Chờ một ngày nắng - Chương 34

Tác giả: Diệp Chi Linh

“Thế cũng được”.
“Thật chứ ạ? A a a, hay quá!”.
Tiếng hét kích động của Tiêu Tinh truyền qua ống nghe, tất cả mọi người trong phòng khách đều nghe thấy. Có điều họ không thấy lạ, vẫn nói chuyện bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Thẩm Quân Tắc là hơi kinh ngạc. Tiêu Chính Đức cau mày, “Được rồi, con có chuyện muốn nói với Quân Tắc đúng không, bố đưa điện thoại cho nó”.
“… Á?”.
Tiêu Tinh sững người. Thẩm Quân Tắc vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị bố vợ nhét điện thoại vào tay, đành phải áp vào tai. “A lô, anh đây”.
Trước ánh mắt của mọi người, sống lưng của Thẩm Quân Tắc cứng đờ, vờ như không có chuyện gì xảy ra cầm điện thoại ra ban công. Nghe hơi thở khe khẽ, quen thuộc của cô bên tai, đột nhiên trong lòng Thẩm Quân Tắc hơi căng thẳng. Sau khi im lặng một lúc rất lâu, anh mới gượng hỏi:
“Cô đang sống ở nhà chị Vu Giai, đúng không?”.
“Đúng vậy”, Tiêu Tinh khẽ đáp. “Chân đã đỡ chưa?”.
“Ừm, đỡ rồi, bây giờ có thể đi chầm chậm”.
“Chuyện cô muốn thi vào học viện mỹ thuật, tôi đã nói với bố mẹ cô, họ cũng đồng ý rồi. Thủ tục thôi học bên ấy đến khi nào thì làm xong?”.
“Tôi gọi điện thoại cho quản lý, học phí của tôi đã được trừ rồi, học bạ cũng được trả lại. Làm thủ tục cần phải được phê chuẩn từng bước, lại còn phí thôi học cái gì gì ý, rất phiền phức”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Thế khi nào cô về nước”.
Tiêu Tinh cúi đầu nghĩ một lúc rồi mới nói:
“Ít nhất là phải một tháng sau”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, hơn một tháng… đột nhiên cảm thấy dường như thời gian kéo dài đằng đẵng. “Thôi được, một mình cô ở bên ấy phải chú ý an toàn. Nếu không quen sống ở nhà mới thì tạm thời sống ở chỗ chị Vu Giai một thời gian”.
“Ừm, tôi biết rồi”.
“Có vấn đề gì nhớ gọi điện cho tôi”.
“Ừm”.
“… Bye bye”.
“Bye bye”.
Sau khi cúp mày, nghe tiếng tút tút liên hồi vang lên bên tai, đột nhiên trong lòng Thẩm Quân Tắc thấy trống trải mơ hồ. Nhưng đến tận khi cúp máy, anh vẫn không hiểu rốt cuộc mình đang mong chờ cái gì. Có lẽ, mong chờ sự hỏi han và quan tâm của cô? Có cần thiết không? Từ trước tới nay anh không thích những thứ hư vô như thế. Trong suốt quá trình nói chuyện chỉ là anh hỏi, cô trả lời. Cô không chủ động hỏi thăm tình hình của anh, thậm chí ngay cả lúc trả lời cũng không nói thêm một câu nào. So với giọng nói phấn khích vui vẻ khi nói chuyện với bố, cô nói chuyện với anh giống như học sinh trả lời câu hỏi của thầy giáo. Thái độ xa cách và lạnh nhạt ấy khiến Thẩm Quân Tắc có chút khó chịu trong lòng. Nói thế nào thì cũng là vợ chồng cùng bước trên thảm đỏ, thề nguyền với nhau, sao cô có thể coi anh là người xa lạ như thế? Tâm trạng phức tạp này của Thẩm Quân Tắc kéo dài đến hơn nửa tháng. Rất nhiều lần anh cầm điện thoại, muốn gọi điện cho Tiêu Tinh nhưng lần nào cũng vậy, Ng'n t dừng lại ở nút gọi hai giây, sau đó lại nhét điện thoại vào túi. Nếu trong suốt hơn nửa tháng mà cô không gửi một tin nhắn, cũng chưa bao giờ quan tâm đến tình hình của anh, vậy thì anh hà tất phải gọi điện khiến cô ghét thêm? Vốn dĩ đã nói sau khi kết hôn mỗi người có cuộc sống riêng, không còn liên quan gì đến nhau. Nhưng đến bây giờ, thật sự không can thiệp vào cuộc sống của nhau, Thẩm Quân Tắc lại thấy như thiếu chút gì đó. Anh thấy bản thân mình càng ngày càng trở nên xa lạ. Việc hợp tác với tập đoàn Đông Thành tiến hành rất thuận lợi, Thẩm Quân Tắc cũng trở thành cổ đông của nhà họ Tiêu như mong đợi. Tiếp đó tiến hành tuyên truyền mấy hạng mục mới, công việc bận rộn hẳn lên, thời gian cũng trôi đi rất nhanh, đến tận một buổi sáng nào đó, đột nhiên nhận được tin nhắn của em trai anh mới phát hiện mình đã xa Tiêu Tinh hơn một tháng rồi. “Anh à, tối nay ông mời chị dâu đến nhà ăn cơm chia tay, chị dâu còn đích thân thể hiện, món canh chị ấy nấu ngon hết chỗ chê! Anh thật là có phúc, chị dâu còn biết nấu ăn, làm một bàn thức ăn, ông vui đến nỗi cứ cười mãi!”.
Ánh mắt của Thẩm Quân Tắc dừng lại ở hai chữ “chia tay” rất lâu rồi mới nhắn lại:
“Cô ấy sắp quay về sao? Đi chuyến máy bay lúc mấy giờ?”.
“Á, không nói với anh sao? Vé máy bay ông nội đặt, có lẽ là khoảng mười giờ sáng ngày kia thì đến chỗ anh”.
Thẩm Quân Tắc không nhắn lại, chỉ nhăn mặt cau mày. Bên New York đang ăn cơm, lúc này trong nước là buổi sáng. Anh đang ngồi trong phòng làm việc sắp xếp hồ sơ. Công việc quá tải kéo dài nhiều ngày liên tiếp khiến toàn thân anh rã rời. Nhưng tâm trạng không tốt lần này hoàn toàn không phải do công việc mà là: Tiêu Tinh sắp quay về nhưng lại không báo cho anh biết. Tất cả mọi người đều biết cô về nước, chỉ có một mình anh là không biết gì. Cô không thèm đếm xỉa đến anh tới mức này sao? Thẩm Quân Tắc hầm hầm gọi điện thoại cho Tiêu Tinh. Tiêu Tinh ở đầu dây bên kia vẫn giữ thái độ bất cần, mỉm cười nói:
“A lô, Quân Tắc, tìm tôi có chuyện gì?”.
Thẩm Quân Tắc cố kìm nén nỗi tức giận, khẽ hỏi:
“Ngày kia cô về nước, đúng không?”.
“Đúng vậy, sao thế?”.
Giọng nói của Tiêu Tinh đầy nghi hoặc, “Có vấn đề gì sao?”.
“Sao không nói với tôi?”.
“Vì sao phải nói với anh?”.
Tiêu Tinh càng nghi hoặc hơn, “Chẳng phải đã nói sau khi kết hôn mỗi người có cuộc sống riêng sao? Sáng sớm hôm ấy anh ra sân bay cũng đâu có nói với tôi”.
Đó là vì lúc ấy con heo đất nhà cô đang ngủ say, tôi không nỡ đánh thức cô dậy! Tiêu Tinh nói tiếp:
“Hơn nữa, Trung Quốc và Mỹ chênh lệch múi giờ, thông thường lúc tôi thức, anh không đi làm thì đang ngủ. Anh bận như vậy, tôi sợ làm phiền anh”.
“Cô không biết nhắn tin à?”.
Nỗi phẫn nộ của Thẩm Quân Tắc dâng lên đến đỉnh điểm nhưng không thể phát tiết, cuối cùng đành phải hít một hơi thật sâu, hạ thấp giọng nói, “Được rồi, ngày kia tôi ra sân bay đón cô”.
Anh nói rồi cúp máy. Anh sợ nếu Tiêu Tinh nói tiếp, anh sẽ không khống chế được cơn tức giận bay thẳng sang New York cho cô một trận. Mặc dù đã nói không can thiệp vào cuộc sống của nhau nhưng ít ra anh cũng là chồng của cô trên danh nghĩa. Hơn một tháng không một tin nhắn, bây giờ sắp về nước cũng không báo một tiếng. Cô hoàn toàn coi anh là không khí sao? Hai hôm sau, Thẩm Quân Tắc mặc complet sang trọng, đến sân bay trước nửa tiếng. Anh muốn Tiêu Tinh vừa xuống máy bay là nhìn thấy mình ngay. Dĩ nhiên, khuôn mặt anh tuấn, cách ăn mặc lịch sự và dáng đứng như một pho tượng của Thẩm Quân Tắc khiến anh trở thành tiêu điểm mà ai cũng phải liếc nhìn. Có điều, anh không hề bận tâm đến những ánh mắt ấy, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ, khuôn mặt không chút biểu cảm. Đến giờ rồi, loa cũng thông báo chuyến bay từ New York đã hạ cánh. Bắt đầu có hành khách kéo vali ra ngoài. Thẩm Quân Tắc nhìn thoáng qua là thấy người anh đang đợi. Mái tóc dài của Tiêu Tinh thả sau lưng, vai đeo chiếc túi nhỏ, tay kéo chiếc vali to, khuôn mặt vẫn còn vẻ mơ màng như mới ngủ dậy… Thẩm Quân Tắc khẽ nheo mắt, rảo bước đi về phía cô. Đến tận khi Thẩm Quân Tắc đứng trước mặt, Tiêu Tinh mới ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn anh. “Sao thế, bất ngờ lắm sao? Tôi đã nói sẽ đến đón cô”.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc như nhìn thấy ma của cô, Thẩm Quân Tắc cảm thấy rất đắc ý. “Tôi tưởng anh nói đùa”, Tiêu Tinh ngượng ngùng xoa đầu. Thẩm Quân Tắc cau mày, “Hơn một tháng không gặp”.
“Ừm…”.
“Không ôm nhau sao?”.
Tiêu Tinh vẫn chưa kịp phản ứng, đột nhiên bị cánh tay rắn chắc của Thẩm Quân Tắc ôm vào lòng. Đầu ngả vào *** anh, mũi chạm vào áo anh, thậm chí có thể nghe thấy nhịp đập trái tim anh… Tiêu Tinh trợn mắt há mồm, một lúc rất lâu mà không nói được lời nào. … Hơn một tháng không gặp, sao đột nhiên anh lại trở nên nhiệt tình như thế này? Cô không thể “tiêu hóa” được! “Bên kia, tay săn ảnh, nhìn thấy chưa?”.
Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm lắng của anh. Tiêu Tinh liếc nhìn, quả nhiên thấy ở góc có mấy người cầm máy ảnh lén lút chụp ảnh. Tiêu Tinh như chợt bừng tỉnh, vội vàng vòng tay ôm Thẩm Quân Tắc, ngoan ngoãn gục vào lòng anh. Ôm nhau rất lâu, Thẩm Quân Tắc mới thỏa mãn buông cô ra. Anh mỉm cười, nhân tiện đỡ chiếc vali trên tay cô, sau đó nắm tay cô, quay sang, khẽ nói:
“Đi thôi”.
Thẩm Quân Tắc nắm tay Tiêu Tinh ngơ ngác bước ra khỏi sân bay, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng hò hét kinh thiên động địa. “Phương Dao! Phương Dao tôi yêu cô!”.
“A a a, Phương Dao ký tên cho tôi…”.
Đám fan hâm mộ điên cuồng lao tới như đàn ong vỡ tổ. Tiêu Tinh nghi ngờ ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một cô gái dáng người cao gầy đứng ở cửa ra. Cô ta mặc quần bò và áo phông, chiếc kính râm ngoại cỡ che nửa khuôn mặt, mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ, đuôi tóc xoăn tự nhiên, trông rất có khí chất. Kiểu này chắc đây là đại minh tinh? Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiêu Tinh, đám săn ảnh kia chạy tới, điên cuồng chụp ảnh. Kỳ lạ là đột nhiên cô gái ấy quay đầu nhìn về phía Tiêu Tinh và Thẩm Quân Tắc, sau đó nhếch mép, cười bí hiểm. Tiêu Tinh nhìn Thẩm Quân Tắc, bình tĩnh nói:
“Chắc chắn là anh nhầm rồi, những tay săn ảnh này không đi theo anh mà là theo dõi cô ta”.
Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói:
“Thật sao? Có thể là tôi nhầm”.
Nhảm nhí, anh đã sớm biết hôm nay Phương Dao tới đây tổ chức ký tên cho fan, rõ ràng là những tay săn ảnh này đang chờ cô ấy. Cái gọi là tay săn ảnh chỉ là cái cớ khi anh nhất thời không kìm nén được ôm Tiêu Tinh vào lòng. Dù sao thì cũng ôm rồi, tìm cái cớ cho đỡ mất mặt. Tiêu Tinh nghi ngờ hỏi:
“Ngôi sao lúc nãy là ai? Hình như cô ta đang nhìn anh”.
Nghĩ một lúc, đột nhiên cô cười bí hiểm và nói, “Lẽ nào người đó có quan hệ với anh? Là người tình trước đây của anh? Hay là cô ta thích anh rồi?”.
Anh thật sự muốn P0'p cổ Tiêu Tinh, có người phụ nữ khác hứng thú với anh, cô không những không ghen mà ở đó cười đểu, lại còn thấy rất vui? Hơn nữa, người phụ nữ nhạy cảm như Phương Dao chắc chắn đã nhìn thấy cảnh tượng mình không kiềm chế được ôm Tiêu Tinh vào lòng. Nụ cười bí hiểm của cô chắc chắn là cười nhạo. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Có lẽ cô ta thích phụ nữ, người cô ta để ý là cô”.
Bỗng chốc Tiêu Tinh hóa đá tại chỗ. “Còn vấn đề gì sao? Không có gì thì đi thôi”, Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói. Xung quanh đã có rất nhiều người nhìn rồi, đi theo cô đến đâu là mất mặt đến đó, thật hết chịu nổi. Câu nói “Người cô ta để ý đến là cô” là một sự đả kích rất lớn đối với Tiêu Tinh. Đến tận khi ngồi vào trong xe, cô vẫn còn ở trong trạng thái kinh hoàng tột độ. “Người lúc nãy có phải là Phương Dao không? Kỳ Quyên rất thích các bài hát của cô ấy. Cô cô cô… cô ấy thích phụ nữ sao? Chả trách bao nhiêu năm mà không dính tin đồn nào”.
“…”.
Thẩm Quân Tắc cố gắng kìm nén, quả thực không muốn giải thích với cô, “Không nói về cô ấy nữa, có chuyện tôi muốn bàn bạc với cô”.
“Ừm, anh nói đi”.
“Mẹ cô tặng chúng ta một căn nhà, hy vọng sau này chúng ta sống ở căn nhà đó. Ý cô thế nào?”.
“Á?”.
Tiêu Tinh kinh ngạc quay đầu sang, “Chẳng phải nói là không sống chung rồi sao? Chúng ta sống riêng đi, tôi…”.
“Để tránh làm họ nghi ngờ, tôi đã đồng ý rồi”, Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nói, “Dĩ nhiên, nếu cô phản đối, chúng ta cùng về nhà cô nói rõ lý do với mẹ cô”.
“Cái này…”.
Tiêu Tinh gãi đầu, nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của mẹ, cô không nói được. “Vậy tạm thời như thế đi. Vừa mới kết hôn đã sống riêng, nếu giải thích sẽ rất phiền phức”, Tiêu Tinh buồn rầu nói. Thẩm Quân Tắc nhếch mép, “Biết thế thì tốt”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc