghệ thuật!”.
Thẩm Quân Tắc bị cô khen đến u mê, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, “Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ sống ở đây”.
Nói rồi anh đắc ý lấy chùm chìa khóa trong túi áo, kéo tay Tiêu Tinh, khẽ đặt vào lòng bàn tay của cô. “Á?”.
Tiêu Tinh trợn tròn mắt kinh ngạc, “Không phải chứ? Sống ở đây tôi sẽ tổn thọ…”.
“Đừng nói lung tung”, Thẩm Quân Tắc cau mày ngắt lời cô, “Giữ chìa khóa đừng làm mất. Còn nữa, địa chỉ ở đây là tòa 1314, khu D Nguyệt Hoa, 13 là đường, 14 là số nhà. Cô đừng lạc đường đấy”.
“1314…”.
Tiêu Tinh cứ nghĩ mãi con số này. Người mua số nhà này rất khó đoán biết, thật sự là mẹ cô sao? Cùng Thẩm Quân Tắc bước vào nhà, Tiêu Tinh lại một lần nữa lộ vẻ kinh ngạc. Thiết kế bên trong vô cùng dễ chịu, tường màu vàng khiến người ta có cảm giác vô cùng ấm áp, cửa sổ chiếm một mặt tường trong phòng khách, tầm nhìn rất thoáng, có thể thưởng thức toàn bộ phong cảnh bên ngoài. Mở cửa kính là ban công nhỏ rất tao nhã, trồng rất nhiều cây cảnh, đều là chậu cây xanh, không có bất kỳ bông hoa nào, rất hợp với tính cách của anh. Tay vịn cầu thang màu trắng có khắc những hình hoa tinh xảo, trông rất trang nhã. Men theo cầu thang đi lên là mấy căn phòng liền nhau. Thẩm Quân Tắc đẩy cửa phòng đầu tiên, lạnh lùng nói:
“Cô ở phòng này”.
Tiêu Tinh bước vào phòng, ga trải giường, rèm cửa, tủ quần áo đều là màu xanh da trời mà cô thích nhất. Xem ra căn nhà này đúng là mẹ chuẩn bị cho cô. Lúc ấy Tiêu Tinh mới hoàn toàn tin lời Thẩm Quân Tắc, trong lòng không khỏi xúc động. Bề ngoài mẹ lạnh lùng, thực ra trong lòng rất thương cô. Tiêu Tinh xúc động một hồi lâu nhưng không biết mình hoàn toàn nhầm đối tượng. Thực ra, đây là Thẩm Quân Tắc tỉ mỉ đặc biệt chuẩn bị cho cô. Lần trước, sau khi thăm phòng ngủ của cô, Thẩm Quân Tắc đã hiểu sở thích của cô. Dĩ nhiên, Thẩm Quân Tắc sẽ không thẳng thắn thừa nhận. Anh đã âm thầm làm bao nhiêu chuyện chỉ là để lừa cô đến đây để chỉnh đốn. Thăm quan nhà xong cũng đến lúc ăn trưa. Thẩm Quân Tắc nhớ lại em trai nói Tiêu Tinh đã làm cho họ một bàn ăn thịnh soạn, lại nhớ đến đêm tân hôn mình chỉ ăn một bát mỳ, trong lòng có chút bất bình, không kìm được liền nói:
“Cô đói rồi chứ, chúng ta nấu bữa trưa”.
“Tôi không đói, tôi ăn trên máy bay rồi”.
“…”.
Lẽ nào cô không hiểu anh hỏi như vậy là nói bóng nói gió muốn cô đi nấu ăn sao? Anh rất đói, bữa sáng còn chưa được ăn. Thẩm Quân Tắc nhăn nhó, “Tôi đói rồi, cô đi nấu gì đó cho tôi ăn”.
Tiêu Tinh nghe giọng nói không chút biểu cảm như đang ra lệnh của anh, trong lòng rất không thoải mái, “Tôi là bảo mẫu của anh à?”.
Thấy anh sa sầm mặt xuống không nói gì, Tiêu Tinh lườm anh, quay người đi vào bếp. Nhìn bóng cô, Thẩm Quân Tắc thấy bực bội trong lòng. Anh chưa bao giờ coi cô là bảo mẫu, bảo cô đi nấu ăn, chỉ là đột nhiên nhớ đến tài nghệ của cô mà thôi… Lẽ nào giọng nói của anh độc ác đến nỗi khiến cô hiểu lầm mình bị coi là bảo mẫu sao? Cứ nghĩ đến đấy, trong lòng Thẩm Quân Tắc lại trào dâng cảm giác thất bại sâu sắc. Một lúc sau, Thẩm Quân Tắc nghe thấy giọng nói của Tiêu Tinh vang lên trong phòng bếp, “Này, làm xong rồi, anh vào ăn đi, tôi rất mệt, đi ngủ trước đây”.
Cô nói như vậy, Thẩm Quân Tắc lại thấy lúc nãy mình quá đáng, hoàn toàn không nghĩ đến việc cô mệt mỏi vì vừa xuống máy bay, lại còn sai cô xuống bếp nấu cơm… Thẩm Quân Tắc bước vào bếp với tâm trạng phức tạp, mở nắp vung mà không khỏi bàng hoàng. Cháo? Tiêu Tinh nấu cho anh một nồi cháo! Bên cạnh còn cẩn thận đặt một chiếc bát rất to… Thẩm Quân Tắc không kìm được run run khóe miệng, có phải cô ta muốn ví mình với lợn không? Anh nhìn nồi cháo mà dở khóc dở cười, ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong, Tiêu Tinh đúng là rất giỏi giày vò thần kinh của anh. Im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng Thẩm Quân Tắc vẫn quyết định đậy nồi cháo lại bỏ vào trong tủ lạnh, ngày mai ăn sáng. Đang đói như thế này, anh không muốn phải ăn cháo loãng thê thảm như thế. Nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt trên tầng, Thẩm Quân Tắc thở dài ngao ngán, quay người đi tìm quán ăn giải quyết bữa trưa. Cô không nấu cơm cho anh, anh chỉ có thể ra ngoài ăn. Bà vợ này thật là khó dậy, chẳng qua giọng nói của anh chỉ nghiêm khắc một chút thôi, thế mà cô đã nấu cho anh một nồi cháo. Nếu thái độ của anh không tốt chút nữa, không biết chừng cô có thể cho thuốc độc vào cơm của anh. 

Thẩm Quân Tắc ăn xong quay về nhà, Tiêu Tinh vẫn đang ngủ, biết cô ngồi máy bay lâu nên anh không gọi cô, đi vào phòng mình lên mạng. Không biết bao lâu sau, cuối cùng Thẩm Quân Tắc đã xử lý xong công việc. Anh day huyệt Thái Dương đau nhức, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi. Sao Tiêu Tinh ở phòng bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì? Thẩm Quân Tắc cau mày, quay người sang mở cửa phòng cô, định gọi cô dậy ăn tối. Mở cửa thì phát hiện nhịp thở của cô rất đều, ngủ rất ngon. Thẩm Quân Tắc không nỡ đánh thức cô nhưng lại lười gọi đồ ăn, đành phải xuống bếp hâm cháo ăn. Anh đúng là người đàn ông bi thảm nhất thiên hạ. Anh vốn tưởng rằng bi kịch ngày hôm nay sẽ kết thúc ở đây nhưng không ngờ, đây mới chỉ là sự bắt đầu của bi kịch. Mười hai giờ đêm, Thẩm Quân Tắc vừa tắt đèn nằm xuống, đột nhiên anh cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh ùa tới, hình như cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Thẩm Quân Tắc cảnh giác vểnh tai, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang từ từ tiến về phía giường mình. Dĩ nhiên anh không tin có ma, tiếng bước chân xuất hiện trong nhà chắc chắn là của Tiêu Tinh. Thẩm Quân Tắc quay người lại, định hỏi cô nửa đêm đến tìm anh có chuyện gì gấp. Kết quả, anh chưa kịp mở miệng đã thấy Tiêu Tinh lật chăn của anh ra, nằm thẳng lên giường, lại còn vòng tay ôm anh, gục đầu vào lòng anh, hoàn toàn coi anh là gối ôm. “…”.
Thẩm Quân Tắc cứng người. Anh im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ nói, “Cô… đang làm gì đấy?”.
Quyến rũ? Chuyện đùa, khả năng giác ngộ của Tiêu Tinh không cao đến thế chứ? Tiêu Tinh không trả lời câu hỏi của anh, nhắm mắt ngáp một cái, sau đó đạp anh ra không chút khách khí, quấn chăn vào người, bó thành dải trứng cuộn, xoay người, tiếp tục ngủ ngon lành. Thẩm Quân Tắc trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Tinh nằm bên cạnh, im lặng một lúc rất lâu mới run rẩy nói:
“Cô, đang, mộng, du?”.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ. Tuy nhiên, Tiêu Tinh hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của anh, nhanh chóng chìm vào giấc mộng, khuôn mặt còn nở nụ cười khoái chí. Vậy là Thẩm Quân Tắc bị Tiêu Tinh âm thầm ςướק chăn, chiếm chỗ ngủ… Càng đáng giận hơn là nổi nóng với người mộng du cũng vô ích. Cố gắng hết sức kìm nén ý nghĩ đạp cô xuống giường, Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, hầm hầm đi vào thư phòng. Dĩ nhiên anh cũng có thể lựa chọn đi sang phòng ngủ của Tiêu Tinh. Có điều nhìn ga trải giường màu xanh da trời nhạt in hình nhân vật hoạt hình, quả thực anh không ngủ được. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ đáng thương đến mức phải ngủ ở thư phòng. Nhưng từ sau khi kết hôn với Tiêu Tinh, đây là lần thứ hai anh ngủ ở thư phòng… Thẩm Quân Tắc nằm trên chiếc sofa trong thư phòng, bực tức một hồi, vừa mới thấy buồn ngủ một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng “rầm” vang lên từ phòng bên cạnh, hình như là tiếng vật nặng đập xuống sàn nhà? Cô ta lại làm gì vậy? Anh khó chịu mặc áo rồi ngồi dậy, cau mày chạy ra ngoài xem tình hình. Mở cửa mới thấy thì ra Tiêu Tinh lăn xuống đất! Cô cũng không thấy đau, lăn xuống đất vẫn có thể ngủ tiếp. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, lại gần bế cô lên giường, đắp chăn, nhìn khuôn mặt yên bình của cô lúc ngủ, khóe miệng nhếch lên cười thỏa mãn, Thẩm Quân Tắc càng thấy bực bội hơn. 

Cô nàng này đúng là vua mộng du ngàn năm khó gặp! Nếu hôm nào cô mơ thấy mình hành hiệp trượng nghĩa, cầm dao xông vào phòng ngủ kết liễu cuộc đời anh, anh sẽ ૮ɦếƭ không nhắm mắt! Nghĩ mọi cách ở cùng một nhà, rốt cuộc là anh đang chỉnh đốn Tiêu Tinh hay Tiêu Tinh đang giày vò anh? Sáng sớm hôm sau, sau khi thức dậy, Thẩm Quân Tắc phát hiện phòng ngủ của mình và Tiêu Tinh đều đóng cửa. Thấy vẫn còn sớm nên anh không gọi cô, vào bếp múc một bát cháo rồi hâm nóng. Thú thực, nồi cháo Tiêu Tinh nấu đủ để anh ăn ba bữa sáng. Hâm cháo xong, anh lên tầng gọi cô dậy. Vừa đẩy cửa phòng, Thẩm Quân Tắc ngạc nhiên phát hiện, ga trải giường nhăn nhúm, trên giường… không một bóng người. Thẩm Quân Tắc cau mày, mở cửa phòng Tiêu Tinh bên cạnh, nhìn thấy một người phụ nữ yên lặng nằm ngủ. Anh không kìm được run run khóe miệng. Thì ra cô mộng du rất có đầu có cuối. Trước tiên mộng du sang phòng bên cạnh, sau đó lại theo đường cũ quay về, quả thực là quá giỏi. Chả trách lần trước đến nhà họ Tiêu anh phát hiện bên ngoài phòng cô còn có một ổ khóa, xem ra bố mẹ vợ sợ nửa đêm cô đi vệ sinh nhân tiện mộng du luôn nên đã khóa cô trong phòng. Bố mẹ vợ có thể nuôi lớn cô bằng ngần này quả là không dễ dàng. Thẩm Quân Tắc bước vào phòng, đứng cạnh giường, đưa tay đẩy vai cô, “Dậy thôi”.
Tiêu Tinh không phản ứng. Thẩm Quân Tắc ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói:
“Máu của cô ngọt quá!”.
“Á…”.
Đột nhiên Tiêu Tinh bật dậy khỏi giường, hai tay ôm trước ***, tái mặt nhìn anh. Một lúc sau, phát hiện người đàn ông trước mặt không phải là ma cà rồng trong giấc mơ, lúc ấy Tiêu Tinh mới thở phào, lườm anh một cái rồi nói, “Thẩm Quân Tắc, anh bị bệnh à? Mới sáng sớm đã chạy đến dọa người ta?”.
Thẩm Quân Tắc đứng thẳng người, khuôn mặt không chút biểu cảm:
“Xuống dưới ăn sáng”.
Anh nói rồi quay người đi ra cửa. Nhìn sống lưng thẳng đứng của anh, Tiêu Tinh ngạc nhiên nói:
“A, anh đã nấu xong bữa sáng rồi? Chẳng phải từ trước tới nay anh không thèm vào bếp sao, sao đột nhiên lại trở nên chăm chỉ như vậy?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc