Chờ một ngày nắng - Chương 33

Tác giả: Diệp Chi Linh

Cuộc sống bi thảm
Thẩm Quân Tắc vốn định cho mình nghỉ phép nửa tháng, kết quả tuần trăng mật đột nhiên bị hủy bỏ, thêm vào đó vấn đề vốn đầu tư của tập đoàn Đông Thành không thể chậm trễ. Thế nên ngày thứ ba sau khi kết hôn, Thẩm Quân Tắc đã đóng gói hành lý, vội vàng bay về nước. Đám nhân viên nhìn thấy anh ở công ty, sắc mặt vô cùng phức tạp. “Chào giám đốc Thẩm…”, nhân viên công ty cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi han anh. “Chào”, Thẩm Quân Tắc cũng chỉ bình tĩnh gật đầu rồi đi vào thang máy. Vì tính khí lạnh lùng của Thẩm Quân Tắc mà đám nhân viên chỉ có thể ấp ủ nỗi hoài nghi trong lòng. Ngay cả những câu nói khách khí như “Chúc giám đốc có cuộc sống mới vui vẻ” cũng không dám nói. Nhìn sắc mặt lạnh lùng ấy của anh, rõ ràng là cuộc sống sau khi kết hôn không mấy vui vẻ, không có một chút vẻ mặt hớn hở của chú rể, thay vào đó là mặt lạnh như băng… 

Những lời xu nịnh như “Giám đốc Thẩm thật là yêu công việc”, “Vừa mới kết hôn vẫn không quên công việc, thật sự khiến người ta khâm phục”, “Anh là tấm gương cho mọi người noi theo” thì càng không dám nói. Đùa cái gì chứ, chẳng may nịnh không đúng lúc thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Chín giờ sáng, khi trợ lý của anh là Chu Hiểu Đình tuyên bố triệu tập cuộc họp khẩn cấp, mọi người sợ chọc giận anh, trong vòng một phút nhanh chóng tập trung ở phòng họp. Không khí trong phòng họp vô cùng nghiêm túc, tất cả mọi người đều tỏ ra hết sức bình tĩnh, cố tình lờ đi chuyện người đàn ông trẻ trung khôi ngô ngồi trên ghế giám đốc là chú rể vừa mới kết hôn chưa đầy ba ngày. Nhân tiện lờ đi chuyện anh là điều hòa thiên nhiên, không ngừng tỏa hơi lạnh ra xung quanh. Thái độ của Thẩm Quân Tắc lúc làm việc vô cùng nghiêm túc, lời nói bám sát chủ đề chính, trọng tâm nổi bật, đơn giản dễ hiểu. 

Những cuộc họp do anh chủ trì đều diễn ra trong thời gian rất ngắn. Lần này càng ngắn hơn, trong mười phút đã giải quyết xong vấn đề. Mười phút sau, mọi người nghiêm túc bước ra khỏi phòng họp, trong lòng không khỏi khâm phục người đàn ông trẻ tuổi tài hoa này. Không hổ danh là bậc anh tài, được đăng phóng sự ở bao nhiêu kỳ tạp chí, quả thực Thẩm Quân Tắc là người rất có đầu óc kinh doanh. Lần này công ty đầu tư khoản vốn lớn vào tập đoàn Đông Thành, toàn bộ phương án anh đều định sẵn, kế hoạch hoàn hảo không chút sơ hở, khiến người ta không thể phản bác, chỉ có thể giơ hai tay đồng ý. Đây rõ ràng là một quyết định vẹn cả đôi đường. Một là anh giúp bố vợ vượt qua khó khăn, góp một phần công sức cho nhà họ Tiêu. Hai là có liên minh là tập đoàn Đông Thành, không cần phải đau đầu vì chuyện tuyên truyền quảng cáo cho Thẩm Thị. Sau này những hạng mục của Thẩm Thị, chắc chắn tập đoàn Đông Thành sẽ ưu tiên xem xét, giảm bớt không ít phiền phức. Những điều khoản trong bản hiệp thương, bề ngoài thì rất hợp lý, thực chất là mưu toan giành lấy lợi ích lớn nhất cho mình. Anh đang nhân cơ hội trải đường đi cho mình thì đúng hơn là giúp nhà họ Tiêu. Rõ ràng, Thẩm Quân Tắc lấy Tiêu Tinh, hoàn toàn là một cuộc liên hôn có mục đích… 

Mặc dù mọi người đều biết rõ tình hình bên trong nhưng ngoài miệng thì không dám tiết lộ. Trước ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Quân Tắc, những lời này đều phải giữ trong lòng. Sau khi mọi người ra hết, Thẩm Quân Tắc về phòng làm việc của mình. Phòng làm việc của anh được bố trí vô cùng đơn giản, rất hợp với tính cách của anh. Chiếc bàn làm việc màu trắng, laptop màu xám bạc, giá để tài liệu bằng kim loại, bên cạnh là chiếc bàn uống nước trong suốt và chiếc ghế xoay độc đáo, trên giá sách là chiếc đồng hồ cát. Thiết kế của văn phòng trông rất mới mẻ và phong cách, chỉ là đường nét có phần khô cứng. Thẩm Quân Tắc đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống đường phố đông đúc náo nhiệt, khuôn mặt không chút biểu cảm. Thực ra trong lòng anh hiểu rất rõ, sở dĩ mình lấy Tiêu Tinh, hoàn toàn không phải là bất đắc dĩ vì bị ông nội bắt ép, hay thậm chí vì những tin đồn vô vị kia, với tính cách của anh, những chuyện anh không muốn thì không ai có thể *** anh được. Anh kết hôn với Tiêu Tinh quả thực là có mục đích. Liên hôn là thứ nhất. Lấy Tiêu Tinh rồi sau này sẽ không phải ứng phó với chuyện đi xem mặt là thứ hai. Còn thứ ba… vẫn còn lý do thứ ba sao? Thẩm Quân Tắc sững người, nỗi phiền muộn mơ hồ len lỏi trong lòng. Từ sau khi rời khỏi New York quay về công ty, tâm trạng của anh không thể thật sự bình tĩnh. Trước đây, chỉ cần bước vào cánh cửa quen thuộc này, anh có thể gạt bỏ tất cả mọi tạp niệm trong nháy mắt, trong lòng không còn gì vương vấn, bình tĩnh và lý trí dốc sức vào thế giới thương trường này. Nhưng hôm nay, anh lại mất tập trung… 

“Khụ… giám đốc Thẩm”, đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói làm ngắt dòng suy tư của Thẩm Quân Tắc. Đây là lần đầu tiên sau lưng có người anh cũng không phát giác. Mặc dù biết lúc này, người có thể vào phòng làm việc của anh cũng chỉ có trợ lý Chu Hiểu Đình. Nhưng ý thức được sự thất thần của mình, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc vẫn rất khó coi. Anh ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói:
“Có chuyện gì?”.
Chu Hiểu Đình là người rất giỏi đoán biết tâm trạng của người khác qua ánh mắt, nét mặt. Thấy tâm trạng của anh không tốt, cô vội vàng mỉm cười và nói:
“Anh để điện thoại trong phòng họp, lúc nãy có người gọi điện, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại”.
Cô nói rồi đưa điện thoại cho anh. Thẩm Quân Tắc cầm điện thoại, đột nhiên trong lòng có chút mong đợi lạ kỳ… Là cô ấy gọi điện sao? Lúc này bên New York là buổi tối, chắc chắn cô ấy vẫn chưa ngủ. Có phải cô nàng này lại gây họa rồi không, có lẽ là không tìm thấy thứ gì đó, đi siêu thị bị lạc đường, trong nhà không có nước uống, nhảy aptomat mất điện? Thẩm Quân Tắc nhìn màn hình điện thoại với tâm trạng bồn chồn bất an. Không phải Tiêu Tinh, là bố cô ấy. Đột nhiên trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Anh cau mày nhấc máy, “A lô, bố ạ, bố tìm con ạ? Hợp đồng có vấn đề gì sao?”.
“Ha ha, Quân Tắc, chúng ta không nói chuyện làm ăn. Tối nay con có thời gian không, đến nhà bố mẹ nhé! Bác của Tiêu Tinh muốn gặp con”.
“…”.
Thẩm Quân Tắc thấy hơi đau đầu. Thú thực, anh rất không quen với cách nói thân mật này của bố Tiêu Tinh, ánh mắt nhìn anh như nhìn con trai hôm tổ chức hôn lễ càng khiến anh cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Một bậc lão làng đã từng xông pha trên thương trường bao nhiêu năm như Tiêu Chính Đức, chắc chắn trong lòng hiểu rất rõ lý do thật sự mình lấy con gái ông ta, sao có thể coi mình là con rể được? “Sao thế, phải tiếp khách à?”.
Tiêu Chính Đức mỉm cười hỏi. “Dạ… tối nay con hẹn vài người bạn ăn cơm”.
“Ồ, không sao, thế cuối tuần tính sau”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, quả thực anh không muốn đến nhà họ Tiêu gặp phụ huynh. Không khí “cả nhà quây quần sum họp” khiến anh rất không thoải mái. Rõ ràng đây chỉ là cuộc hôn nhân giao dịch, vậy mà hai bên gia đình lại vui như thế, dường như rất mong anh và Tiêu Tinh có thể thành đôi. Thái độ này khiến tâm trạng của anh hết sức phức tạp. Cho dù thế nào, nếu từ chối thẳng thừng thì không được hay lắm, Thẩm Quân Tắc nghĩ một lúc, khẽ nói:
“Vậy thì tối thứ bảy ạ, đến lúc ấy con gọi điện cho bố”.
“Được, cuối tuần gặp”.
Sau khi cúp máy, Thẩm Quân Tắc không kìm được thở dài. Đột nhiên có thêm bố mẹ vợ, thật là phiền phức. Ngay cả bố của Tiêu Tinh cũng nóng ruột muốn mời anh ăn cơm để vun đắp tình cảm, vậy mà cô nàng Tiêu Tinh kia lại không gọi một cuộc điện thoại nào? Cho dù là vì lễ phép thì cô ta cũng phải nhắn tin hỏi han một tiếng chứ? Thẩm Quân Tắc thấy hơi tức giận. Điều khiến anh bực bội hơn là anh không biết vì sao mình phải tức giận. Chẳng mấy chốc mà đến cuối tuần, Thẩm Quân Tắc mang quà đã chuẩn bị trước, lái xe đến nhà họ Tiêu. R*ợ*u vang California mà bố Tiêu Tinh thích nhất, còn có mỹ phẩm mà mẹ cô ưa chuộng, ngoài ra nhãn hiệu mà hai bác của cô thích cũng khác nhau, tra tư liệu và chuẩn bị quà đã chiếm của anh không ít thời gian. Không phải muốn lấy lòng người nhà cô, gặp người lớn mang chút quà là lễ nghi cơ bản nhất. Nếu đã tặng thì không thể tặng nhầm thứ khiến người ta chê cười. Làm chàng rể giả mạo thật không dễ dàng gì. Nhà họ Tiêu ở trung tâm thành phố, có thể vì Tiêu Chính Đức và Nhạc Lăng đều rất coi trọng sự nghiệp nên chỗ ở và công ty của nhà họ chỉ cách nhau hai con phố. Thẩm Quân Tắc ấn chuông cửa, chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa. Mẹ Tiêu Tinh vấn tóc cao, khí chất rất nho nhã, khi nhìn thấy Thẩm Quân Tắc, đôi lông mày bà khẽ nhíu lại. Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc mới ngượng ngùng gọi:
“Mẹ”.
Có mẹ vợ trẻ trung như thế này, anh thấy rất áp lực… “Quân Tắc, con rất đúng giờ”, Nhạc Lăng cười nói, “Mau vào đi”.
Thẩm Quân Tắc vào phòng, ánh mắt của bốn người đang ngồi trong phòng đồng loạt hướng về phía anh. Ngoài bố mẹ, hai bác của Tiêu Tinh còn có Tiêu Phàm. Cảm giác bị săm soi không dễ chịu chút nào. Thẩm Quân Tắc bước lên chào hỏi:
“Bố, bác trai, bác gái”.
“Quân Tắc, ha ha, bác đã nghe nói nhiều về cháu nhưng bây giờ mới được gặp. Cháu đẹp trai hơn trong ảnh rất nhiều”.
Bác Tiêu cười nói. Thẩm Quân Tắc sờ mũi, sao ông bác này lại thân thiện đến vậy? Xem ra Tiêu Tinh ho*** toàn di truyền tính cách của người nhà họ Tiêu. Tính cách lạnh lùng khác biệt của Tiêu Phàm rõ ràng là di truyền từ mẹ anh ta… Bác gái Tiêu Tinh thì thờ ơ, lạnh nhạt, có nét giống mẹ Tiêu Tinh. Nghe nói Nhạc Ngưng và Nhạc Lăng là chị em họ, lấy anh em nhà họ Tiêu. Mối quan hệ gia đình thật phức tạp, bây giờ, anh cũng bị dính vào đó. Một bữa cơm vô cùng vất vả, từ nhỏ Thẩm Quân Tắc đã quen sống tự lập, vốn không thích không khí cả nhà cùng quây quần bên bàn ăn nói chuyện, huống hồ những người ngồi cùng bàn với anh là những người rất xa lạ. Dường như Tiêu Phàm nhận ra vẻ không tự nhiên của Thẩm Quân Tắc. Ăn cơm xong, anh nói:
“Quân Tắc, cậu đi theo tôi”.
Thẩm Quân Tắc gật đầu, theo anh lên thư phòng tầng trên. Thẩm Quân Tắc đóng cửa phòng lại, lúc ấy mới thở phào. Ở cùng những người xa lạ khiến người ta ngạt thở. Mặc dù Tiêu Phàm cũng rất lạnh nhạt nhưng dù sao thì cũng là người cùng trang lứa, dễ nói chuyện hơn nhiều. “Gọi tôi ra nói chuyện riêng, có chuyện gì?”.
Thẩm Quân Tắc thẳng thắn hỏi. Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn anh, “Nói thẳng nhé, cậu kết hôn với Tiêu Tinh là vì liên hôn giữa hai nhà. Trước khi lấy nó cậu đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Vậy thì bây giờ mục đích đã đạt được, theo kế hoạch của cậu, cậu định lúc nào thì ly hôn với nó?”.
Không hổ là luật sư, câu hỏi này đúng là đánh trúng tim đen. Thẩm Quân Tắc im lặng. Kế hoạch ban đầu là một năm. Anh đã nói với Tiêu Tinh thời hạn là một năm, đến lúc ấy tìm một lý do thích hợp để ly hôn, trả tự do cho cô. Nhưng lúc này, trước ánh mắt lạnh đến cực điểm của Tiêu Phàm, không biết vì sao, đột nhiên anh không muốn nói ra sự thật này. “Tuy Tiêu Tinh có chút hồ đồ nhưng nó không ngốc, thực ra trong lòng nó hiểu rất rõ cậu muốn lấy nó là để lợi dụng nó. Là anh trai, tôi không muốn nhìn thấy nó phải chịu bất kỳ nỗi ấm ức nào”.
“Điều này thì anh yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu ấm ức”.
Thẩm Quân Tắc nói không chút do dự, “Ngoài ra, tôi không có một chút hứng thú nào với tài sản của nhà họ Tiêu. Trước khi kết hôn tôi đã mời luật sư làm công chứng tài sản. Nếu sau này chúng tôi ly hôn, tôi sẽ bồi thường cho cô ấy chứ không lấy một xu nào của cô ấy”.
Tiêu Phàm gật đầu, “Như thế là tốt nhất”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rồi nói tiếp:
“Anh chắc chắn là tôi và cô ấy nhất định sẽ ly hôn như vậy sao?”.
Tiêu Phàm cau mày:
“Chẳng phải hai người đều coi nhau như kẻ thù sao? Lẽ nào còn có thể vun đắp tình cảm?”.
Câu hỏi này quả thực rất gây hiềm khích. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Tóm lại, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu ấm ức. Tôi không có hứng thú ức hiếp nữ sinh”.
“Ô…”.
Tiêu Phàm im lặng một lúc, “Thế thì tốt”.
Hai người bước ra khỏi thư phòng, vừa trải qua đàm phán, cả hai đều nghiêm mặt lại, trông rất hình sự. Lúc đi qua căn phòng bên cạnh, Thẩm Quân Tắc liếc nhìn thấy rèm cửa màu xanh da trời nhạt, không kìm được dừng bước. Tiêu Phàm nhìn anh, “Đây là phòng của Tiêu Tinh, phòng của nữ sinh, cậu có hứng thú vào xem không?”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Có chứ”.
Anh biết Tiêu Phàm thấy mình chướng mắt, có lẽ bắt đầu từ cái ngày anh tìm anh ta làm luật sư biện hộ cho mình. Dù sao anh cũng không hy vọng tất cả người nhà họ Tiêu đều thích anh như bố Tiêu Tinh. Có một Tiêu Phàm ghét anh, anh mới thấy bình thường. Phòng của Tiêu Tinh được dọn dẹp rất sạch sẽ, có điều cách bài trí trong phòng hơi kỳ quái. Rèm cửa và ga trải giường màu xanh da trời nhạt, phía trên có in hình khỉ Yoyo mà cô thích nhất, trần nhà sơn trời xanh mây trắng… Căn phòng kỳ lạ thế này cô có thể ngủ được sao? Nửa đêm tỉnh dậy bật đèn, trên đỉnh đầu là trời xanh mây trắng? Chiếc bàn màu trắng được lau chùi rất sạch sẽ, trên chiếc đèn bàn còn đeo chuỗi hạt đáng yêu, bên cạnh có một album. Thẩm Quân Tắc tò mò cầm lên xem, bức ảnh đầu tiên đã khiến anh vô cùng chấn động. Nếu không phải Tiêu Phàm đứng bên cạnh thì chắc chắn anh sẽ bật cười. Đó là bức ảnh của Tiêu Tinh hồi còn nhỏ, tay ôm con mèo mướp, tết hai bím tóc xinh xắn, khuôn mặt mũm mĩm, rất đáng yêu, khiến người ta nhìn mà chỉ muốn véo má. Anh giở tiếp, đều là những bức ảnh của cô hồi nhỏ. Tiêu Tinh hồi nhỏ trông rất ngoan ngoãn, ngây ngô đứng trước ống kính, không biết tạo dáng, không biết cười như thế nào, ngốc nghếch nhưng đáng yêu… Đến tiểu học, dần dần có chút “biến dạng”, biết tạo dáng và làm mặt xấu. Đến trung học càng biến dạng hơn, không có một bức ảnh nào là nghiêm túc. Sau đó, cô càng ngày càng xinh đẹp, động tác cũng ngày càng kỳ quái. Có một tấm là cô đứng trước bức tượng điêu khắc, học tư thế điêu khắc, trông rất giống. Còn có kiểu đứng một chân trên cầu, đứng trước thư viện, vờ làm ra vẻ say sưa nhưng lại cầm ngược sách, học tư thế A di đà phật của hòa thượng, tung chân đá bóng, dang hai tay trên thuyền, cùng Vệ Nam, Kỳ Quyên tạo dáng kinh điển trên tàu Titanic… Rất nhiều tư thế khó bề tưởng tượng, đầu óc của cô cũng thật phong phú. Nếu cứ ngoan ngoãn như hồi còn nhỏ thì tốt biết bao! Thẩm Quân Tắc cố gắng kìm nén những cơn co giật trên khuôn mặt, lẳng lặng đặt album xuống. Tiêu Phàm cười, “Thế nào, xem ảnh xong không có cảm tưởng gì sao?”.
Thẩm Quân Tắc quay đầu lại, nói với giọng đầy ẩn ý:
“Cảm tưởng thì có nhưng không thể hình dung được”.
Thẩm Quân Tắc và Tiêu Phàm đi xuống phòng khách. Mọi người vẫn đang nói chuyện. Lúc này đã là chín giờ tối, Thẩm Quân Tắc nghĩ đã đến lúc ra về. Anh đang định chào mọi người thì đột nhiên điện thoại của bố vợ đổ chuông. “Alo, Tiêu Tinh à…”.
Tiêu Chính Đức mỉm cười, rõ ràng là rất vui vì con G.i g.i điện cho mình, “Con ở đâu? Nhà chị Vu Giai?”.
“Vâng, hôm nay chị đến chỗ con xem phòng tân hôn, thấy con ở nhà một mình nên bảo con đến nhà chị sống mấy hôm”, Tiêu Tinh cười nói. Thực ra chị họ kéo cô đi làm bảo mẫu. Đứa bé kia suốt ngày quấy khóc, nhưng thật lạ vì sau khi nhìn thấy cô lại không khóc nữa. Thế nên chị họ kéo cô đi dỗ dành trẻ con. “Đúng rồi, bố nghe Quân Tắc nói con muốn chuyển sang học viện mỹ thuật, đúng không?”.
Tiêu Chính Đức nói rồi quay sang nhìn Thẩm Quân Tắc. Trước bữa ăn, Thẩm Quân Tắc tìm cơ hội nói với ông chuyện này. Trước khi kết hôn anh đã từng đồng ý với Tiêu Tinh sẽ thuyết phục bố mẹ vợ cho cô chuyển trường, dĩ nhiên phải giữ lời hứa. Không ngờ, bố Tiêu Tinh lại dễ dàng đồng ý như vậy, hại anh không kịp nói hết những điều mà mình đã chuẩn bị trước. “Đúng vậy, bố đồng ý đi mà. Hai hôm nữa con sẽ đi làm thủ tục thôi học, con không muốn một mình ở New York học cái gì mà quản lý công thương, con muốn quay về, tiếp tục học vẽ. Dù sao thì chuyện làm ăn ở nhà có bố và Quân Tắc rồi, cũng không cần đến con. Một người không biết gì về thương trường như con, bố mà giao sản nghiệp nhà họ Tiêu vào tay con thì chắc chắn là chưa đầy một tháng đã phá sản”, Tiêu Tinh nghiêm túc nói. Tiêu Chính Đức im lặng một lúc rồi mới cười nói:
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc