Chờ một ngày nắng - Chương 12

Tác giả: Diệp Chi Linh

“Khụ khụ…”.
Tạ Ý không kìm được ho vài tiếng để giấu đi nỗi kích động muốn bật cười đến điên cuồng. Khóe miệng của Thẩm Quân Tắc cũng run run, menu đã giở đến cuối rồi lại lật lại từ đầu. Thời đại này làm đạo cụ không dễ dàng chút nào. Mỗi câu nói của Tiêu Tinh đều giống như cầm dao cứa vào thần kinh của anh. Có phải đầu óc của cô gái này bị dị tật bẩm sinh không? Vì sao anh thấy toàn thân cô toát lên khí chất khiến người ta dở khóc dở cười. Tiêu Tinh tiếp tục căm phẫn nói:
“Cái tên cặn bã ấy, hắn lại chạy đến giết em! Trò chơi này cài đặt ૮ɦếƭ rồi có thể sống lại tại chỗ, nhưng sau khi sống lại chỉ có 10% lượng máu, em vừa sống lại hắn lại giết em, rồi lại sống lại, hắn lại giết em, hắn đã ngồi bên cạnh em, chờ rồi giết, chờ rồi giết, chờ rồi giết suốt nửa tiếng!”.
“Khụ khụ. . . ”.
Tạ Ý sờ mũi, đồng cảm hỏi:
“Sau đó thì sao?”.
Hai mắt Tiêu Tinh sáng lên, “Lúc ấy đột nhiên có một thích khách xuất hiện, anh ấy chỉ cần một chiêu đã đẩy ngã tên khốn kia, sau đó đứng cạnh em, đợi tên khốn kia sống lại, anh ấy lại giết hắn, lại sống lại, lại giết, báo thù cho em”.
“Người đó, chính là Jesen”.
Tiêu Tinh nhìn Jesen đang cúi đầu xem menu bên cạnh, vờ làm ra vẻ ngọt ngào và nói, “Em rất thích tính cách căm ghét cái xấu như kẻ thù của anh ấy”.
Thẩm Quân Tắc biết thân biết phận làm đạo cụ, tiếp tục giữ im lặng. Anh chính là thích khách đã bảo vệ bên cạnh Tiêu Tinh, báo thù cho cô, nhân tiện ăn miếng trả miếng với người đàn ông kia? Ý tưởng này… anh rất không hài lòng. Nếu thật sự là anh, anh tuyệt đối sẽ không cứu Tiêu Tinh, anh sẽ cùng người đàn ông kia liên thủ *** cô mới đúng.
“Bọn em thường cùng nhau làm nhiệm vụ trong game, em dần dần phát hiện hình như mình đã thích anh ấy. Có điều lúc ấy anh ấy ở nước ngoài, em cũng không nghĩ nhiều. Không ngờ về sau anh ấy đi công tác ở thành phố B, còn hẹn gặp em”.
Tiêu Tinh không cười nữa, nghiêm túc nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em đã biết, anh ấy chính là người mà em đang tìm”.
Tôi đúng là người mà cô đang tìm, người mà cô hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thẩm Quân Tắc thầm nhịn cười, học dáng vẻ của Tiêu Tinh, nghiêm túc đặt menu lên bàn.
“Thế về sau thế nào?”.
Tạ Ý hứng thú hỏi đến cùng.
“Chúng tôi ở bên nhau”.
Thẩm Quân Tắc nói. Tiêu Tinh mỉm cười nhìn Thẩm Quân Tắc, gật đầu tán thành, “Lần này cũng vì anh ấy mà em mới đến New York”.
Lúc ấy Tạ Ý mới giật mình tỉnh ngộ, nói với Thẩm Quân Tắc:
“Anh được đấy, đã dỗ dành Tiêu Tinh của chúng tôi đến New York, anh thật là có bản lĩnh”.
Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói:
“Vốn dĩ tôi muốn vì cô ấy mà về nước làm việc nhưng Tiêu Tinh nói cô ấy muốn sang đây du học”.
Tiêu Tinh vội vàng gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy, đúng vậy, em cũng muốn ra ngoài học hỏi. Dù sao thì hai người ở bên nhau, ở đâu cũng được”.
Tạ Ý ngưỡng mộ nói:
“Tình cảm của hai người thật đẹp”, ngừng một lát, đột nhiên anh ta hỏi, “Đúng rồi, lúc nào kết hôn?”.
Mặt Tiêu Tinh biến sắc, rõ ràng là chưa từng nghĩ đến cách ứng phó với vấn đề này. Thẩm Quân Tắc vẫn bình thản như không có chuyện gì, khóe môi khẽ nhếch lên toát ra vẻ dịu dàng khiến người ta ngạc nhiên. Anh nhìn Tiêu Tinh, khẽ nói:
“Bây giờ vẫn sớm, đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn”.
Tiêu Tinh sững người, nhất thời khó có thể thích ứng được vì “đạo cụ im lặng” này đột nhiên nói ra những lời tình cảm như vậy. Có điều cô nhanh chóng trở lại với ý thức tự giác của một diễn viên, gật đầu phụ họa:
“Ừ, chúng em định chờ em tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn, ha ha, còn phải vài năm nữa, không vội, không vội”.
Sao lại có cảm giác “chồng tung vợ hứng” thế nhỉ? Khụ khụ, chắc chắn là cô đã nghĩ nhiều rồi. Quả nhiên không thể xem nhẹ anh chàng Jesen này, kỹ thuật diễn xuất cứ phải gọi là đẳng cấp, không nhìn thấy một chút bất thường nào trên khuôn mặt của anh ta. Nụ cười mang theo vẻ chiều chuộng thậm chí khiến Tiêu Tinh có ảo giác anh ta thật sự rất yêu mình. Huống hồ Tạ Ý là người ngoài. Chả trách Tạ Ý không nghi ngờ nữa, tài diễn xuất của Thẩm Quân Tắc quá xuất sắc. Tuy đã thành công che mắt được Tạ Ý nhưng rất kỳ lạ, Tiêu Tinh luôn có cảm giác trong lòng có chút không thoải mái. Anh ta có thể diễn cái vai xa lạ này một cách hoàn mỹ như thế, nếu anh ta có dã tâm lợi dụng cô, không biết chừng cô bị anh ta lừa lúc nào cũng không biết, lại còn ngây ngô giúp anh ta đếm tiền. Thực ra, sở dĩ Tiêu Tinh có thể kể câu chuyện trong game một cách lưu loát như thế là vì quả thực chuyện này đã xảy ra với cô, có điều cô đã sửa lại một vài tình tiết quan trọng. n nhân cứu mạng xuất hiện lúc ấy hoàn toàn không phải là nam thích khách phóng khoáng mà là nữ sát thủ Biến th' Kỳ Quyên. Tiêu Tinh vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng khốc liệt khi Kỳ Quyên dùng hai lưỡi dao sáng bóng đâm vào người tên cặn bã kia hết nhát này đến nhát khác. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tim đập chân run… Kỳ Quyên học luật nhưng động tác hành vi lại rất giống bác sĩ thú y. Cuối cùng đã dùng câu chuyện game online có sửa chữa che được mắt Tạ Ý, Tiêu Tinh vừa thở phào thì đột nhiên nghe thấy Tạ Ý nói:
“Đúng rồi, cuối tuần này hai người đến dự hôn lễ của tôi nhé”.
Nói rồi còn nở nụ cười thành khẩn, lấy hai tấm thiệp cưới trong túi. Tiêu Tinh lặng lẽ cúi đầu xuống, cầm menu mà lúc nãy Thẩm Quân Tắc vừa cầm, từ từ mở ra xem. Tâm trạng của cô rất rối bời. Thú thực nếu không phải vì EQ của Tạ Ý quá thấp, cô rất muốn tham dự hôn lễ, chúc mừng chị Minh Huệ. Dù sao thì chị Minh Huệ là người chị mà cô rất thích, Tạ Ý cũng coi là người bạn thanh mai trúc mã bao nhiêu năm của cô. Nhưng điểm đáng sợ nhất của Tạ Ý không phải ở chỗ EQ của anh ta thấp mà là ở chỗ chúng ta vĩnh viễn không thể lường trước được, một người phút trước vẫn còn bình tĩnh như anh ta, không biết phút sau có đột nhiên gào thét hay không?Thần tượng của anh ta chính là giáo chủ thét gào Mã Cảnh Đào. Đó là hôn lễ, bao nhiêu người nhìn vào, ngộ nhỡ anh ta gây ra chuyện gì, tội danh “yêu thầm anh ta bao nhiêu năm” của Tiêu Tinh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Cô cũng không muốn vì sự xuất hiện của cô mà hôn lễ của chị Minh Huệ biến thành trò hề. Nhưng lúc này nhìn thấy Tạ Ý đưa tấm thiệp cưới bằng hai tay, ánh mắt chân chân nhìn cô, cô cũng không tiện nói, “Em sợ anh lắm, em không dám đi”.
Tiêu Tinh không biết phải làm thế nào, không kìm được quay sang nhìn Thẩm Quân Tắc. Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn cột, rõ ràng là anh ta không muốn đi. Tạ Ý tiếp tục cười nói:
“Không phải lo đâu, hôn lễ của bọn anh không đông lắm, phần lớn đều là những bạn du học sinh trong nước, còn có rất nhiều bạn học ở trường đại học T. Thời gian cử hành hôn lễ là mười giờ sáng chủ nhật, không đến nhà thờ bày vẽ hình thức nữa, thuê khách sạn mở tiệc chúc mừng. Tiêu Tinh, em là bạn thân nhất của anh, bây giờ tình cảm cũng có chỗ gửi gắm rồi, anh rất mừng cho em. Anh sẽ đặc biệt chuẩn bị chỗ ngồi và kẹo cưới cho hai người”.
Nghe anh ta nói như vậy thật sự Tiêu Tinh có chút xúc động. Nhớ lại cảnh tượng hồi nhỏ Tạ Ý giúp cô đánh những thằng con trai bắt nạt cô, bao nhiêu năm nay tuy không quen với hành vi tác phong của anh ta nhưng anh ta đối với cô là thật lòng. Cả đời người cũng chỉ kết hôn một lần, Tạ Ý mời chân thành như vậy, bạn bè bao nhiêu năm, không đi cũng thật không nể mặt…Tiêu Tinh quyết chí giơ tay nhận tấm thiệp trên tay anh ta. Cô nắm chặt tay, nói như đang thề thốt:
“Được! Nhất định bọn em sẽ đến đúng giờ để chúc mừng hai người!”.
Thẩm Quân Tắc không kìm được khẽ ho một tiếng. Ý kiến của anh… cô nên hỏi mới đúng? Rõ ràng là anh đã ngoảnh đầu đi tỏ ý mình không muốn, thế mà cô vẫn còn nhận lời, lại còn nói “bọn em”, nhân tiện lôi anh vào. Cô còn coi anh là “đạo cụ” thật, muốn lôi đến đâu thì lôi? Cảm giác bị cô tùy tiện điều khiển không vui chút nào. Tiêu Tinh nghe thấy anh ho, lúc ấy mới nhớ ra mình đã bỏ qua ý kiến của đạo cụ, vội vàng cười và nói:
“Đúng rồi, có thể là hôm ấy Jesen bận, có lẽ…”.
Tạ Ý ngắt lời cô, cau mày nói với Thẩm Quân Tắc:
“Chuyện gì quan trọng đến đám cưới của bạn cũng không thể tham dự? Những dịp vui như đám cưới, những đôi tình nhân nên xuất hiện cùng với nhau, sao có thể thiếu anh được, người anh em”.
Nói rồi còn giơ tay vỗ vai Thẩm Quân Tắc, bày tỏ sự thân thiện. Cái tiếng “người anh em” nghe thật thuận miệng, khiến lông tơ trên lưng Thẩm Quân Tắc dựng đứng, không kìm được cau mày. Thấy ánh mắt cầu cứu của Tiêu Tinh đang hướng về phía mình, lúc ấy anh mới gượng nói:
“… Để tôi xem thế nào”.
“Thế mới đúng chứ, nhất định anh phải đến đấy”.
Tạ Ý cười nói, “Tôi hy vọng hôm ấy hai người có thể nắm tay xuất hiện, dù sao thì hai người cũng sắp kết hôn rồi, nhân tiện lây chút không khí. Đúng rồi, chuyện tình yêu qua mạng của hai người tôi thấy rất hiếm có, Tiêu Tinh, em kể tỉ mỉ cho anh nghe đi…”.
Tiêu Tinh vội mỉm cười:
“A, em vào nhà vệ sinh đã”.
Cô ta chạy còn nhanh hơn cả thỏ, rõ ràng là không bịa được nữa liền ném đống đổ nát cho mình. Thẩm Quân Tắc nhìn hình bóng nhanh chóng biến mất của cô, vẻ mặt hơi khựng lại. Trước ánh mắt chăm chú của Tạ Ý, anh không kìm được mỉm cười đầy ẩn ý. Lúc ấy Tạ Ý mới nghiêm túc nói:
“Cô ấy đi rồi, anh cũng nên nói thật với tôi rồi chứ? Anh bảo tôi đóng giả Thẩm Quân Tắc lừa cô ấy làm gì?”.
Anh ta ngừng một lát rồi bổ sung, “Tiêu Tinh là bạn thân nhất của tôi, anh đừng có làm chuyện gì có lỗi với cô ấy”.
Thấy Tạ Ý đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng Thẩm Quân Tắc cảm thấy rất nực cười. Anh im lặng một lúc rồi mới thản nhiên nói:
“Chuyện này nói ra thì rất dài”.
Thẩm Quân Tắc bắt đầu tiếp tục bịa chuyện trong đầu. Dù sao thì từ lúc anh lên kế hoạch lừa Tiêu Tinh anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần quả cầu tuyết này càng lăn càng to. Điều không thể ngờ là vô tình mời Tạ Ý đến diễn kịch, kết quả đắp quả cầu tuyết thành người tuyết.
“Khụ Khụ”, Thẩm Quân Tắc lấy giọng, bắt đầu hoàn thiện câu chuyện của Tiêu Tinh, “Thực ra người cứu cô ấy trong game ngày hôm ấy không phải là tôi mà là bạn của tôi, Thẩm Quân Tắc”.
Giọng nói của Thẩm Quân Tắc vô cùng bình tĩnh, nét mặt cũng vô cùng nghiêm túc, khiến người ta không có một chút lý do nào để nghi ngờ.
“Tôi và Thẩm Quân Tắc cùng chơi Mộng Lí Giang Hồ, về sau vì công việc bận rộn cậu ấy không chơi nữa, tôi liền lấy tài khoản của cậu ấy chơi tiếp. Tôi phát hiện trong list bạn thân của cậu ấy có Tiêu Tinh, ngày nào lên mạng cô ấy cũng chào tôi. Tôi không kìm được đáp lại cô ấy vài câu, dần dần thân nhau”.
Thẩm Quân Tắc ngừng một lát, thấy Tạ Ý đang chăm chú lắng nghe, thế nên anh tiếp tục bịa:
“Hai năm trước, tôi về nước hẹn gặp cô ấy. Chúng tôi có cảm tình với nhau nên đã chính thức đến với nhau. Chuyện này tôi giấu không nói với Thẩm Quân Tắc. Tiêu Tinh cũng tưởng rằng tôi chính là người lúc đầu đã cứu cô ấy. Chuyện đổi tài khoản tôi không nói rõ với cô ấy, sợ sau khi phát hiện ra, Thẩm Quân Tắc sẽ để lộ chuyện này khiến cô ấy tức giận, vì thế tôi mới không để Thẩm Quân Tắc thật xuất hiện trước mặt cô ấy”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc