Chờ một ngày nắng - Chương 16

Tác giả: Diệp Chi Linh

“Ha ha, em nói không sai”.
Minh Huệ cười rồi lại thở dài, “Haizz, mỗi lần nói chuyện với anh ấy, chị có cảm giác giống như đang đóng phim. Vẻ mặt của anh ấy biến đổi khôn lường, quả thực là rất khó hiểu. Có điều quen rồi cũng thấy rất thú vị, ở bên anh ấy, ngày nào cũng có những điều kinh ngạc và vui mừng. Dĩ nhiên phần lớn là kinh ngạc, vui mừng chỉ chiếm phần ít”.
Nghe Minh Huệ nói như vậy, Tiêu Tinh lại bật cười. Sống cùng với Tạ Ý đúng là một thách thức nguy hiểm. Mặc dù cô không thể hiểu được vì sao Minh Huệ lại thích Tạ Ý, có điều mỗi người một sở thích, không biết chừng Minh Huệ thích tính cách ấy của anh ta. Hôn lễ sắp bắt đầu, Minh Huệ phải dậm lại phấn. Tiêu Tinh liền ra khỏi phòng trang điểm xuống dưới. Cô nhìn trái nhìn phải mà không thấy Jesen đâu, ngay cả tên “Quân Tắc” và ông lão mà lúc nãy cô liếc thấy ở đám đông bên dưới cũng không thấy đâu. Một nhân viên phục vụ thấy cô ngó ngó nghiêng nghiêng liền bước lại gần và nói:
“Cô là cô Tiêu phải không? Jesen bảo tôi đưa mẩu giấy này cho cô”.
“Cảm ơn”.
Tiêu Tinh cầm mẩu giấy, mở ra thì thấy trên đó có viết một dòng chữ phóng khoáng:
“Tôi có chuyện phải đi trước, lát nữa đến đón cô. Mong cô chuẩn bị thật tốt để ứng phó với ông nội tôi”.
“…”.
Sao giọng điệu lại nghiêm trọng như vậy nhỉ, khiến Tiêu Tinh cảm thấy có chút căng thẳng. Nghe anh ta miêu tả, hình như ông nội của anh ta rất đáng sợ. Tiêu Tinh nhét mẩu giấy vào túi áo, đến chỗ đã sắp xếp trước rồi ngồi xuống, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn bất an. Cuối cùng hôn lễ đã bắt đầu, trong tiếng nhạc đám cưới quen thuộc, Minh Huệ khoác tay Tạ Ý bước qua tấm thảm đỏ rất dài, cùng nhau thề nguyện gắn bó trước chiếc bàn phủ hoa hồng. Ông lão quen thuộc kia cũng xuất hiện. Thì ra ông là người chủ hôn, vuốt ve bộ dâu dài, tươi cười đọc lời thoại, rất giống với ông tơ… trong thần thoại hay trong ti vi. Tiêu Tinh nhìn nụ cười hạnh phúc của Tạ Ý và Minh Huệ, đột nhiên cảm thấy có chút ngưỡng mộ. Gặp được người mình thích không phải là điều dễ dàng, chí ít đến bây giờ, đừng nói là cô chưa trải qua một mối tình nào, thậm chí còn chưa bao giờ có cảm giác rung động với người con trai nào. Cô luôn có cảm giác tình yêu quả thực rất trừu tượng, thay vì nghĩ đến thứ tình yêu vô vị đó, chi bằng đọc vài bộ truyện tranh, gặm vài cái chân gà còn thực tế hơn. Nghi thức kết hôn đã xong, trước tiếng reo mừng hò hét của mọi người, Minh Huệ bắt đầu ném hoa. Nghe nói ai có thể ςướק được bó hoa trên tay cô dâu thì người đó sẽ là người tiếp theo kết hôn. Rất nhiều quý cô độc thân phấn khích đứng vây quanh đó để ςướק hoa, sắp chen đến vỡ đầu rồi. Tiêu Tinh không có hứng thú, đứng ngoài xem kịch hay. Không ngờ Minh Huệ hơi quá tay, ném đi rất xa, bó hoa bay thẳng về phía Tiêu Tinh đang đứng bên ngoài vòng vây. Đám người vội vàng ngoảnh đầu lại.
“A! Bị cô ςướק được rồi!”.
“Chắc chắn năm nay cô có vận đào hoa!”.
“Không biết chừng người tiếp theo kết hôn chính là cô!”.
“Chúc mừng chúc mừng”.
Ông lão ấy nhìn cô, vuốt râu cười tít mắt. Trước ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ của mọi người, Tiêu Tinh đờ ra như một khúc gỗ, đặt bó hoa xuống bàn. Khụ khụ, vận may này chắc chắn sẽ không linh nghiệm. Đối với cô, từ trước tới nay những điều tốt thì không linh nghiệm, những điều xấu luôn linh nghiệm, vì thế cô không cần phải bận tâm đến lời đồn này. Kết hôn? Đùa cái gì chứ, người ta nói hôn nhân là nấm mồ, cô đâu phải kẻ ngốc, sao có thể vẫn còn trẻ thế này mà đã chui vào mộ nằm…Trong hôn lễ của Tạ Ý và Minh Huệ có rất nhiều lưu học sinh. Mọi người tụ tập với nhau không một chút dè dặt. Trong nháy mắt, khách sạn nhộn nhịp hẳn lên, bàn bên cạnh còn có người chơi oẳn tù tì, những âm thanh ồn ào ấy khiến Tiêu Tinh hoa mắt chóng mặt. Ăn chút thức ăn lót dạ rồi đợi Minh Huệ và Tạ Ý đến bàn chúc R*ợ*u, Tiêu Tinh vội vàng nhân cơ hội chuồn ra ngoài. Chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành, Tiêu Tinh vừa thở phào đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc cách đó không xa đang lái về phía mình. Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước mặt Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc hạ kính cửa xe, cau mày, “Lên xe đi”.  
Tiêu Tinh mở cửa lên xe, thắt dây an toàn, cười nói:
“Thật trùng hợp, tôi vừa ra ngoài thì anh đến”.
Thẩm Quân Tắc không trả lời, lấy trong túi áo chiếc hộp nhỏ đưa cho cô, “Sạc pin của cô”.
Tiêu Tinh nhận lấy rồi mở ra xem, đúng là sạc pin của chiếc máy Nokia mà cô đang dùng, tiện tay đút vào túi, “Cảm ơn anh, suýt chút nữa thì tôi quên rồi. Lúc nãy anh đi mua cái này à?”.
“Ừ”.
Thẩm Quân Tắc khẽ đáp một tiếng, không nói gì nữa. Tiêu Tinh nhớ lại anh đã từng nói “lúc lái xe không thích bị làm phiền” nên cũng im lặng. Không biết vì sao khi ở cùng anh ta ngày hôm nay cô luôn có cảm giác đè nén kỳ lạ, thêm vào đó là sự cố khiến người ta đỏ mặt ấy, Tiêu Tinh vẫn thấy mình nên nhắm mắt thì hơn, tránh để người đàn ông tính khí cổ quái này nổi nóng. Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng, Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh lên phòng ăn tầng hai. Thấy Tiêu Tinh căng thẳng nắm chặt tay, Thẩm Quân Tắc không kìm được khẽ nói:
“Chỉ có ông nội tôi ở đó, cô không cần căng thẳng. Nếu ông có hỏi quá trình chúng ta quen nhau, cô cứ nói như đã nói với Tạ Ý là được”.
Tiêu Tinh gật đầu rồi lại lo lắng hỏi:
“Ngộ nhỡ ông hỏi những vấn đề tôi không biết trả lời thì sao?”.
Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn cô, khẽ nói:
“Yên tâm, có tôi rồi”.
Nói rồi anh đẩy cửa phòng, “Vào đi”.
Tiêu Tinh ưỡn *** ngẩng đầu, bước vào trong với vẻ mặt rất nghiêm nghị. Tư thế ấy giống như sắp đi ra pháp trường vậy. Trong phòng là một ông lão với bộ râu dài, mái tóc bạc phơ, đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía cửa. Bên tay ông là chiếc gậy batoong, có hình đầu rồng tinh xảo. Đột nhiên Tiêu Tinh nhớ đến những cao thủ võ lâm mai danh ẩn tích trong các tiểu thuyết võ hiệp, hình như đều giống ông ta… trong lòng không khỏi run run. Một người lúc nãy vẫn còn cười tít mắt trong hôn lễ giống như Ông tơ hiền từ, bây giờ không cười nữa, trông rất uy nghiêm. Ông lão này, vừa nhìn là biết không thể đắc tội được… Cái ba toong kia mà gõ xuống thì thật sự rất đáng sợ.
“Ông ơi, cô ấy chính là Tiêu Tinh”.
Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến bên bàn, kéo ghế cho cô, “Lại đây ngồi”.
Bị ông lão nhìn chằm chằm, Tiêu Tinh có chút chột dạ. Cô ngồi xuống theo chỉ thị của Thẩm Quân Tắc, nở nụ cười rạng rỡ và nói:
“Cháu chào ông, cháu là Tiêu Tinh, rất vui được gặp ông”.
Nói rồi còn cung kính cúi người. Bộ râu của ông Thẩm rung rung, ông nhìn Quân Tắc, hạ thấp giọng nói:
“Không phải là cháu lại giở trò đấy chứ? Lần trước mời diễn viên đến lừa ta”.
Thẩm Quân Tắc mỉm cười, ghé sát vào tai ông, khẽ nói:
“Ông yên tâm, cô ấy đúng là Tiêu Tinh. Chẳng phải ông đã xem ảnh cô ấy rồi sao?”.
Ông Thẩm nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ rồi lại nhìn Tiêu Tinh, ho một tiếng, nghiêm khắc hỏi:
“Cháu chính là Tiêu Tinh?”.
“Vâng”.
Tiêu Tinh gật đầu, “Đúng ạ”.
Ánh mắt của ông Thẩm lướt quanh người Tiêu Tinh mấy vòng, lúc ấy mới cười khà khà và nói:
“Thật không ngờ hai đứa lại có thể đến với nhau, ha ha ha ha…”.
Tiêu Tinh đã chuẩn bị rất nhiều cách để ứng phó với những câu hỏi khi gặp phụ huynh, ví dụ người nhà làm gì, hai người quen nhau như thế nào, có dự định gì cho tương lai… Đột nhiên ông không hỏi gì, chỉ ngồi đó cười một cách rất kỳ lạ khiến Tiêu Tinh thấy không quen, không kìm được quay sang nhìn Jesen đứng bên cạnh. Anh ta tỏ ra rất bình tĩnh, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của anh ta. Ông Thẩm nhìn Tiêu Tinh, càng nhìn càng thích, ánh mắt hiền từ khiến toàn thân Tiêu Tinh nổi hết cả da gà.
“Thằng cháu này của ta không làm cho ta bớt lo một chút nào, bao nhiêu năm nay không chịu tìm bạn gái, nói cái gì mà đàn ông phải coi sự nghiệp làm trọng, không gặp được người phụ nữ mình thích nó cũng không muốn miễn cưỡng. May mà bây giờ có cháu ở bên cạnh nó, ta cũng yên tâm nhiều rồi, ha ha ha ha”.
“Hì hì…”.
Thấy ông cười không ngừng, Tiêu Tinh cũng phối hợp cười một lúc, ngượng ngùng gãi đầu. Ông Thẩm tiếp tục ý nặng tình sâu:
“Tiêu Tinh à, sau này cháu phải quản lý nó, để nó sớm thay đổi tâm tính. Nếu tình cảm của các cháu tốt đẹp thì sớm kết hôn…”.
“Ông nội”.
Thẩm Quân Tắc vừa nghe thấy có điều bất thường, vội vàng ngắt lời ông, “Bây giờ nói chuyện này vẫn còn sớm”.
“Ừ, cũng phải. Bọn trẻ các cháu có suy nghĩ riêng của mình, từ từ, không vội, không vội”.
Ông Thẩm cười tít mắt nhìn Tiêu Tinh, “Tiêu Tinh à, sau này có thời gian rảnh rỗi thường xuyên đến nhà ông chơi”.
“Vâng ạ”.
Tiêu Tinh vội vàng gật đầu đồng ý.
“Lúc nãy ở đám cưới, ta thấy cháu có vẻ rất bất an, có phải là chưa ăn no không?”.
Tiêu Tinh vội nói:
“Cháu ăn no rồi”.
“Không cần phải khách sáo với ông, ông thấy chắc chắn là cháu chưa ăn no, lúc ra khỏi cửa còn cầm hai miếng bánh ngọt”.
Ông Thẩm nheo mắt cười rất tươi, giống như phát hiện ra bí mật lớn vậy.
“…”.
Tiêu Tinh ngượng ngùng cúi đầu. Ông lão này là thám tử sao? Quan sát cô kỹ như thế, ngay cả việc cô lấy trộm bánh cũng phát hiện ra.
“Người nhà mà, không cần phải ngại, không thích ăn đồ ăn trong tiệc cưới, ta sẽ gọi món ngon cho cháu”.
Ông Thẩm vuốt râu, nói với Quân Tắc đứng bên cạnh, “Cháu đi gọi đồ ăn cho Tiêu Tinh. Nó thích ăn gì, chắc cháu biết rất rõ đúng không?”.
“Vâng”.
Thẩm Quân Tắc đứng dậy, nhìn thấy Tiêu Tinh căng thẳng đan tay vào nhau, trong lòng có chút không yên tâm. Khi đi qua người Tiêu Tinh, anh không kìm được cúi người xuống, khẽ nói bên tai cô, “Gặp phải tình huống không thể ứng phó, cô cứ theo cách cũ, kiếm cớ đi vệ sinh”.
“… Ừm”.
Thì ra cái chiêu “niệu đạo” mà cô đã dùng lần gặp Tạ Ý đã bị anh phát hiện ra? Tiêu Tinh ngượng ngùng gật đầu, nhìn bóng dáng to lớn của anh biến mất khỏi tầm mắt, đối diện với ông lão mỉm cười rất hiền từ này, trong lòng không khỏi càng căng thẳng hơn.
“Tiêu Tinh à, năm nay cháu hai mươi hai rồi đúng không?”.
“Vâng, đúng ạ…”.
Ông lão này ngay cả tuổi tác của cô cũng biết rõ như vậy? Đột nhiên cô thấy áp lực rất lớn…“Cháu nói thật cho ông biết, cháu thật sự thích nó sao? Thằng cháu của ông tính nết cổ quái, tính cách cũng rất lạnh lùng, một chút lãng mạn cũng không biết, hình như không phải mẫu người mà các cô gái trẻ thích”.
Nói rồi ông thở dài, nét mặt cũng có chút buồn phiền.
“Cháu… cháu thấy anh ấy rất tốt. Tính cách lạnh lùng cũng có thể coi là chín chắn bình tĩnh. Nói về tính nết thì hai người chung sống với nhau lâu rồi sẽ thích ứng được. Lãng mạn chẳng có tác dụng gì cả, không thể mang ra ăn được, cháu thích con người thực tế giống như anh ấy hơn”.
Tiêu Tinh không kìm được giơ tay lau mồ hôi trán, “Anh ấy rất tốt, khụ khụ… thật sự, rất tốt ạ”.
“Nói như thế là cháu rất thích nó?”.
Ông Thẩm vuốt râu, đôi mắt ngời sáng.
“Vâng, rất, rất thích”.
Tiêu Tinh gượng cười, nếu ông hỏi tiếp thì cô muốn khóc. May mà Jesen kịp thời đẩy cửa bước vào. Ông Thẩm hướng ánh mắt về phía anh, “Gọi món xong rồi à?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc