Chờ một ngày nắng - Chương 22

Tác giả: Diệp Chi Linh

Tiêu Tinh mỉm cười quay về chủ đề chính, “Có điều chuyện kết hôn, tôi còn phải hỏi ý kiến của cô ấy đã”.
“Dĩ nhiên rồi”.
Thẩm Quân Kiệt gật đầu, “Người mà cô thích tên là gì?”.
“Cô ấy tên là Kỳ Quyên, là luật sư”.
Tiêu Tinh tỏ vẻ rất kiêu ngạo, “Tôi nói cho anh biết, cô ấy là đai đen Teakwondo, lại còn giành được giải cao trong cuộc thi Teakwondo. Có một lần tôi cùng cô ấy đến ngân hàng rút tiền, trên đường gặp mấy tên lưu manh. Cô ấy chỉ tung vài chiêu đã đánh bại mấy tên ấy, ra tay cứ phải gọi là”.
Tiêu Tinh ngừng một lát, “Khụ, ngại quá, cứ nhắc đến cô ấy là tôi lại không kìm nén được lòng khâm phục và ái mộ của mình, khiến anh chê cười rồi”.
“…”.
Thì ra là một cô gái ***. Trán Thẩm Quân Kiệt lại lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô gái ấy chỉ cần vài chiêu là đánh bại được đám côn đồ, loại người không bằng côn đồ như anh, một cú là có thể làm sái quai hàm rồi. Năm nay anh trai đúng là gặp vận hạn, dây vào cô gái không đơn giản chút nào. Một người tư tưởng ***, một người hành vi ***. Bây giờ song kiếm hợp bích, đúng là thiên hạ vô địch. Thẩm Quân Kiệt im lặng một lúc mới khẽ nói:
“Có thể gặp cô ấy được không? Tôi nghĩ có rất nhiều vấn đề nên bàn bạc với cô ấy thì tốt hơn”.
Chỉ sợ Tiêu Tinh đang bịa chuyện, vì thế nhất định phải để “người tình đồng tính” kia lộ diện. Đây cũng là điều mà anh trai đã dặn đi dặn lại. “Nhưng cô ấy ở Trung Quốc”.
Tiêu Tinh vờ ra vẻ buồn phiền nhưng trong lòng thì mừng thầm. Cá sắp cắn câu rồi. “Không sao, bảo cô ấy đi máy bay sang đây”.
Thẩm Quân Kiệt cười nói. “Cô ấy là luật sư, thường ngày rất bận rộn, anh tưởng là nói ra nước ngoài thì có thể ra nước ngoài được sao”.
Tiêu Tinh cau mày, “Có điều, đợt này cô ấy có vài ngày nghỉ, nhưng tôi không biết cô ấy có tiền để mua vé máy bay không. Cô ấy mới đi làm, thu nhập không cao. Haizz, ra nước ngoài một chuyến chẳng phải dễ dàng…”.
“Không vấn đề gì, cứ bảo cô ấy đến đi, tôi thanh toán vé máy bay đi về và tất cả chi phí ăn nghỉ”.
Thẩm Quân Kiệt ngừng một lát rồi ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi:
“Chỉ cần cô ấy đồng ý là cô sẽ đồng ý, đúng không?”.
“Dĩ nhiên rồi”.
Tiêu Tinh cười nói, “Được rồi, cứ thế nhé, tôi bảo cô ấy sang đây, chúng ta gặp nhau sau. Bye bye”.
“Ừ, bye bye”.
Nhìn bóng Thẩm Quân Kiệt biến mất khỏi tầm mắt, lúc ấy Tiêu Tinh mới cười thầm, gọi điện thoại cho Kỳ Quyên. “Tiểu Quyên à, mày đến chưa?”.
“Đến ngay đây”.
“Tốt quá, chờ mày, bye”.
Tiêu Tinh vừa tắt máy thì nhìn thấy một cô gái dong dỏng cao xuất hiện ở cửa nhà hàng. Vẫn là mãi tóc ngắn gọn gàng phong cách, quần bò và áo phông ngắn tay đơn giản, nói chuyện làm việc nhanh như chớp. Vừa nói “đến ngay đây” là đến ngay thật. Tiêu Tinh vừa nhìn thấy cô ấy đã xúc động đứng dậy, “Tiểu Quyên, ở đây ở đây!”.
“Tao nhìn thấy từ lâu rồi, đừng có vẫy tay với tao như con ngốc thế”.
Kỳ Quyên nói rồi rảo bước lại gần, nhếch mép mỉm cười, ôm chầm lấy Tiêu Tinh, “Con ranh, nhớ mày ૮ɦếƭ đi được”.
Tiêu Tinh vội vàng ôm cô, phấn khích nói:
“Tao cũng thế!”.
Kỳ Quyên không kìm được vuốt tóc Tiêu Tinh, “Mấy hôm trước tao còn nói với Vệ Nam, không biết có phải mày bị bắt cóc rồi không. Xem ra bọn tao lo lắng vô ích rồi, mày béo trắng như thế này, trông chẳng giống bị ngược đãi chút nào”.
“Béo trắng, mày đang hình dung lợn à?”.
“Mày không phải là lợn sao?”.
“Thôi được, dù sao thì chúng ta là đồng loại”.
Tiêu Tinh mỉm cười nhìn Kỳ Quyên, “Tao quên không mang sạc điện thoại, không liên lạc được với bọn mày”.
“Mày đúng là đần độn”.
“… Đần độn cũng là một cảnh giới”.
Hai người ôm nhau vừa nói vừa cười, gây sự chú ý của bàn bên cạnh. Lúc ấy Tiêu Tinh mới buông Kỳ Quyên ra, cười bảo:
“Nào, mau ngồi đi, tao đã gọi toàn món Tứ Xuyên mà mày thích nhất để tiếp đón mày”.
“Ôi, ngay cả món chân gà xào cay mà tao thích nhất cũng có. Tiêu Tinh mày đúng là tri kỷ của tao”.
Kỳ Quyên đặt túi xuống, cầm đũa ăn nhiệt tình, “Tao chỉ sợ không quen với đồ ăn bên này, trước khi lên máy bay còn mang một đống mỳ tôm. Không ngờ vừa xuống máy bay đã có món chân gà xào cay thích nhất”.
“Hi hi, còn có món phở chua cay mà mày thích nữa”.
Tiêu Tinh đẩy bát phở chua cay bên cạnh về phía cô, “Vừa mới bưng lên, vẫn còn nóng đấy. Mày ngồi máy bay lâu như thế chắc là đói lắm. Chúng ta ăn trước đã, ăn xong rồi tính”.
“Được, tao đang đói lắm đây, ăn đi, ăn đi, chỉ có hai chúng ta thôi, cứ ăn thoải mái”.
Hai cô gái bắt đầu ăn, đúng lúc ấy nhân viên phục vụ lúc nãy đi ngang qua, không kìm được lau mồ hồi trên trán. Chả trách cô gái kia gọi nhiều đồ ăn như vậy. Thì ra còn có vị khách thần bí, lại còn có thể uống hết lọ dầu tỏi, sức ăn của họ đúng là khó mà tính được. Cách ăn lại càng khó có thể tưởng tượng được. Nhờ sự nỗ lực của hai người, một bàn thức ăn nhanh chóng được giải quyết sạch sẽ. Lúc thanh toán, đột nhiên Kỳ Quyên lấy ví tiền và nói:
“Để tao trả, bây giờ tao đi làm rồi, là người có thu nhập. Mày vẫn còn là sinh viên”.
Tiêu Tinh cười nói:
“Khách sáo gì chứ, mày sang đây tao phải tiếp đón chứ. À đúng rồi, quên không nói với mày, lúc nãy tao còn lừa được của Thẩm Quân Tắc một khoản tiền”.
“Cái gì?”.
Kỳ Quyên cau mày, “Lừa thế nào?”.
“Tao nói vòng vo tam quốc, nói mày không có tiền đi New York, không mua được vé máy bay. Hắn liền nhận lời bao vé máy bay đi lại và tất cả mọi chi phí ăn ở cho mày. Ha ha ha, cộng tất cả lại cũng không ít, coi như là tặng mày làm quà ra mắt. Mày có thể kiếm thêm một khoản”.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiêu Tinh, Kỳ Quyên không kìm được bật cười, “Mày đúng là đồ gian tà”.
Cô ngừng một lát rồi nói, “Có điều, quà ra mắt này tao rất thích, ha ha ha”.
“Kiếm được tội gì mà không kiếm, dù sao thì hắn có tiền, lừa một khoản, thưởng cho diễn xuất tài hoa của mày”.
Hai người cười rất gian tà, khiến nhân viên phục vụ đang bê khay đi qua nhìn mà rùng mình. Lần này Kỳ Quyên đến New York, vốn dĩ là văn phòng cử người ra đón, có điều vì có cô bạn thân Tiêu Tinh ở đây nên Kỳ Quyên đã từ chối sự sắp xếp của văn phòng luật sư. Cô vừa xuống máy bay là bắt xe đến nhà hàng mà Tiêu Tinh đã cho địa chỉ, sống ở khách sạn mà Tiêu Tinh đã đặt trước, chính là phòng bên cạnh trong khách sạn mà cô đang ở. Ăn xong hai người về khách sạn, không có việc gì nên chạy sang phòng nhau buôn dưa lê. Kỳ Quyên kể cho Tiêu Tinh nghe rất nhiều chuyện, chuyện bây giờ có một anh chàng rất dịu dàng đang theo đuổi Vệ Nam. Người đó là bạn của anh trai Vệ Nam, tên là Lục Song, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ đến thành phố B làm việc, trúng tiếng sét ái tình với Vệ Nam… Tóm lại, Kỳ Quyên nói liến thoắng một hồi lâu, Tiêu Tinh nghe mà trợn mắt há mồm. Không ngờ Vệ Nam có thể có được vận đào hoa như thế. Tuy anh chàng Lục Song kia nghe có vẻ có chút vô lại, có điều thông tin về tình yêu mới của Vệ Nam vẫn khiến Tiêu Tinh vô cùng vui mừng. Tối qua buôn dưa muộn quá, ngày hôm sau, lúc Tiêu Tinh thức dậy thì đã là buổi chiều. Cô nhắn tin cho Kỳ Quyên, cô ấy nói ăn cơm rồi, thế nên Tiêu Tinh xuống dưới mua chút gì đó giải quyết bữa trưa. Cô online trong phòng một lúc, ước chừng thời gian sắp đến, liền nhắn tin cho Thẩm Quân Tắc, hẹn anh ta ra ngoài gặp mặt theo cách mà Kỳ Quyên đã nói. “Quân Tắc, tối nay cô ấy đến New York. Tôi hẹn cô ấy đi hát karaoke ở gần đây, anh có đi không?”.
Thẩm Quân Tắc đọc tin nhắn này, sắc mặt không được dễ coi cho lắm. Anh ta tưởng rằng Tiêu Tinh nói mình là người đồng tính, chẳng qua chỉ là cái cớ trong bước đường cùng. Không ngờ cô đã biến ra một “người tình đồng tính” thật, chẳng mấy chốc đã đến New York, liệu có phải là diễn viên của khoa điện ảnh không? Cho dù thế nào anh buộc phải gặp cô gái đó. Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc vội vàng nhắn lại:
“Ok, địa điểm ở đâu? Tôi gọi Jesen đi cùng nhé!”.
“No vấn đề”.
Tiêu Tinh nhắn địa chỉ cho anh ta, Thẩm Quân Tắc tiện tay chuyển tin nhắn sang cho em trai, đồng thời bổ sung một câu:
“Anh đã chuẩn bị xong mọi chuyện tiếp theo, đây là lần cuối cùng chú đóng giả làm Thẩm Quân Tắc. Tối nay anh đi cùng chú”.
Có anh trai đi cùng, Thẩm Quân Kiệt thấy tự tin hơn hẳn, lập tức nhắn lại:
“Ok! Hai anh em chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chiến đấu! Tiêu Tinh không biết anh cũng từng học Teakwondo, lại còn lấy Teakwondo ra dọa em. Đừng nói là có một Kỳ Quyên, cho dù có mười con hổ cái chúng ta cũng không sợ!”.
Bảy giờ tối, hai anh em cùng đến quán karaoke đã hẹn. Thẩm Quân Tắc mặc complet là lượt, áo sơ mi màu xám, cà vạt chỉnh tề, giày da bóng lộn. Phong độ và khí chất của anh hoàn toàn là của mẫu người đàn ông thành đạt, gợi cảm. Còn Thẩm Quân Kiệt thì ăn mặc rất phóng khoáng, áo hở ***, đầu gối còn có lỗ thủng, cách ăn mặc ấy vừa nhìn là biết công tử đào hoa không chút gò bó. Hai người đi cùng nhau, rõ ràng là không hài hòa một chút nào, giống như đàn piano và đàn ghi ta đặt cạnh nhau. Có điều vẻ ngoài đẹp trai vẫn khiến người ta thoáng nhận ra nét giống nhau trong quan hệ huyết thống. Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ, Thẩm Quân Tắc cùng Thẩm Quân Kiệt sánh vai bước vào phòng hát trên tầng. Họ chưa từng đến quán karaoke này. Xem ra Tiêu Tinh rất có bản lĩnh, mới ở đây hai tuần mà đã biết hết những chỗ ăn chơi nổi tiếng. Ánh đèn rực rỡ khiến người ta có chút chóng mặt, tiếng nhạc bên tai cũng inh tai nhức óc. Thẩm Quân Tắc vốn không thích những chỗ ồn ào huyên náo như thế này, cố gắng kìm nén tâm trạng để gõ cửa. Không gian trong phòng rất yên tĩnh, không có tiếng nhạc, đèn rất sáng. Tiêu Tinh đang ngồi nghịch điện thoại một mình. Thấy hai người bước vào, cô ngẩng đầu, mỉm cười và nói:
“Hi, hai người đến rồi à!”.
“Ừ”.
Thẩm Quân Tắc gật đầu, “Người mà cô nói đâu?”.
“À, cô ấy vào phòng vệ sinh, ra ngay bây giờ đây”.
Tiêu Tinh vừa nói xong, Thẩm Quân Tắc đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của một cô gái vang lên từ phía sau. “Tôi về rồi”.
Hai anh em cùng ngoảnh đầu lại, nhìn thấy một cô gái người dong dỏng cao đứng trước mặt. Cô ta mặc quần bó sát, đi giày cao gót, mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay đơn giản, mái tóc ngắn tôn lên khuôn mặt lạnh lùng, vừa nhìn là biết… mẫu người chua ngoa. Tiêu Tinh nhìn thấy Kỳ Quyên, cứ như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đứng dậy, đang định kéo Thẩm Quân Tắc ra giới thiệu thì đột nhiên thấy Kỳ Quyên mỉm cười, đi đến trước mặt Jesen. “Anh Thẩm, chào anh”.
“…”.
Tiêu Tinh ngây người đứng đó, Thẩm Quân Kiệt hoàn toàn hóa đá. Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc thì khó coi vô cùng… Dường như Kỳ Quyên hoàn toàn không phát hiện bên cạnh mình đã có hai người trong trạng thái hóa đá, còn ánh mắt của người đàn ông đối diện lạnh đến nỗi gần như muốn đóng băng mình. Cô mỉm cười, bình tĩnh nói:
“Có lẽ anh không nhớ, vụ án tranh chấp đầu tư của các anh lần trước chính là do văn phòng luật sư Thời Đại của chúng tôi xử lý. Lúc ấy tôi thực tập ở đó, có thể anh không chú ý tới tôi”.
“Có điều, một người nổi tiếng tới thường xuyên xuất hiện trên mặt báo như anh Thẩm đây thì những người dân thường như chúng tôi không muốn chú ý cũng khó”.
“Huống hồ gần đây tin đồn giữa anh và Tiêu Tinh nhà chúng tôi náo nhiệt như thế. Tôi đã nhìn thấy thông tin hai người sắp kết hôn ở trên rất nhiều tạp chí. Ảnh của hai người gần như đã truyền đến khắp các ngõ ngách, bàn làm việc của tôi cũng có một tấm”.
Trong không khí tĩnh lặng đến ngạt thở, Kỳ Quyên tiếp tục nói một mình:
“Đúng rồi, tôi xin tự giới thiệu. Tôi tên là Kỳ Quyên, là luật sư”.
Sau đó lễ phép đưa tay ra. Sau một hồi im lặng… dài đằng đẵng như một thế kỷ. Cuối cùng Thẩm Quân Tắc đã điều chỉnh được tâm trạng, trước ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao *** của Tiêu Tinh, anh từ từ đưa tay ra, vờ làm ra vẻ bình tĩnh, bắt tay Kỳ Quyên. “Cô Kỳ, thì ra là cô… rất hân hạnh”.
Chú thích: 1. Kế thứ nhất trong ba mươi sáu kế binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là dùng những lời nói dối và sự nguỵ trang để che giấu ý định thực sự của mình (BTV).
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc