Cho Anh Nhìn Về Em - Tâp 2 - Chương 22

Tác giả: Tân Di Ổ

Khiếm khuyết của cô ấy chính là khiếm khuyết của con
Bởi từng vết mẻ đó đều là do bố tự tay tạo ra, Cát Niên đối với con cũng như vậy, nếu như cô ấy không hoàn mỹ, vậy mọi nguyên nhân đều liên quan đến con, khiếm khuyết của cô ấy chính là khiếm khuyết của con.
Theo thường lệ thứ năm không phải ngày Hàn Thuật về nhà ăn cơm, tan làm anh ở lại văn phòng rề rà một lúc lâu, khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm ra khỏi cửa, vừa đến lầu dưới khu nhà của bố mẹ lại không may gặp ngay phải bố anh vừa đi họp về muộn.
Lái xe của bố anh vẫn là Tạ Vọng Niên, cậu ta xuống xe đưa cặp cho ông, cuối cùng khóa xe cẩn thận rồi mới rời đi. Trong suốt thời gian này, Hàn Thuật giả như vô tình nhìn lướt qua cậu ta một cái, anh phát hiện Tạ Vọng Niên cũng đang len lén quan sát mình.
Vừa chạm phải ánh mắt Hàn Thuật, Tạ Vọng Niên vội vàng cụp đầu xuống tạm biệt hai cha con anh.
Hàn Thuật thầm nhủ, sao trước đây mình có thể thấy thần sắc của Tạ Vọng Niên khá giống Cát Niên, giờ nhìn lại hoàn toàn chẳng giống chút nào.
Theo anh thấy, Tạ vọng niên mới ít tuổi như thế này đã không biết học được thói khôn khéo, ranh mãnh từ đâu, chị em cùng một mẹ sinh ra sao lại có khác biệt lớn như vậy.
Tạ Vọng Niên đi rồi, bố mới quay sang anh “hừm” một tiếng, “Rảnh rỗi về nhà cơ đấy? Mẹ anh chắc sắp nghĩ con trai cưng mất tích rồi.”
Hàn Thuật cười đáp: “Không phải tuần trước con vừa về hay sao.” Anh miệng nói mắt nhìn, đã thấy xe của mẹ đỗ ngay kia, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hôm nay trông tâm trạng bố có vẻ không vui, mẹ chính là chiếc phao cứu mạng của anh.
Lúc hai bố con đứng đợi thang máy, Hàn Thuật thừa cơ xun xoe đón lấy chiếc cặp công văn nặng trịch trên tay bố, “Bố, để con cầm.”
Bố anh nhìn con trai, “Trình độ nịnh nọt đã tinh thông lên nhiều đấy.”
Hàn Thuật bước theo ông vào thang máy, cười hì hì nói: “Với người khác con không thế này đâu, với bố đây là hiếu thuận.”
“Chỉ được cái mồm mép.” Bố anh tuy miệng nói vậy nhưng sắc mặt đã dịu xuống nhiều.
Vừa bước vào cửa mẹ anh đã ra đón, nhìn thấy con trai bà vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, “Về cũng không gọi điện trước để mẹ mua thêm đồ ăn, con xem mẹ vừa đi làm về, đến cơm còn chưa nấu xong đây. Con trai, con cứ ngồi xem tivi với bố một lúc đi, mẹ đi xem trong tủ lạnh còn gì ngon không.”
Bố anh nhìn không lọt con mắt cảnh vợ cưng chiều con trai, lắc đầu nói, “Con đã lớn như vậy rồi, cứ làm như đứa trẻ con không bằng, chẳng trách nó vẫn chưa trưởng thành.”
Mẹ anh nào thèm để ý đến ông, chỉ chăm chăm lo liệu cho con trai ăn gì. Hàn Thuật ngồi xuống sofa cùng bố, vừa uống trà vừa xem bản tin thời sự đài địa phương. Vừa hay tivi đang chiếu đoạn tin Đại hội thường niên công tác chính pháp toàn tỉnh, Hàn Thuật bỗng đang thấp thỏm bỗng mừng rỡ chỉ vào tivi cười nói: “Bố, kia chẳng phải bố sao?”
Ông không phủ nhận.
“Aí chà, ống kính lướt qua, chỉ có Chánh án Hàn của nhà ta là đẹp trai nhất.”
Bố anh cũng không nén nổi bật cười, “Nói linh ta linh tinh, mọi người nghiêm túc họp hành, ai mà để ý đẹp trai hay không đẹp trai. Nhắc tới họp, sau cuộc họp bố ngồi ăn cơm với Viện trưởng Âu bên Viện Kiểm sát Thành phố, ông ấy cũng hỏi tới con đấy. Hai mươi năm trước chú Âu từng là cấp dưới của bố một thời gian, việc con lên Viện Thành phố cũng có sự giúp đỡ của chú ấy. Con ấy à, thật không biết nặng nhẹ, có ai như con cứ dùng dằng ở đơn vị cũ không chịu lên thành phố mới nhận chức không hả?”
Nói đến công việc Hàn Thuật nghiêm chỉnh hơn một chút, anh chỉ nói: “Bố, bố cứ đợi đã, con sắp tóm được một mẻ lớn rồi.”
Ông Hàn nới lỏng cravat, “Người trẻ bọn con, làm việc gì cũng nên nhớ kỹ phải cẩn trọng, chắc chắn. Lần họp này bố cũng gặp Lâm Tĩnh, người ta hơn con có mấy tuổi mà giờ đã yên vị ngồi một ghế trong Viện Thành Bắc rồi, quan hệ giữa con và cậu ta cũng tốt, không học được gì cách ăn nói hành xử của người ta sao?”
“Bố biểu dương người này cũng không nên vùi dập người kia chứ, cũng như con thích uống trà chanh nhưng cũng đâu nói Long Tỉnh của bố đắng đâu. Huống hồ làm được như Lâm Tĩnh cũng chưa chắc đã quá khó. “
“Con mà không phải con trai của Hàn Thiết Văn ta thì còn nói khó với không khó!”
Hàn Thuật vẫn muốn tranh luận cho phải nhẽ, anh thừa nhận mọi thuận lợi trong sự nghiệp của mình đều không tách rời thân phận “con trai HànThiết Văn”, nhưng dẫu vậy cũng không thể phủ nhận hết mọi nỗ lực của chính anh. Nhưng anh nín nhịn, hôm nay anh không thể gây chuyện với ông cụ được.
Trên bàn ăn, bà Tôn Cẩn Linh theo thói quen hết lần này đến lần khác gắp thức ăn vào bát con trai, Hàn Thuật trong lòng có chuyện, ăn cũng chẳng thấy ngon miệng.
“Nghĩ gì mà chẳng thiết ăn uống thế con?” Mẹ anh hỏi.
Hàn Thuật cười đáp: “Không cho con có tâm sự hay sao?”
“Con thì nghĩ được chuyện gì, rặt mấy thứ loạn xị bát nháo.” Bố anh nói.
“Chung thân đại sự sao lại là loạn xị bát nháo được?”
Hàn Thuật nửa đùa nửa thật nói xong, hồi lâu không thấy bố mẹ đáp lời, ngẩng đầu khỏi bát cơm mới thấy cả bố và mẹ đều không hẹn mà cùng đặt đũa xuống nhìn về phía anh. Xem ra anh vẫn đánh giá thấp tầm quan trọng của chuyện này đối với hai cụ.
“Con lại có bạn gái à?”
Hàn Thuật ho nhẹ một tiếng, nói: “Mẹ, có thể bỏ chữ “lại” đi được không.”
“Là ai thế? Trông thế nào?” Mẹ anh hỏi.
“Là ai? Là người con thích, còn về trông như thế nào, thì là trông giống kiểu con thích.”
Trước đây không phải mẹ anh chưa từng hỏi thế này bao giờ, câu trả lời của Hàn Thuật lần nào cũng như lần nào, nhưng lúc đó anh luôn nói: “Đó là người con sẽ kết hôn, trông giống con dâu của mẹ”, lần này anh nói là “thích.” Bà Tôn Cẩn Linh quay sang nhìn chồng.
“Thật à? Vậy con phải dắt cô gái ấy về đây cho bố mẹ xem xem.”
Hàn Thuật lắc đầu quầy quậy, “Bố mẹ bày sẵn thế trận chờ địch thế này, con thấy còn sợ nữa là cô ấy.”
“Vớ vẩn!” Bố anh nạt. “Bố với mẹ con có lúc nào can thiệp quá đáng đến chuyện tình cảm của con, chẳng qua chỉ là muốn con nghiêm túc tìm một người thân thế thanh bạch mà thôi.”
“Con nghiêm túc đấy chứ, nhưng người ta chưa chắc đã đồng ý theo con thôi.”
Mẹ anh nghe xong bèn cười, nhìn sang chồng nói: “Thật không ngờ cậu hai nhà chúng ta cũng có cục xương không gặm được.”
Nhưng cha anh không hề cười, “Cô ấy họ gì, làm gì?”
“Mẹ, mẹ xem bố đang điều tra hộ tịch kìa.” Hàn Thuật tránh câu hỏi quá trực tiếp của bố, quay sang cầu cứu mẹ.
“Đấy là bố con quan tâm đến con thôi.”
Hàn Thuật nói: “Con biết hai người sẽ hỏi những gì, cô ấy làm nghề gì, bao tuổi, gia đình làm gì… nhưng mấy thứ đó đều không quan trọng. Vì sao không hỏi cô ấy có lương thiện hay không, có thông minh hay không, con ở bên cô ấy có vui hay không?”
Bà Tôn Cẩn Linh thuận theo con trai, nói tiếp: “Được rồi, thế con nói xem cô ấy có lương thiện hay không, thông minh hay không, hai đứa ở bên nhau có vui hay không?”
Hàn Thuật đặt đũa xuống bàn trả lời dứt khoát, “Đương nhiên!” rồi bổ sung thêm một câu, “Chí ít con cảm thấy rất vui.”
“Ý thích nhất thời, ham muốn trước mắt, đó cũng là cái vui nông cạn.”
Bà Tôn Cẩn Linh bấm tay chồng, “Mình đừng nghĩ con trai bất trị như thế. Hàn Thuật này, con đừng trách hai người già chúng ta sốt ruột, chị con sinh con ở nước ngoài, bố con ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng cũng hối hận, nếu như con có thể sớm ổn định, sinh con…”
Hàn Thuật thờ ơ tiếp lời, “Nếu thật có một ngày con dắt đứa bé đến trước mặt bố mẹ, bố mẹ không được giật mình đâu đấy.”
“Con nói cái gì?”
Thấy bố mẹ cùng sững người, Hàn Thuật mới hối hận đã lỡ lời. Vừa thăm dò một chút trong lòng anh đã thấy không yên, xem ra vẫn nên quay lại kế sách cũ, đầu tiên cứ đặt ông cụ qua một bên, thuyết phục mẹ xong rồi tính. Anh liền cười hì hì, “Là con nói, đợi bố mẹ nghỉ hưu rồi, con thật đem cháu nội đến vứt cho bố mẹ, mẹ, đến lúc đó mẹ không phải phẫu thuật nhiều nữa, bố con cũng không cần phải hội nghị xã giao nhiều nữa, ngày ngày trông cháu nội hộ con, đến lúc đó không được kêu phiền đâu đấy.”
Anh vốn hay nói hàm hồ, mẹ anh cũng chỉ cười cho qua, không ngờ bố anh vừa bưng bát cơm lên nghe thấy vậy liền dằn mạnh đũa xuống bàn, “Con cũng tính toán để bố nghỉ hưu, bố nghỉ hưu có lợi gì cho con hả?”
Cơn tức giận vô cớ của bố khiến Hàn Thuật kinh ngạc, không hiểu sự thể thế nào lại thấy mẹ không nói gì, anh cũng không dám hé răng nữa, cúi đầu và cơm. Bàn ăn bỗng chốc trầm xuống, không ai nói thêm câu gì.
Đợi đến khi bố bỏ đũa đứng dậy rời khỏi bàn ăn, Hàn Thuật mới như được đại xá, thấy mẹ thu dọn bát đũa mang vào bếp cũng vội vàng vào theo, tranh phần rửa bát.
Mẹ anh từ nhỏ đã chiều con trai, Hàn Thuật chưa từng phải làm việc nhà, đến số lần rửa bát cũng chỉ lác đác đếm trên đầu ngón tay. Nhìn anh ra dáng đeo gang tay rửa bát, bà cười nói: “Thằng bé này hôm nay sao thế, để bố con nhìn thấy thế nào cũng nói con ‘vô sự xun xoe, không gian thì đạo’ cho xem.”
Hàn Thuật lòng bồn chồn, lập tức sáp lại gần mẹ, thì thầm: “Mẹ, con không nói sai gì chứ, nhìn bố như người ta giẫm phải đuôi không bằng, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?”
Mẹ anh vội vàng nhắc nhở: “Con đừng nhắc đến hai chữ ‘nghỉ hưu’ trước mặt bố, vừa rồi phía trên có tin đồn, định cho mấy người độ tuổi bố con lui về tuyến hai, để một số cán bộ trẻ hơn lên nên bố con mấy hôm nay không được vui. Con cũng không phải không biết, ông ấy cả đời háo thắng, không chịu quy phục trước tuổi già, thực ra nếu như không phải già thật thật rồi cũng đâu có đa nghi như vậy, công văn bên trên còn chưa chính thức đưa xuống, tính khí ông ấy đã thế này rồi, hơi sơ ý là động đến nỗi đau của ông ấy, cứ nghĩ người ta ai cũng mong đến ngày ông ấy không chức không quyền trở thành ‘phế nhân’. Không chỉ mình con, đến mẹ cũng mấy lần chịu cảnh mặt lạnh này rồi. Đàn ông và đàn bà quả thật khác nhau, lúc nào mẹ cũng chỉ nghĩ có thể về hưu toàn tâm toàn ý phục vụ hai bố con con, càng gần đến lúc về hưu, công tác xã giao càng được ngày nào biết ngày đấy…”
Đang nói, từ phòng khách thoáng vọng vào tiếng bố nhận điện thoại, cũng không biết đầu bên kia là ai, chỉ nghe tiếng ông quát mắng thậm tệ. Mẹ anh nhìn về phía chồng bĩu môi, thì thầm nói với con trai: “Nghe thấy chưa, không biết là ai lại chạm vào tổ kiến lửa rồi, con cứ phải cẩn thận đấy.”
Hàn Thuật làm bộ run lẩy bẩy, “Chẳng trách người ta nói đàn ông cũng có ‘tiền mãn kinh’, mẹ, mẹ vẫn là tốt nhất.”
Mẹ anh cười mắng, “Đừng có tâng bốc mẹ, mẹ đương nhiên là tốt, nhưng còn phải xem là với ai.”
“Yêu cả con mình lẫn con người (1) mà mẹ, chuyện con nói với mẹ trong điện thoại đã sắp xếp thế nào rồi ạ?” Hàn Thuật nhân cơ hội hỏi dò.
(1). Lời răn của Khổng Tử: Ái ngô tử dĩ cập nhân chi tử.
“Chuyện gì?” Mẹ anh dường như nghĩ ngợi một lúc mới làm ra vẻ sực nhớ. À, con nói người bạn nhà có đứa bé bị ốm đấy hả, mẹ đã liên hệ cho con rồi, nhưng tình hình giường bệnh chỗ mẹ giờ đang căng lắm, với cả lịch mổ của mẹ giờ đang kín mít, chỉ e…”
“Mẹ, cô bé đó nếu như không được cứu chữa kịp thời có thể sẽ ૮ɦếƭ đấy, nó mới mười một tuổi!” Hàn Thuật lập tức dừng ngay công việc đang dở tay, “Dù gì con cũng mặc kệ, mẹ phải phẫu thuật cho đứa cô bé!”
“Con này, không phải mẹ không muốn quản, mà là không quản nổi.”
Hàn Thuật sốt ruột, “Lương y như từ mẫu, mẹ không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu.”
Khuôn mặt mẹ anh dần lạnh băng, “Con về nhà ăn cơm, rửa bát cho mẹ là vì chuyện này hả? Con đã nói lương y như từ mẫu thì cũng nên biết bệnh viện đối xử với các bệnh nhân đều như nhau, mẹ không phải chưa từng nhìn thấy trẻ con bệnh đến đáng thương, nhưng những đứa trẻ đáng thương nhiều đến vô kể, mẹ không phải thần tiên, có thể cứu hết được hay sao? Mẹ đã nói mẹ có thể hết sức giúp cô bé ấy, nhưng vẫn phải có nguyên tắc, có lẽ nào những bệnh nhân khác không phải một mạng người?”
“Người khác là người khác, giờ con trai mẹ đang cầu xin mẹ, có thể giống nhau sao?”
“Hàn Thuật, không phải mẹ nói gì con nhưng giúp bạn cũng phải có giới hạn! Con cũng nên nói với bạn con, mẹ đã xem qua bệnh lý, cuộc phẫu thuật này dù mẹ có đích thân làm cũng chưa hẳn đã chắc thành công, có lúc con người ta phải biết chấp nhận hiện thực.”
“Nếu như đây không phải bạn con mà là người thân của con, cũng là người thân của mẹ, mẹ còn có thể nói những lời như vậy không?”
“Nhưng không phải thế.”
“Ai nói không phải?” Hàn Thuật buột miệng nói, ám chỉ không lành trong lời nói của mẹ khiến anh càng thêm bất an. Anh sớm đã nghĩ đến cần nói hết với mẹ mọi chuyện, nhưng thật không ngờ phải dùng đến cách này.
Mẹ anh im lặng vài giây mới ngẩng đầu lên nhìn anh, “Mẹ biết mà, gần đây con cũng như bố con có gì đó không ổn, nói đi, rốt cuộc con muốn nói gì? Đó là ai?”
Hàn Thuật rửa đi rửa lại chiếc đĩa đã sáng bóng từ lâu, lo nghĩ trong anh cũng giống như lớp bọt xà phòng trong chậu rửa bát kia, càng khuấy càng đặc kịt, từng đoạn quá khứ như bong bóng lần lượt vỡ bung, buồn đến ghê người.
“Mẹ, mẹ còn nhớ Tạ Cát Niên không? Là con gái lớn của chú Tạ Mậu Hoa. Em trai cô ấy là Tạ Vọng Niên giờ đang lái xe cho bố, trước đây rất lâu gia đình họ sống dưới tầng nhà chúng ta.” Hàn Thuật do dự nói.
“Tạ Cát Niên? Có chút ấn tượng nhưng không rõ lắm.” Mẹ anh lãnh đạm trả lời.
“Sao thế được, ngày trước mẹ vừa khen cô ấy vừa ngoan vừa hiểu biết trước mặt con.”
“Đó là chuyện lâu lắm rồi.”
“Giờ cũng vẫn như vậy, cô ấy chính là người bạn con nói, cũng là…”
“Bảo sao hôm qua Tạ Mậu Hoa dám tráng trợn tới tìm bố con nói chuyện cho con trai ông ta vào biên chế.” Bà đột ngột ngắt lời Hàn Thuật, khóe miệng có chút mỉa mai.
Hàn Thuật sững người rồi nói tiếp: “Việc đó chắc chắn không liên quan đến Cát Niên, thật đấy, cô ấy khác xa bố mẹ cô ấy.”
“Hàn Thuật! Mặc cho cô ấy khác như thế nào, cũng mặc cho trước kia mẹ từng khen con bé ấy ra sao, đều không có nghĩa mẹ sẽ chấp nhận cô ta, càng không có nghĩ mẹ sẽ coi con cô ta như người thân của mình!” Bà khẽ nhìn ra phòng khách, nghiêm mặt hạ giọng cảnh cáo.
“Thật ư? Nhưng nếu cô ấy đồng ý, con sẽ lấy cô ấy, nếu thật có ngày đó, ngay đến con mẹ cũng không nhận hay sao?” Hàn Thuật cố bình tâm nhẹ nhàng nói với mẹ, anh không muốn mẹ cho rằng anh đang giận dỗi.
“Con đừng có hồ đồ thêm lần nữa, vì cô ta mà tự hủy hoại tiền đồ.”
“Mẹ từng nói không quan trọng con tìm người thế nào, chỉ cần con thích.”
“Mẹ và bố con đều đã nói như vậy, chúng ta không có bất kỳ yêu cầu gì đối với người vợ tương lai của con, con dâu cái nhà này, người đó có thể không có gia thế, không xinh đẹp, thậm chí có thể không có công ăn việc làm, không có học lực, không có gì cả, nhưng duy nhất một điểm, cô gái đó không được từng ngồi tù, không được nuôi đứa trẻ lai lịch không rõ ràng, con biết điều này có ý nghĩa như thế nào đối với một gia đình như chúng ta không? Đó là giới hạn, giờ con đang thử thách giới hạn của mẹ và bố con đấy!”
Trong lòng Hàn Thuật, mẹ luôn là một người mẹ hiền từ chiều chuộng anh, dường như bà có thể bao dung mọi thứ cho Hàn Thuật, từ trước tới nay Hàn Thuật chưa từng thấy mẹ dùng bộ dạng nghiêm khắc, đau lòng này để nói chuyện mình. Anh lộ vẻ nghi hoặc, nhưng sự nghi hoặc ấy không phải đến từ việc chuyển biến thái độ của mẹ, bởi điều ấy đã sớm nằm trong dự liệu của anh, anh chỉ đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Mẹ vừa nói bà không nhớ rõ cô con con gái Tạ Cát Niên của người lái xe trước đây. Đúng thật, từ khi Cát Niên bị đưa về nhà cô ruột, bố mẹ anh chưa từng nhắc đến cô, thậm chí cả sau khi cơn ác mộng năm lớp Mười hai của Hàn Thuật xảy ra cũng không hề có ai nhắc đến, họ dường như đã hoàn toàn quên cô ấy.
Hàn Thuật từng mừng thầm, anh luôn nghĩ rằng do mẹ nuôi và anh giấu diếm khéo, nhưng giờ đột nhiên anh không dám chắc vậy, thật là như vậy ư? Vì sao hôm nay anh còn chưa kịp nhắc đến chuyện Cát Niên năm đó, mẹ anh người vốn “không nhớ rõ” Cát Niên là ai đã nói bộc ra chuyện Cát Niên từng ngồi tù, không chỉ có vậy, bà còn biết Cát Niên nuôi một đứa trẻ “lai lịch không rõ ràng”, khi nhắc đến chuyện Hàn Thuật hồ đồ, bà còn dùng từ “thêm lần nữa.” Lẽ nào… lẽ nào chuyện năm đó bố mẹ đều biết, nhưng chỉ biết thầm trong bụng, chỉ mình anh cứ ẩn náu trong mớ bí mật trong suốt của mình?
Phải nói rằng cảm giác tỉnh ngộ đột ngột này đã làm Hàn Thuật cực kỳ chấn động, anh thất thần tháo đôi găng tay trơn tuột.
“Mẹ, bố mẹ… có phải bố mẹ đã biết từ lâu rồi…” Giọng Hàn Thuật khẽ run run.
Bà Tôn Cẩn Linh mang cảm giác khó tả thành lời nhìn chăm chăm vào con trai, rồi thở dài một tiếng.
Anh đã đoán đúng, bố mẹ đã luôn biết. Biết anh từng thầm thương trộm nhớ con gái người lái xe, biết anh liên quan mật thiết đến chuyện cô ngồi tù, thậm chí biết cả chuyện anh từng làm với Cát Niên. Nhưng bao năm nay, đối diện với anh, đối diện với thằng con trẻ tuổi bồng bột đã gây nên sai lầm quá lớn của họ, họ vẫn sống ૮ɦếƭ ôm lấy bí mật ấy, làm như không có chuyện gì, giả như tất cả chưa từng xảy ra, cho đến tận hôm nay Hàn Thuật không kiềm chế nổi chính miệng nói ra. Anh ra sức lắc đầu, đây là thế giới thực ư?
Không ai hiểu con bằng mẹ, dường như đã đoán ra nghi ngờ trong lòng Hàn Thuật, mẹ anh đưa tay xoa gáy chầm chậm nói: “Con nghĩ chuyện Thái Nhất Lâm nhờ vả khắp nơi có thể giấu nổi bố con sao? Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đợi đến lúc chúng ta kịp phản ứng, sự việc đều đã qua rồi, tất cả đều đã thành kết cục chắc chắn. Hồi đó mẹ và bố con đã suy nghĩ rất lâu, biết bao đêm không ngủ, con cũng quá hồ đồ, nhưng còn cách nào khác nữa, có nhắc lại cũng chẳng có lợi gì, con vẫn còn con đường dài phải đi. Hàn Thuật suy cho cùng con vẫn là con của bố mẹ!”
“Đúng, con là con của bố mẹ!” Hai tay Hàn Thuật che kín mặt, nhưng những giọt nước nơi khóe mắt vẫn quá thật, từ từ thấm ướt qua đầu ngón tay. Anh đương nhiên là con trai của bố mẹ, vì anh và bố mẹ thật giống nhau, tình yêu của họ quá đỗi ích kỷ. Thậm chí anh còn không dám nghĩ, nếu như năm đó anh dám thú nhận với bố mẹ, nếu như bố mẹ đồng ý ra mặt, cuộc đời tù tội của Cát Niên phải chăng sẽ thay đổi, đáp án ấy kiến anh vô cùng hoảng sợ.
“Vì vậy, Tạ Vọng Niên lái xe cho bố cũng không phải trùng hợp?”
“Như vậy không phải rất tốt sao? Hàn Thuật, mẹ vốn không định nói, cho rằng con lớn rồi sẽ tự biết nghĩ, không mắc phải sai lầm nữa, con không nên hết lần này đến lần khác làm bố mẹ thất vọng!” Bà nói chân thành mà đầy sâu xa.
“Nhưng, hai người đã biết chuyện xưa, rõ ràng cũng hiểu Cát Niên hoàn toàn không có tội.” Hàn Thuật vẫn không dám tin.
“Còn cần mẹ nói lại lần nữa ư? Coi như mẹ thừa nhận con bé ấy tốt như con nói, vậy thì sao chứ, chuyện đã xảy ra không thể thay đổi được, quá khứ của cô ta cũng đã thành sự thực. Con gần gũi với cô ta chỉ tổ chuốc phiền phức vào thân. Con muốn người thế nào mà không có, sao cứ hết lần này đến lần khác trúng phải bả của cô ta, mẹ nhớ con là người thích sự hoàn mỹ, bù đắp cho cô ta có thể có rất nhiều cách…”
“Vậy hãy bắt đầu từ việc cứu con cô ấy, coi như con cầu xin mẹ, con cô ấy chính là con của con!”
“Không thể nào, con của hai đứa…”
“Sao ạ?”
“Không sao.” Bà tiếp tục dùng giọng như van nài nói với anh, “Hàn Thuật, con tỉnh lại đi, nhất là lúc này, bố con đã đủ phiền não rồi, con đừng ép ông ấy phải nổi xung, lẽ nào con trách mệnh ông ấy quá dài hay sao? Mấy chuyện này con nói với mẹ là được rồi, phẫu thuật cho con bé đó mẹ sẽ gắng hết sức xắp xếp, nhưng trước mặt bố con nhất định không được nhắc đến!”
Hàn Thuật gật đầu, “Vâng, nhưng sớm muộn cũng có ngày bố sẽ biết.” Anh ngừng lại, cười mơ hồ, “Vừa rồi mẹ nói con là người thích sự hoàn mỹ, có lẽ là vậy, điểm này là con học được từ bố. Nhưng chiếc cốc sắt tráng men bố dùng từ ngày kết hôn cho đến nay, không biết đã rơi bao nhiêu lần, hàn lại không biết bao nhiêu lần, nhưng bố vẫn thích dùng, có sao cũng không chịu đổi, mẹ có biết vì sao không? Bởi từng vết mẻ đó đều là do bố tự tay tạo ra, Cát Niên đối với con cũng như vậy, nếu như cô ấy không hoàn mỹ, vậy mọi nguyên nhân đều liên quan đến con, khiếm khuyết của cô ấy chính là khiếm khuyết của con.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc