Chinh Phu - Chương 04

Tác giả: Chu Ánh Huy

Sau khi rời khỏi Đinh gia, Thích Doãn Dương bám theo phía sau Điền Đại Khánh một đoạn. Công lực của hắn đã hoàn toàn hồi phục, nên chuyện theo dõi người khác vô cùng dễ dàng.
Sau khi nhìn thấy tên kia rời khỏi, mặt mày hớn hở khẽ ngâm nga một bài hát, nhìn dáng vẻ chói mắt này giống như dáng vẻ hài lòng khi mưu kế được thành công, càng khiến cho Thích Doãn Dương tin tưởng chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Hắn nheo tròng mắt đen lại, đáy mắt xẹt qua một ánh sáng nguy hiểm.
Nếu người này có ý đồ tổn thương Đinh Mạt Mạt, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng!
Vì biết rõ chân tướng của sự việc, Thích Doãn Dương cố gắng kiềm lại không vui trong lòng, đi theo Điền Đại Khánh trở về Điền gia ở thành Bắc.
Hắn sử dùng khinh công công, nhẹ nhàng và linh hoạt ẩn nấp trên cây đại thụ, xuyên qua cánh cửa sổ chú ý đến động tĩnh trong đại sảnh Điền gia.
Vừa tiến vào đại sảnh, Điền Đại Khánh lập tức đắc ý phao tin.
“Quá tốt ! Quá tốt! Có thể cứu được nhà chúng ta rồi!”
Một tên khác có dung mạo tương tự như Điền Đại Khánh trong đại sảnh, thoạt nhìn là một nam tử trẻ hơn hắn vài tuổi, nghe vậy lộ ra gương mặt mừng rỡ.
“Có thật không? Đại ca đã đàm phán thành công rồi sao?” Điền Trọng Sinh truy hỏi.
“Còn không thể là thật sao? Hôn sự đã được quyết định!”
“Đinh Mạt Mạt thật sự gật đầu chịu gả sao?”
“Hừ, ta cố ý dò hỏi thời gian ra cửa mỗi ngày của nàng, đặc biệt chọn lúc nàng không có ở nhà thì mới dẫn bà mai tới. Vào lúc này chuyện hôn sự đã được định, nàng cũng không thể làm chủ được.”
“Đại ca thật sự muốn lấy với nàng sao?” Điền Trọng Sinh nhịn không được hỏi.
“Không phải là ngươi đang nói nhảm chứ? Nếu như ta không muốn cưới, còn tới cửa cầu hôn làm gì?”
“Nhưng….Rõ ràng ngươi không hề thích nữ nhân kia, không phải sao?” Giọng nói Điền Trọng Sinh có chút chần chờ.
“Có thích nàng hay không rất quan trọng sao?” Điền Đại Khánh nhún vai một cái, lơ đễnh nói: “Ta không phải vì thích nữ nhân kia mới đến cửa cầu hôn, huống chi nữ nhân kia thì có gì đáng giá để mà thích chứ?”
Nghe giọng điệu khinh miệt này, đáy mắt Thích Doãn Dương ẩn hiện sự tức giận.
Lại là một tên khốn kiếp đáng ૮ɦếƭ, chỉ biết phê bình ác ý ở sau lưng người khác!
Nếu như người này không có ý gì với Đinh Mạt Mạt, thì tại sao lại tới cửa để cầu hôn chứ? Thậm chí còn ở trước mặt Lư Thu Tuyết, bài ra vẻ mặt thành khẩn cùng thật lòng.
Nhớ lại điều kiện về của hồi môn của bọn họ, lập tức Thích Doãn Dương đã có đáp án.
Xem ra mục đích của người này chính là ςướק đoạt “Mã trường Đinh gia” rồi! Lòng nghi ngờ tên này chính là một người khốn kiếp!
Thích Doãn Dương kiềm chế sự tức giận, tiếp tực lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai huynh đệ này.
“Hắc hắc, đợi sau khi Mã Trường Đinh gia về tay của ta, ta lập tức bán nó đi, đến lúc đó đừng nói là mối nguy cơ về việc thu chi của nhà chúng ta có thể vượt qua một cách bình yên, mà còn có thể có thêm một số bạc lớn và óng ánh để chi tiêu nữa đấy!” Giọng Điền Đại Khánh lộ ra tham lam.
“Mặc dù như vậy rất tốt, nhưng chỉ là thật uất ức cho đại ca khi phải cưới nữ nhân kia làm thê tử.” Điền Trọng Sinh thở dài: “Đều tại ta không tốt, nếu như không phải do ta nhẹ dạ cả tin những lời sàm ngôn của bằng hữu xấu xa, không để ý đại ca phản đối, lấy ra hơn phân nửa gia sản để hùn vốn kinh doanh, kết quả là tất cả bạc bị người ta lừa gạt mất hết, hại không thể xoay vòng vốn để đem đi trả nợ ở trong nhà, bằng không đại ca cũng không cần cân não để nghĩ cách động tới Mã trường Đinh gia rồi.”
“Biết là tốt rồi, sau này khi làm việc thì cẩn thận một chút. Thật may là chuyện này vẫn chưa được truyền đi, trước tiên chỉ cần ta nhanh chóng cưới Đinh Mạt Mạt về nhà là được! Đệ cũng đừng áy náy như vậy, mặc kệ nói thế nào, ta cũng có được lợi ích trong hôn sự này, dù nói thế nào, Đinh Mạt Mạt này cũng là mỹ nhân bại hoại (=.= Ê câu này chắc ý nói đẹp nhưng mà gây họa hay gì đó, nói chung hiểu sơ sơ =)), chờ sau khi ta chơi chán nàng rồi, đưa nàng một tờ hưu thư là được.”
“Đại ca thật thông minh, thật biết cách tính tính toán chu toàn!” Vẻ mặt Điền Trọng Sinh đầy bội phục.
“Hắc hắc, vậy sao?”
Nghe cuộc đối thoại của hai huynh đệ bọn họ, Thích Doãn Dương càng thêm tức giận.
Mặc dù đã sớm đoán trước được chuyện này không đơn thuần, nhưng không ngờ bọn họ lại xấu xa đến thế!
Trong lúc Thích Doãn Dương sặp không kếm chế được nữa định xuất hiện, Điền Trọng Sinh lại hỏi: “ Nhưng Đinh Mạt Mạt kia cũng không phải là kẻ ngu, nàng thật sự sẽ gả cho đại ca, còn ngoan ngoãn dâng Mã trường Đinh gia sao?”
“Hắc hắc, dù nàng không muốn gả thì cũng không thể nào được, mẫu thân nàng cũng đã lập chứng từ rồi, không chỉ viết rõ ràng là sẽ gả nữ nhi cho ta, cũng đồng thời lấy Mã trường Đinh gia làm của hồi môn.”
“Mẫu thân nàng thật sự viết chứng từ như vậy sao? Mau đưa ta xem một chút!” Điền Trọng Sinh hưng phấn cúi đầu.
“Ừ, có thể chứ.”
Điền Đại Khánh lấy tờ chứng từ từ trong *** ra, trên mặt tràn đầy đắc ý.
Điền Trọng Sinh mở tờ chứng từ ra, nhưng mà hắn vẫn chưa kịp nhìn cẩn thận, bỗng nhiên có một viên đá nhỏ từ trên trời rớt xuống, làm rách trang giấy!
Huynh đệ bọn họ nhìn chằm chằm vào miếng chứng từ đã bị rách là làm hai mảnh, sững sờ tại chỗ.
“Chuyện này….Tại sao lại như vậy?” Điền Đại Khánh kêu lên.
“Không phải là do ta xé!” Điền Trọng Sinh hốt hoảng, vội vàng mở miệng làm sáng tỏ: “ Bỗng nhiên có thứ gì đó từ của sổ bay vào, khiến nó bị rách!”
“Tại sao đang êm đẹp lại có đồ bay vào được chứ? Chắc là do người nào đó giở trò quỷ rồi!”
Huynh đệ Điền gia vừa nóng giận đi ra khỏi đại sảnh, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Thích Doãn Dương hảy xuống từ đoạn cây.
“Ngươi là người nào, tại sao có thể tự tiện xông vào gian phòng của người khác chứ?” Điền Trọng Khánh tức giận thét hỏi.
“Mới vừa rồi là ngươi cố ý ném đá vào nhà, phá hủy tờ giấy này?” Điền Trọng Khánh tức giận giơ tờ giấy bị rách lên chất vấn.
Mắt thấy hắn không phủ nhận, Điền Đại Khánh càng thêm tức giận.
“Được lắm, lại dám phá hư chuyện tốt của ta, ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay!”
Điền Đại Khánh giận tới mất lý trí, nổi giận gầm lên một tiếng liền nhào tới, muốn quơ tay đánh Thích Doãn Dương.
Thích Doãn Dương tránh được loại công kích tầm thường này một cách dễ dàng, thần hình thoắt một cái, bỗng nhiên tiến tới gần trước mắt Điền Trọng Sinh, ngay lúc tên kia còn chưa kịp phản ứng thì hai mảnh giẩy trong tay của hắn đã bị ςướק đi.
“Ngươi….Ngươi muốn làm cái gì?” Điền Đại Khánh tức giận cực kỳ la hét.
Mặc dù tấm chứng từ đã bị hư, nhưng không chừng còn có thể dùng để bức Lư Thu Tuyết thực hiện ước định, nhưng nếu chứng từ bị ςướק đi, vậy xem như là không thể làm được rồi!
Đến lúc đó, nói không chừng hắn không chỉ không chiếm được Mã trường Đinh gia, mà ngay cả trăm lường bạc kia cũng không thể đòi lại, đây chẳng phải là tiền mất tật mang sao?
“Mau giao chứng từ ra đây!” Điền Đại Khánh nóng vội gào thét.
Thích Doãn Dương trả lời bằng cách hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó xé ra ở trước mặt bọn họ lần nữa, ban đầu chĩ bị xé ra làm hai, giờ lại thành bốn miếng nhỏ, không chỉ có như thế, hắn còn muốn bỏ những tờ giấy vụn kia vào trong tay áo.
“Ta cảnh cáo các ngươi, nếu sau này các ngươi lại dám động tới Đinh gia với bất kỳ ý nghĩ xấu xa gì, nhất định kết quả của các ngươi so với tờ chứng từ này còn thảm hại hơn!”
Sau khi lạnh lùng quăng lại lời cảnh cáo, Thích Doãn Dương không để ý tới sắc mặt xám mét của hai huynh đễ bọn họ nữa, nhanh chóng rời khỏi Điền gia.
……
“Mẫu thân, người nói cái gì?”
Trong đại sảnh Đinh gia, truyền ra tiếng kêu kinh ngạc của Đinh Mạt Mạt.
Vẻ mặt nàng khiếp sợ nhìn mẫu thân, trong đầu nhất thời rơi vào trống rỗng.
Cách sáng sớm của ngày hôm này không lâu, nàng đã lên đường đi tuần tra mã trường, cố gắng hao phí mấy tiếng thời gian để hoàn thành sớm những công việc thường ngày.
Cho nên nàng mới cố gắng như vậy, tất đều vì ngày mai Thích Doãn Dương sẽ phải rời khỏi, nên nàng hy vọng có thể ở bên cạnh hắn nhiều thêm một chút.
Sau khi tốn hơn nửa tiếng so với bình thường để xử lý xong công việc, nàng cưỡi “Truy Nguyệt” chạy về, không người mới vừa về tới cửa nhà, còng chưa kịp lấy hơi, mẫu thân lập tức lôi kéo nàng, nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng.
Vốn nàng cho là, có thể mẫu thân lại nghe thấy lời đồn đại về nàng ở nơi nào đó, không ngờ lại là nói về hôn sự của nàng, hơn nữa con nói đã định rồi!
Tại sao lại có thể như vậy?
“Mẫu thân, người đang nói giỡn với con sao?” Nàng nhíu mày hỏi, tự đáy lòng hy vọng đây chỉ là một trò đùa.
“Dĩ nhiên là không phải, mẫu thân làm sao có thể lấy chuyện hôn sự của con ra đùa giỡn được? Mẫu thân đã giúp con định xong hôn sự, con không cần phải lo lắng cả đời này không có ai để dựa vào nữa.” Lư Thu Tuyết nói.
Chân mày Đinh mạt Mạt chau càng chặt hơn, đáy lòng dâng lên một cảm giác kháng cự mãnh liệt.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng lo lắng là mình có nam nhân để dựa vào hay không, bỗng nhiên lúc này mẫu thân lại nói nàng biết bà đã định hôn dùm nàng, ngược lại mới khiến nàng lo lắng!
“Chuyện này xảy ra lúc nào, sao con lại không biết?” Nàng vừa khổ não vừa lo lắng hỏi.
“Vừa mới được đính ước vào hôm nay.”
“Ai, sao mẫu thân lại không nói trước cho con biết một tiếng vậy?” Đinh Mạt Mạt cực kỳ ảo não.
Trong quá khứ nàng chưa từng nghĩ qua mình sẽ lập gia đình, coi như thật sự muốn gả, thì đối tượng cũng phải giông như….. (=w=)
Một bóng dáng tuấn tú và cao lớn hiện lên trong lòng, khiến tiết tấu nhịp tim của Đinh mạt Mạt chợt rối loạn.
Nàng không nhịn được nhớ lại tình cảnh hắn thân mật lau nước mắt và dơ bẩn trên mặt nàng khi ở chuồng ngựa vào hôm qua, sự chăm sóc dịu dàng kia khiến nàng mặt đỏ tim đập, còn có ánh mắt nóng rực và chuyên chú kia….
Hắn là nam tử duy nhất khiến tim nàng đập thình thịch, mặc dù hắn phải rời khỏi, mặc dù nàng biết có lẽ duyên phận của bọn họ không thể tiến xa hơn, nhưng mặc kệ như thế nào, dưới tình huống nàng đã động lòng với Thích Doãn Dương, thì làm sao nàng có thể gả cho những người khác được!
“Chớ buồn, Mạt Mạt, mẫu thân cũng vì nghĩ cho con thôi!” Lư Thu Tuyết tận tình khuyên nhủ: “Con đã đến tuổi phải lấy phu quân rồi, huống chi đối phương lại không để ý những lời đồn nhảm ở bên ngoài kia, có thể nhìn ra được là một nam tử thật lòng thích con.”
Đinh Mạt Mạt vừa nghe, tâm tình càng thêm nóng nảy.
“Chẳng lẽ vì đối phương không ngại, thì con phải gả sao? Những lời đồn đãi kia đều là chuyện nhảm vốn không phải là sự thật, vốn không nên ngại!” Nàng tức giận la ầm lên.
Lư Thu Tuyết biết mình không cẩn thận đã lỡ lời, vội vàng trấn an dịu dàng.
“Dĩ nhiên không nên để ý, mẫu thân biết những nam gần đây con chịu không ít uất ức, cho nên hy vọng có một nam nhân tốt không thèm để ý đến những lời đồn nhảm kia, có thể để con dựa vào cả đời!” Bà nhìn nữ nhi yêu dấu, không khỏi có tràn đầy cảm thán trong lòng.
Rõ ràng nữ nhi tài mạo song toàn như thế, nhưng cũng đã mười tám xuân xanh rồi, mà bên cạnh lại không có nửa người theo đuổi, ông trời không khỏi cũng qua không công bằng rồi đi!
“Con không muốn gả. Mẫu thân, nếu như không phải đối tượng mà nữ nhi thật lòng muốn gả, nữ nhi thà cả đời không lấy.” Đinh Mạt Mạt nói xong, trong đầu lại hiện lại bóng dáng của Thích Doãn Dương.
Cho dù mới quen biết hắn gần nửa tháng, cho dù nàng không rõ thân phận lai lịch của hắn, nhưng nàng biết tâm tư của hắn hoàn toàn khác với những nam nhân nông cạn ở trong thành kia.
Hắn không chỉ không tin những lời đồn nhảm kia, thậm chí còn bất bình dùm nàng, nàng nghĩ, nàng sẽ vĩnh viễn nhở mũi tên trên tay hắn, một màn kia đã hù dọa Tưởng Kiệt Vũ và bọn người đáng ghét kia bỏ chạy.
Đang lúc Đinh Mạt Mạt đang đắm chìm trong tình cảnh của ngày hôm đó Lư Thu Tuyết lại ấp úng nói: “Nhưng….Mẫu thân đã lấy năm trăm lượng của người ta làm thù lao…”
Đinh Mạt Mạt nghe vậy đầu không ngừng đau nhức, không ngờ động tác của mẫu thân lại mau như vậy.
“Trả lại năm trăm lượng bạc là được, cùng lắm là đưa thêm cho đối phương xem như là tiền bồi thường.” Đinh Mạt Mạt không chút đau lòng nói.
Chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề, nàng không quan tâm mình tồn thêm chút ngân lượng.
“Nhưng….Vấn đề là….Mẫu thân đã lập chứng từ…”
“Cái gì?!” Còn lập chứng từ?
Trán Đinh mạt Mạt mơ hồ đang bị đau, không nhịn được thở dài.
Xem ra tình huống này còn khó giài quyết hơn so với nàng nghĩ, sớm biết như vậy thì ngày hôm này nàng đã không ra cửa, vậy thì có thể ngăn cản tất cả chuyện này xảy ra rồi.
“Mẫu thân viết gì trên chứng từ?” Nàng hỏi.
“Đã…” Trên mặt Lư Thu Tuyết xẹt qua chút lúng túng, nhỏ giọng nói: “Đã viết, sẽ lấy Mã trường Đinh gia làm của hồi môn….”
“Cái gì?!”
Đinh Mạt Mạt cực kỳ khiếp sợ, quả thật không thể tin vào ta mình.
Lấy Mã trường Đinh gia làm hồi môn? Đây không phải là chắp tay đưa tâm huyết của tổ phụ và phụ thân cho người khác sao?
“Làm sao mẫu thân….Làm sao lại có thể đồng ý chuyện bất thường như vậy chứ?” Đinh Mạt Mạt dậm chân vừa tức giận lại nóng nảy.
Mắt thấy phản ứng kịch liệt của nữ nhi, Lư Thu Tuyết càng thêm chột dạ.
“Ta….Thật ra thì ta cũng rất do dự, nhưng…..Nhưng liền…..” Lư Thu Tuyết cau mày thở dài, thật ra thì bà cảm thấy rất hối hận vì đã viết chứng từ một cách nhanh chóng như vậy.
Chỉ trách tính tình của bà dịu dàng lại mềm yếu, không giống nữ nhi quả quyết lại kiên cường như vậy, lúc ấy rõ ràng bà vẫn còn chần chờ do dự, nhưng cũng làm theo lời khuyên bảo của Giang Phụng Nương và Điền Đại Khánh.
Đinh Mạt Mạt nhắm mắt lại, thở phào một hơi, trước tiên là ép buộc mình tỉnh táo lại.
“Được rồi đến tột cùng thì đối phương là người nào?” Nàng mở miệng hỏi. Mới vừa rồi vì nàng liên tiếp gặp “vui mừng” nên đầu óc có chút choáng váng, căn bản quên hỏi vấn đề quan trọng nhất.
“Là Điền Đại Khánh của Trà hành Điền gia.”
“Điền Đại Khánh?!” Đinh Mạt Mạt kinh ngạc hét lên, ấn đường lập tức chau chặt lại.
Hai ngày trước, nàng mới nghe tên sai vặt A Đức nhắc tới ở trường ngựa, nói hắn có một đệ đệ A Nghĩa làm ở “Trà hành Điền gia”, nghe nói nhị công tử Điền gia là một đứa con phá hoại, hơn phân nửa gia sản đều bị hắn làm mất hết, mà tháng sau Điền Đại Khánh phải bỏ ra một số tiền lớn nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức.
A Đức lại nhắc thêm chuyện này, hắn hỏi nàng nếu như “Trà hành Điền gia” bị sụp đổ, đệ đệ hắn A Nghĩa có thể để mã trường để làm công hay không, vì vậy nàng rất có ấn tượng với chuyện này, sẽ không nhớ sai.
“Mẫu thân, nghe nói Trà hành Điền gia, đang gặp phải phiền phức rất lớn….”
Đinh Mạt Mạt nói lại chuyện nghe được từ chỗ A Đức, mà sau khi Lư Thu Tuyết nghe xong, khắp khuôn mặt là khiếp sợ cùng lo lắng.
“Cái gì? Chuyện như vậy….Thế nào lại không nghe nói gì hết? Đây là sự thật sao?”
“Không có lửa làm sao có khói, nếu là do A Nghĩa làm việc ở Trà hành Điền gia nói ra, thì chắc là thật rồi!” Đinh Mạt Mạt nói.
Nếu không phải là tin tức xác thực, A Đức cũng sẽ không hỏi thăm đệ đệ hắn có thể tới làm công ở mã trường trong tương lai hay không rồi.
“Nguy rồi! Hắn….Hắn tới cửa cầu hôn, chắc không phải là chỉ muốn gạt lấy mã trường thôi chứ?” Lư Thu Tuyết tâm loạn như ma nói: “Làm thế nào? Làm thế nào? Đều tại mẫu thân muốn mau chóng đính hôn dùm con, mới có thể trúng kế, thậm chí còn lập tức lập chứng từ, con nói xem nên xử lý chuyện này như thế nào mới được?”
Lòng Lư Thu Tuyết nóng như lửa, nghĩ đến chuyện mình nhất thời ngu xuẩn, làm hại Mã trường Đinh gia bị người ta ςướק đi, tâm tư thoáng chốc bị thắt chặt bởi sự oán trách cực độ cùng hốt hoảng.
Một trận choáng váng mãnh liệt bỗng nhiên kéo tới, khiến bước chân của bà bị lảo đảo.
“Mẫu thân!” Đinh Mạt Mạt kêu lên một tiếng, vội vàng chạy lại đỡ mẫu thân ngồi xuống.
Lư Thu Tuyết nắm chặt tay Đinh Mạt Mạt, vẻ mặt vô cùng bất lực nói: “Làm sao đây….Mạt Mạt….Làm sao bây giờ? Đều tại mẫu thân không tốt….”
“Trước tiên mẫu thân đừng hốt hoảng nữa, tất cả sẽ có biện pháp để giải quyết.” Đinh Mạt Mạt vội vàng an ủi nàng.
“Nhưng….Mẫu thân đã lập chứng từ….Vậy phải làm sao mới đúng đây? Nếu như mã trường thật sự bị ý đồ bất chính của người ta lừa gạt đi, người đó…..Làm sao mẫu thân có mặt mũi nào đi gặp mặt phụ thân con chứ?”
Đinh Mạt Mạt cũng bị chuyện này làm cho đầu rối loàn thành một mảnh hỗn độn, trong lúc nhất thời không thể nghĩ ra mình nên làm gì thì mới đúng, vừa lúc đó, một giọng nói trầm thấp từ cửa đại sảnh truyền đến….
“Đừng lo lắng. Không có việc gì đâu.”
Hai mẹ con nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thích Doãn Dương đi vào.
“Thích công tử…” Đinh Mạt Mạt nhìn hắn, ảnh mắt tản ra một chút vô dụng.
Thích Doãn Dương đi tới trước mặt họ, lấy ra tờ chứng từ đã bị xé thành bốn mảnh.
“Phu nhân đừng lo lắng, mưu kế của tên kia không có cơ hội thực hiện được.”
Vừa nhìn thấy chứng từ đã bị xé bỏ, Lư Thu Tuyết vừa mừng vừa sợ.
“Đây là chứng từ mà ta đã lập! Thật sự quá tốt! Nhưng mà, Thích công tử, làm sao ngươi biết…”
“Xin phu nhân thứ tội, tại hạ vô tình nghe được cuộc đối thoại của người với bà mà và Điền Đại Khánh, mơ hồ cảm thấy chuyện này có điều kỳ hoặc, cho nên liền bắm theo tên Điền Đại Khánh kia, lúc này mới phát hiện ra mưu kế của hắn.”
“Mưu kế?” Trong lòng Lư Thu Tuyết nguội lạnh hỏi: “ Nói như vậy, Điền công tử đó thật sự không phải là thật lòng muốn lấy Mạt Mạt làm thê tử sao?”
“Không sai, mưu kế của hắn thật sự rất độc ác!”
Vì để cho Lư Thu Tuyết có thể hoàn toàn từ bỏ ý niệm thúc đẩy việc hôn sự này, Thích Doãn Dương mói kể lại đầu đuôi ngọn góc của chuyện vừa rồi.
“Cái gì? Thật không nghĩ tới….Mới vừa rồi hằn thành khẩn như vậy, một dáng vẻ thật lòng yêu thích Mạt Mạt, kết quả cũng chỉ vì mã trường….” Lư Thu Tuyết đau lòng lắc lắc đầu, khó chịu nói: “Thiếu chút nữa ta đã hại ૮ɦếƭ nữ nhi ta, ta….Ta thật sự phải….”
Vốn là tâm của bà đã loạn như ma, vào lúc này cảm xúc lại bị đả kích lớn, chớp chóp mắt, ngất đi.
“Mẫu thân!” Đinh Mạt Mạt kinh hô một tiếng, bị sắc mặt cực kỳ của mẫu thân dọa sợ: “Người đâu mau tới đây! Nhanh đi mời đại phu!” Nàng lo lắng kêu.
Thích Doãn Dương thấy nàng tâm hoảng ý loạn như vậy, đưa tay lên vỗ nhẹ hai vai của nàng, nhỏ giọng trấn an.
“Trước tiên ngươi đừng hoảng hốt, đại phu sẽ nhanh chóng đến thôi, mẫu thân của ngươi sẽ không có việc gì, hay lả đỡ mẫu thân ngươi vào trong phòng nằm đi!”
“Được…”
Đinh Mạt Mạt nâng lên một nụ cười cảm kích với hắn, vội vàng làm giống như lời hắn, đỡ mẹ đi vào phòng ngủ.
…..
Một đại phu tóc bạc nhanh chóng đến, cẩn thận bắt mạch và khám bệnh cho Lư Thu Tuyết.
“Đại phu, tình trạng của mẫu thân ta thế nào?” Đinh mạt Mạt lo lắng hỏi.
Lão đại phu thở dài, nói : “Kể từ chuyện nhiều về trước khi phu nhân gặp chuyện ngoài ý muốn, thì thân thế đã không được tốt lắm, vào lúc này xem mạch tượng củaphu nhân, chứng tỏ phu nhân đã trải qua thời gian lo âu phiền lòng, khí huyết hư tổn, vẫn còn buồn phiền trong lòng, khiến cảm xúc uất ức và phiền não, mới có thể khiến cho thần thể phu nhân ngày càng suy yếu.”
Nghe lời nói của đại phu, nước mắt Đinh Mạt Mạt nhịn không được đảo quanh hốc mắt.
Nàng biết mẫu thân đã lo phiền những chuyện gì, còn không phải là chuyện lớn cả đời của nàng sao!
Vốn là mẫu thân đã lo lắng những lời đồn nhảm ở bên ngoài kia, rất sợ nửa đời sau nàng sẽ không có ai để dựa vào, vào lúc này lại gặp Điền Đại Khánh lừa gạt ác ý như vậy, mới có thể bị đả kích lớn như vậy.
Đều do nàng không tốt, mặc dù có để ý đến trật tự của “Mã trường Đinh gia”, nhưng lại không thể khiến mẫu thân có thể trải qua cuộc sống không buồn không lo.
Nhớ lại một màn mẫu thân vừa té xỉu kia, vẫn còn cảm thấy sợ hãi, e sợ người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của nàng cũng bỏ đi.
Thấy mắt nàng khổ sở, lão đại phu mở miệng an ủi: “ Đinh cô nương cũng đừng quá lo lắng, mặc dù thân thể của phu nhân suy yếu, nhưng nếu hết lòng điều dưỡng, đừng làm cho bà có quá nhiều phiền lòng, sẽ khá lên từ từ.”
“Ta biết rồi, đa tạ đại phu.”
Liếc thấy mẫu thân rên nhỏ một tiếng, giống như là sắp tỉnh lại, Đinh Mạt Mạt vội vàng nháy mắt rơi nước mắt trong hốc mắt xuống, không muốn cho mẫu thân thấy đau lòng.
Một lát sau, Lư Thu Tuyết chậm rãi mở mắt ra.
Khi bà nhìn thấy nữ nhi đang đứng nghiêm với dáng vẻ lo âu ở ben giường, không khỏi khẽ thở dài một cach1 suy yếu.
“Mạt Mạt, khiến con lo lắng….Ai, bình thường con đã gành nhiều trọng trách nặng nề ở trên vai, vào lúc này mẫu thân lại gây phiền toái cho con….”
Đinh Mạt Mạt vội vàng lắc đầu nói: “Mẫu thân đừng nói như vậy nữa, nữ nhi không cảm thấ phiền toái chút nào.”
“Ai…làm sao lại không có phiền toái….Đứa nhỏ này….Từ nhỏ con đã gánh chịu nhiều cực khổ….Kể từ sau khi tiếp nhận mã trường….thì càng thêm hao tâm hao lực….Ai….Đều tại mẫu thân không tốt….” Lư thu Tuyết suy yếu than nhẹ cõi lòng đầy áy náy.
Đinh Mạt Mạt lắc đầu một cái: “ Chuyện như vậy sao lại có thể liên quan tới mẹ được?”
“Sao lại không? Đều do chuyện ngoài ý muốn của mẫu thân vào năm đó…..Không có cách nào tiếp tục sinh con….Hại từ nhỏ con đã phải gánh nhiều trọng trách nặng nề như vậy…Đều tại mẫu thân đã liên lụy con….”
“Đừng nói ah….Mẫu thân, chuyện này căn bản không phải là lỗi của mẫu thân. Ta thích cầm kỳ thi họa, cũng thích bắn cung và tính sổ sách, càng yêu quý mọi thứ trong mã trường, nếu mẹ thật sự sinh ra đệ đẹ, nói không chừng còn sẽ tranh giành với đệ đệ đấy!”
Nghe nàng nói như vậy, bên môi Lư Thu Tuyết lộ ra một nụ cười vừa vui mừng lại cảm động.
“Đứa nhỏ ngoan….Mẫu thân biết….Con nói những lời này chỉ để an ủi mẫu thân….”
“Mới không phải! Mẫu thân chớ suy nghĩ quá nhiều, nên nghĩ ngời nhiều hơn chút đi!” Đinh Mạt Mạt khuyên nhủ, nàng cũng không quên mới vừa rồi đại phu có dặn phải để mẫu thân nghĩ ngơi nhiều hơn mới được.
“Đúng vậy, phu nhân nghỉ ngơi đi, nhanh chóng điều dưỡng thân thể, Đinh cô nương mới không còn lo lắng nữa!”
Lư Thu Tuyết gật đầu một cái, nhắm mắt lại, rất nhanh lại ngủ thật say lần nữa.
Đại phu quay đầu lại nhẹ giọng nói với Đinh Mạt Mạt: “Lão phu sẽ kê một đơn thuốc tốt, nhớ cho phu nhân uống thuốc đúng giờ, tịnh dưỡng thật tốt,làm mọi cách đừng để bà lo lắng và phiền lòng vì bất cứ chuyện gì nữa.”
Đinh Mạt Mạt nghe vậy tâm đau nhói, nghiêm túc gật đầu một cái.
“Đa tạ đại phu đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ chú ý.”
…..
Sau khi Đinh Mạt Mạt đưa đại phu ra khỏi phòng ngủ, liền liếc nhìn Thích Doãn Dương ở ngoài hành lang, chẳng lẽ từ lúc nàng đỡ mẫu thân vào phòng tới giờ, hắn vẫn đứng ở nơi này?
*** của nàng dâng lên chút ấm áp, chỉ là vì lo lắng cho bệnh tình của mẫu thân nên lòng nàng vẫn bị thắt chặt, khiến nàng ngay cả một nụ cười miễn cưỡng và một lời khen tặng cũng không thể làm được.
“Đinh cô nương, lão phu về trước.”
“Đa tạ đại phu.”
Sau khi đại phu rời đi, Thích Doãn Dương mới bước chân đi tới, một đôi tròng mắt đen quan tâm nhìn Đinh Mạt Mạt, chỉ thấy sắc mặt của nàng không được tốt lắm, thậm chí hốc mắt còn bị ửng hồng.
“Tình trạng của bá mẫu có tốt không?” Hắn lo âu hỏi.
Mặc dù hắn vẫn nhớ được tình trạng của mẫu thân nàng, nhưng mà dù sao hắn cũng là một người ngoài, mới vừa rồi cũng không tiện vào phòng ngủ, chỉ có thể chở ở bên ngoài.
Mặc dù tam tình Đinh Mạt Mạt có chút ngưng trọng và rối loạn, vẫn có thể nhìn ra được Thích Doãn Dương thật sự quan tâm tới tình trạng của mẫu thân nàng, nhưng nàng không hy vọng khiến hắn lo lắng, dù sao hắn cũng đã làm quá nhiều chuyện vì nàng.
Nàng ép buôc mình khẽ nâng khóe môi lên, nhưng lại không biết nụ cười gượng gạo nàng càng khiến cho người ta đau lòng.
“Cũng may, mới vừa rồi đại phu có nói, chỉ cần tịnh dưỡng thật tốt, uống thuốc đúng giờ, thân thể sẽ từ từ hồi phục.” Lời tuy như thế, tam tình Đinh Mạt Mạt lại không có biện pháp thanh tỉnh lại.
Chỉ cần nhớ tới hình ảnh mẫu thân hôn mê bất tỉnh một lần nữa, cả người nàng lập tức rét run, không khỏi nhớ lại tình cảnh lúc phụ thân qua đời, chỉ sợ lại phải trải qua cảm giác đau đớn đó một lần nữa.
Nàng vừa đau lòng vừa sợ, có suy nghĩ vô dụng lá muốn rơi nước mắt, nhưng lại không muốn suy sụp trước mặt người khác, nhất là ở trước mặt của Thích Doãn Dương, nàng hy vọng sẽ không khiến hắn gặp thêm bất kỳ phiền phức nào nữa.
“Đa tạ Thích công tử đã quan tâm, ta….Ta còn có chút việc, phải đi ra ngoài một chuyến.” Sau khi ném lại những lời này, Đinh mạt Mạt lập tức xoay người bỏ đi.
Bước chân của nàng có vẻ hơi vội vàng, hơn nữa càng đi càng gấp, càng đi càng nhanh, một đường đi về phía chuông ngựa, một lòng muốn nhanh tìm một chỗ không có ai để trốn, một mình thổ lộ tâm tình trong lòng.
Thích Doãn Dương nhìn ra ánh mắt của nàng có gì đó không đúng, nụ cười miễn cưỡng này như là đang khóc vậy, mà bước chân vội vàng không có trật tự này, tiết lộ cảm xúc lo lắng bất lực của nàng.
Nàng như vậy, thật khiến người ta không thể yên lòng.
Vì vậy, hắn vội vàng chạy theo, muốn ngăn nàng lại, không ngờ nàng chợt đi về phía tọa kỵ của Truy Nguyệt, sau khi xoay người nhảy lên lưng ngựa, lập tực vội vàng thúc ngựa chay ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng kia, mày rậm Thích Doãn Dương níu chặt lại, không chút do dự chọn ra một con ngựa khác từ chuồng ngựa, cũng nhảy lên lưng ngựa chạy ra đuổi theo nàng, chỉ sợ nàng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn trên dọc đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc