Chờ một ngày nắng - Chương 18

Tác giả: Diệp Chi Linh

“Tiêu Tinh mời đi ăn trưa, chú có đi không?”.
“Mời ăn á! Chuyện tốt như thế này dĩ nhiên là phải đi rồi, ha ha ha…”.
Đột nhiên Thẩm Quân Kiệt ngừng lại, “… Ai mời?”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, khẽ nói:
“Tiêu Tinh, còn nhớ chứ?”.
Thẩm Quân Kiệt bật dậy như lò so rồi ngồi thẳng đứng, “Sặc, Tiêu Tinh mời? Cô ta nhìn em từ đầu đến chân đều thấy chướng mắt, lại còn mời em đi ăn? Không phải là muốn giết thịt em để hầm đấy chứ? Em tuyệt đối không đi, có ૮ɦếƭ cũng không đi, các thêm tiền cũng không đi!”.
Thẩm Quân Tắc mỉm cười, “Đúng rồi, A Kiệt, chẳng phải tháng sau là sinh nhật chú sao? Mấy hôm trước anh nhìn thấy một chiếc laptop rất hợp với chú…”.
Thẩm Quân Kiệt tức giận nói:
“Anh quá đáng rồi đấy, lại còn dùng cái trò quà cáp ấu trĩ để dụ dỗ em! Ông anh, anh có biết không, em đã ngoài hai mươi tuổi rồi! Em cũng là người có nguyên tắc!”.
Thẩm Quân Tắc nói tiếp:
“Chẳng phải chú đã thích chiếc máy ảnh Sony số lượng giới hạn rất lâu rồi sao? Bạn anh có một chiếc, ngày hôm qua còn hỏi anh có muốn…”.
“Muốn muốn! Tuyệt đối muốn!”.
Giọng điệu của Thẩm Quân Kiệt thay đổi hẳn, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, “Anh, Tiêu Tinh mời ăn ở đâu?”.
“Phố hải sản”.
“Phố hải sản…”.
Nhớ lại hồi ức không mấy tốt đẹp lần trước, Thẩm Quân Kiệt do dự một lúc, nắm chặt tay, tỏ vẻ oai hùng, “Không sao, phố hải sản thì phố hải sản. Anh chờ đấy, em thay quần áo rồi đi gặp cô ta. Em nhất định sẽ đóng tốt vai Thẩm Quân Tắc này, tuyệt đối không để anh thất vọng”.
“Anh đi xem tình hình thế nào, nửa tiếng nữa chú hãy đi”.
“Biết rồi, đợi lệnh anh bất cứ lúc nào”.
Thẩm Quân Kiệt ngừng một lát rồi cười và nói, “Thế, anh, máy ảnh của em…”.
“Đã mua cho chú từ lâu rồi”.
“…”.
Nghe giọng nói bình tĩnh của anh, Thẩm Quân Kiệt nắm chặt điện thoại, muốn khóc nhưng không có nước mắt. Bị anh trai lừa không chỉ một lần rồi, làm em trai của anh sao lúc nào cũng bi thảm như thế này? Giải quyết xong em trai, Thẩm Quân Tắc bắt đầu nhắn tin lại cho Tiêu Tinh. “Ha ha, Tiêu Tinh cô lại mời tôi ăn cơm, đúng là làm cho tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng! Cô chờ tôi, nửa tiếng nữa tôi sẽ tới!”.
Học cách nhắn tin của em trai với khuôn mặt không chút biểu cảm, đột nhiên Thẩm Quân Tắc nhận thấy vờ ra vẻ ấu trĩ… thực ra cũng là một kiểu ấu trĩ. Sau đó lại mở tin nhắn của mình, nghiêm túc nhắn lại:
“Bây giờ tôi tới đây, có cần đến khách sạn đón cô không?”.
Tiêu Tinh nhanh chóng nhắn lại:
“Không cần đâu, tôi chờ anh ở cửa nhà hàng nhé ^_^”.
Tin nhắn dùng giọng điệu của em trai nhắn thì cô ta không nhắn lại. Có thể thấy cô ta rất ghét Quân Tắc do em trai đóng giả. Thẩm Quân Tắc đến phố hải sản, nhìn thấy Tiêu Tinh đang đứng ở cửa vẫy tay với mình. Thú thực anh vẫn còn ám ảnh tâm lý với chỗ này. Có điều bây giờ chỉ có thể bước lại, mỉm cười nói với Tiêu Tinh:
“Sao đột nhiên lại muốn mời tôi ăn cơm?”.
Tiêu Tinh cười, “Vào trong rồi nói, ở đây không nói hết được”.
Nói rồi cô quay người đưa anh vào căn phòng đã đặt trước, vừa vào phòng lại còn thần bí cài cửa lại. Cô nàng này lại phát bệnh rồi. Haizz…. Lén lén lút lút như nữ đặc vụ vậy. Thẩm Quân Tắc nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, khẽ hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Tiêu Tinh tìm chỗ ngồi xuống, chống tay lên bàn, nhăn nhó kể lể:
“Tôi nói với anh, tôi đúng là xui xẻo không gì bằng. Hôm qua về khách sạn cắm sạc điện thoại, vừa mở máy thì nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ bảo tôi suy nghĩ thật kỹ chuyện đính hôn với Quân Tắc, còn nói bố tôi rất ủng hộ tôi lấy Thẩm Quân Tắc. Haizz, không biết vì sao đột nhiên sự tình lại biến thành thế này. Sớm biết thế tôi cứ tắt máy cho rồi. Haizz… đúng là xui xẻo hết chỗ nói!”.
Tiêu Tinh thở dài mấy lần liền, không hề chú ý đến người đàn ông bên cạnh mình bỗng chốc sa sầm mặt xuống. “Đính hôn… với Thẩm Quân Tắc?”.
Thẩm Quân Tắc hạ thấp giọng, nhắc lại từng câu từng chữ, “Cô… chắc… chứ?”.
Tiêu Tinh nhún vai, “Dĩ nhiên là chắc rồi, mẹ tôi còn nổi nóng, nói sao tôi lại dây vào Thẩm Quân Tắc. Bây giờ thì hay rồi, nhà họ Thẩm đã chuẩn bị sính lễ chờ tôi vào nhà họ. Anh nói xem, thế là thế nào!”.
Nét mặt của Thẩm Quân Tắc cực kỳ khó coi. Anh cũng muốn hỏi đây là chuyện gì? Anh đính hôn với Tiêu Tinh, là “chú rể tương lai”, anh hoàn toàn… không… biết gì! Thẩm Quân Tắc hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén ngọn lửa tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi:
“Ai gọi điện thoại cho mẹ cô?”.
Tiêu Tinh nghiêng đầu nghĩ, “Hình như là ông Thẩm”.
“…”.
Khóe môi Thẩm Quân Tắc đông cứng. Tiêu Tinh bổ sung thêm:
“Ông ấy nói tình cảm giữa tôi và Quân Tắc rất tốt, đang yêu nhau cuồng nhiệt, sắp sửa đính hôn… Mẹ tôi còn nói, ông Thẩm và ông nội tôi là anh em kết nghĩa, đã từng ước hẹn để con trai con gái kết hôn làm thông gia, kết quả đời trước toàn là con trai. Chuyện này cũng thôi, không ngờ tôi và Quân Tắc lại có thể ở bên nhau, đúng là quá tốt, duyên phận trời định, cuối cùng cũng thỏa tâm nguyện của ông ấy, ông ấy vô cùng vui mừng”.
Nghe lời Tiêu Tinh nói, nắm đấm của Thẩm Quân Tắc dần dần xiết lại. Quá hay, anh gài bẫy, quả nhiên là bẫy mình. Vốn định để Tiêu Tinh đóng giả làm bạn gái, tạm thời để ông nội từ bỏ ý nghĩ ép anh kết hôn, sau đó anh sẽ từ từ đối phó với ông nội. Dù sao thì Tiêu Tinh học ở đây ba năm, thời gian rất dài. Có người bạn gái trên danh nghĩa như Tiêu Tinh, chí ít thì ba năm này anh không cần tuần nào cũng bị ép đi xem mặt. Huống hồ, Tiêu Tinh ho*** toàn không hiểu gì về nhà họ Thẩm. Cô chưa gặp Quân Tắc, chưa gặp ông nội, màn kịch này mà diễn sẽ không khó lắm. Không ngờ, đời trước nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu lại có ước hẹn “kết thông gia”.
Ông nội chỉ mong anh sớm kết hôn, đúng lúc lại gặp con gái nhà họ Tiêu chủ động tìm đến, vui còn không kịp nữa là, sao có thể để cho con vịt đã nấu chín bay đi? Nhanh như vậy đã gọi điện cho bố mẹ Tiêu Tinh để xác lập quan hệ, rõ ràng là muốn ra tay trước. Bây giờ thì hay rồi, ông nội thì vui mừng, còn người đóng giả tình nhân của Tiêu Tinh thì hoàn toàn đâm lao phải theo lao! Cuối cùng anh đã tự làm kén giam mình. Cuối cùng anh giương mắt nhìn mình cầm gạch ném mạnh xuống chân mình! Muốn anh kết hôn với Tiêu Tinh? Kết hôn với khắc tinh đầu óc có vấn đề này? Trời ơi, hãy mang anh đi đi! Anh không muốn nửa đời còn lại bị hủy hoại trong tay người phụ nữ này! Im lặng một lúc rất lâu Thẩm Quân Tắc mới bình tĩnh được. Anh ngồi cạnh Tiêu Tinh, khẽ hỏi:
“Chuyện này cô thấy thế nào?”.
“Tôi?”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu, vẻ mặt rất kiên định, “Tôi tuyệt đối sẽ không lấy Thẩm Quân Tắc!”.
Tuy Tiêu Tinh nói câu này ngay trước mặt có chút đả kích sự tự tin của anh, có điều, đây cũng là thái độ mà anh mong muốn. Cô không muốn lấy, anh cũng không muốn lấy cô. Thẩm Quân Tắc phát hiện, anh và Tiêu Tinh cũng có thể có lúc “tâm đầu ý hợp”.
“Đây cũng là nguyên nhân ngày hôm nay tôi tìm anh”.
Đột nhiên hai mắt Tiêu Tinh sáng lên, “Anh giúp tôi thêm một lần nữa. Lát nữa Quân Tắc đến, chúng ta sẽ cố gắng làm ra vẻ tình cảm rất tốt đẹp. Anh nói rõ ràng với anh ta tôi là bạn gái của anh. Như thế anh ta sẽ không muốn kết hôn với tôi nữa”.
“…”.
Đột nhiên Thẩm Quân Tắc rất muốn cho mình một cái bạt tai. Thân mật với cô? Đây chính là ý muốn của ông tôi! Hai chúng ta càng thân mật thì ông tôi càng vui, sự việc càng khó giải quyết! Tiêu Tinh tiếp tục cười tít mắt nhìn anh, thái độ như người bán hàng vậy, “Chẳng phải anh là bạn thân nhất của Quân Tắc sao? Nếu anh ta biết chúng ta ở bên nhau thì chắc chắn sẽ từ bỏ ý nghĩ kết hôn với tôi. Sau này, tôi cũng sẽ cố hết sức đóng giả làm bạn gái của anh, để người nhà anh không ép anh đi xem mặt. Hai chúng ta cùng có lợi, anh thấy được không?”.
Thấy Thẩm Quân Tắc không có phản ứng, Tiêu Tinh thở dài, buồn rầu nói, “Haizz, bắt tôi lấy Thẩm Quân Tắc, cảm giác giống như ép tôi lên đoạn đầu đài, đúng là khủng khiếp!”.
Nghe thấy câu này, khóe môi của Thẩm Quân Tắc không kìm được co giật. Lấy cô, tôi mới ૮ɦếƭ! “Đúng rồi, sao Thẩm Quân Tắc vẫn chưa đến, cho người khác leo cây là thói quen của anh ta à?”.
Đột nhiên Tiêu Tinh hỏi. Thẩm Quân Tắc nói:
“Có thể là ngủ quên”.
“Có cần tôi gọi điện thoại hỏi không?”.
Tiêu Tinh nói rồi rút điện thoại, vừa gọi điện cho Thẩm Quân Tắc, vừa phàn nàn, “Trưa rồi mà anh ta vẫn còn đang ngủ, đàn ông gì mà có thể lười đến thế”.
Đột nhiên điện thoại trong túi áo rung lên. Thẩm Quân Tắc ra hiệu với Tiêu Tinh, “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại”.
“Ồ…”.
Thấy anh nghiêm túc cầm điện thoại đi ra ngoài cửa, đột nhiên trong lòng Tiêu Tinh có cảm giác kỳ lạ, vẫn chưa kịp nghĩ kỹ thì bên tai nhanh chóng vang lên giọng nói uể oải của “Thẩm Quân Tắc”:
“Tiêu Tinh à?”.
“Là tôi”.
Tiêu Tinh cau mày, “Sao anh vẫn chưa đến? Sắp quá trưa rồi”.
“Hì hì, tôi đang trên đường, lập tức đến đây, lập tức đấy. Để cô phải đợi lâu thật ngại quá”.
“Nhà hàng hải sản lần trước. Phòng số ba tầng một”.
“OK, trong vòng mười phút chắc chắn tôi sẽ đến nơi! Lát nữa gặp, bye bye”.
Đầu bên kia cúp máy, Tiêu Tinh cũng cất điện thoại đi, ngồi không nên rót cho mình cốc nước, càng uống càng thấy ức chế. Cái tay Thẩm Quân Tắc nhăn nhở kia chẳng phải người đứng đắn, lấy hắn đúng là khổ cả đời. Cuối hàng lang bên ngoài, hai người đàn ông đang nhìn nhau. Một lúc sau, Thẩm Quân Kiệt dựa người vào tường thở dài, vỗ *** và nói:
“Anh, diễn kịch với anh giống như đóng phim kinh dị vậy. Thật K**h th**h! Vẻ mặt nghiêm túc của anh khi nhét điện thoại cho em khiến em tưởng rằng sở cảnh sát gọi đến…”.
Thẩm Quân Tắc lạnh lùng nhìn anh ta, lấy lại chiếc điện thoại trên tay anh ta. “Hi hi, nếu lúc nãy em không xuất hiện, anh mà nhấc máy chẳng phải là lộ sao?”.
Thẩm Quân Kiệt cười nói. “Chú nghĩ anh sẽ phạm sai lầm ngu ngốc như thế sao?”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Tiêu Tinh gọi điện, mười giây không nhấc máy thì sẽ tự động chuyển sang điện thoại của chú. Anh đã cài đặt rồi”.
“Khụ khụ…”.
Thẩm Quân Kiệt ho hai tiếng, “Ngay cả cái này mà anh cũng cài đặt trước, anh đúng là quá xấu xa!”.
Thấy sắc mặt của anh trai không được tốt lắm, Thẩm Quân Kiệt vội vàng nở nụ cười rạng rỡ, “Có điều, lần này chúng ta cũng coi như là đại nạn không ૮ɦếƭ, ắt có hậu phúc!”.
Vừa nói dứt lời, điện thoại của Thẩm Quân Tắc lại đổ chuông, màn hình hiện số điện thoại của ông nội. Nụ cười của Thẩm Quân Kiệt sững lại trên khuôn mặt, chỉ tay vào điện thoại:
“Hậu phúc… đến rồi…”.
Thẩm Quân Tắc lườm anh ta, nhấc máy, bình tĩnh nói:
“Ông ạ, cháu và A Kiệt ăn cơm ở ngoài. Dạ… được ạ, cháu lập tức về ngay”.
Sau khi đặt điện thoại xuống, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc trở nên vô cùng nghiêm túc, dường như một cuộc chiến lớn đang ở trước mắt. Thẩm Quân Kiệt không kìm được tò mò hỏi:
“Ông nói thế nào?”.
“Nhà xảy ra chút chuyện”, Thẩm Quân Tắc cau mày, “Tóm lại, Tiêu Tinh giao cho chú. Chú bày tỏ thái độ phản đối cuộc hôn nhân này với cô ta là được. Đừng nói linh tinh, càng nói càng sai, biết rồi chứ?”.
“Ồ…”.
Thẩm Quân Kiệt ngây người nhìn anh trai. Thẩm Quân Tắc khẽ vỗ vai em trai, quay người vội vàng đi xuống dưới. Nhưng Thẩm Quân Kiệt vẫn nhìn thẳng vào tường, thực ra anh ta bị hai từ “hôn nhân” làm cho choáng váng đến không nói được lời nào. Lúc xui xẻo uống nước lạnh cũng giắt răng, cuối cùng Thẩm Quân Tắc đã hiểu tính triết lý ẩn chứa trong câu nói này. Vừa về đến nhà đã thấy ông nội ngồi giữa ghế sofa, chiếc ba toong trên tay vẫn gõ cạch cạch xuống sàn nhà. Ngồi bên cạnh ông là một người phụ nữ với thân hình rất đẹp, mái tóc đen nhánh kẹp chiếc kẹp tóc rất đẹp phía sau, trên cổ đeo sợi dây chuyền phát sáng lấp lánh, tay cầm tách cà phê nóng, từ từ khuấy nhẹ, dáng vẻ ung dung thư thả, rất giống với khí thế của nữ hoàng. m thanh phát ra từ chiếc gậy ba toong của ông nội cùng với âm thanh khuấy cà phê tạo thành sự hòa tấu hoàn mỹ, từng chút từng chút giày vò thần kinh của Thẩm Quân Tắc. Sao bà ấy lại đến? Đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy toàn thân bốc hơi lạnh, dường như người phụ nữ trước mặt hóa thân thành chiếc điều hòa thiên nhiên. Người phụ nữ này trẻ trung xinh đẹp, cao ngạo phóng khoáng. Mười năm trước, sau khi kết hôn với bố anh rất ít khi về nhà họ Thẩm. Hồi Thẩm Quân Tắc còn nhỏ, bà ấy cũng không chăm sóc anh, nói cái gì mà “Bố mẹ can thiệp quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến con cái”.
“Con người nên trưởng thành một cách tự nhiên”.
Vì thế ngay từ nhỏ Thẩm Quân Tắc đã trưởng thành một cách “thuần tự nhiên”.
Bị bố đánh, bị mẹ mắng, trải nghiệm ấy anh vẫn chưa được nếm trải. Còn về bố, mỗi lần nhớ đến bố, Thẩm Quân Tắc lại thấy đau đầu. Bây giờ ông đang đi khắp nơi thăm thú du ngoạn, chụp cảnh đẹp bốn phương, làm người yêu thích nhiếp ảnh, phóng khoáng tới mức sắp hóa thành tiên, gần như hoàn toàn không nhớ trên đời này vẫn còn một thằng con trai… Lúc này, nhìn người mẹ đã lâu không gặp đang mỉm cười, vẻ mặt của Thẩm Quân Tắc càng lúc càng sa sầm. Mỗi lần bà về đều làm dậy lên một trận mưa bão. Lần trước về là chị Vu Giai kết hôn. Lẽ nào lần này là… Đột nhiên Thẩm Quân Tắc không dám nghĩ tiếp nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc